ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Tòng Nguyệt Cầm hừ lạnh một tiếng: “Không phải ta đang cho Bách Lý Tướng quân cơ hội báo thù cho nữ nhi của mình sao? Đáng tiếc Tướng quân ngươi phong tỏa không gian cũng vẫn không tìm được Bạch Vũ. Ngươi sẽ không để cho Bạch Vũ vẫn tiếp tục trốn được cho đến khi Đại hội săn bắn kết thúc chứ?”

Nhắc tới Bách Lý Vân Diễm, sắc mặt Bách Lý Uy càng thêm âm trầm: “Tuyệt đối sẽ không. Cỏ cây trong vòng trăm dặm chung quanh đã được dọn dẹp hơn phân nửa, trừ phi nàng ta có thể hủy diệt trấn thạch, nếu không nàng ta sẽ không thể có chỗ để trốn. Ta đã sai người tập hợp trở về trấn giữ trấn thạch, sai hai thống lĩnh đuổi theo giết chết bọn chúng.”

Lúc này, Bạch Vũ và Nhạc Kỳ Nhân, Tả Viêm, Tả Vũ đang ẩn thân ở trong một huyệt động bên trong vách núi Huyền Tí, cửa động có dây mây che phủ rậm rạp, người của Bách Lý Uy còn chưa dọn dẹp được đến đây, tạm thời sẽ không bị phát hiện.

Mấy ngày nay bọn họ dẫn Bách Lý Uy đi vòng quanh, thuận tiện tìm cơ hội thu dọn hết không ít Cấm Vệ Quân, đã bắt đầu chuẩn bị tìm cơ hội loại bỏ trấn thạch, nhưng đột nhiên Bách Lý Uy trở nên thông minh, phái người toàn tâm toàn ý trông coi trấn thạch, ngược lại, sai hai thống lĩnh đến đuổi giết bọn họ.

Hai thống lĩnh này cũng không phải là người tùy tiện có thể xử lý được.

Một người là Triệu Hoán Sư cao giai, một người khác tuy rằng chỉ là trung giai, nhưng người ta có một con Đại Hắc Hùng tam giai. Cấp bậc của Triệu Hoán Thú áp chế cực kỳ rõ ràng, kém hơn một cấp bậc, thì thuộc tính tổng thể của Triệu Hoán Thú đều sẽ kém hơn một bậc.

Sau ba lần giao thủ, hai người này đã tìm được nhược điểm của bọn họ, vừa tiến lên đánh nát Kim Giáp Hộ Thuẫn và Huyền Vũ Kim Giáp của Bát Tí Cuồng Viên.

Không có lực phòng ngự của Bát Tí Cuồng Viên, Nhạc Kỳ Nhân và Tả Viêm đánh không lại, cuối cùng dựa vào Bạo Liệt Lưu Hỏa che chắn, bốn người mới rút lui được.

Linh mạch Tả Vũ bị thương, sắc mặt có chút tái nhợt, Nhạc Kỳ Nhân vô cùng thảm, đầu vai có một vết máu đỏ sẫm chảy dọc theo cánh tay, Nhạc Kỳ Nhân đau đến mức nước mắt lưng tròng, ủy khuất cắn môi.

“Không đau, rất nhanh sẽ tốt thôi, đợi cho muội ăn ngon.” Bạch Vũ nhẹ tay nhẹ chân băng bó cho Nhạc Kỳ Nhân, miệng nói lời dỗ dành.

Nhạc Kỳ Nhân hít hít cái mũi: “Muội không phải tiểu hài tử, trước kia tu luyện cũng từng chịu thương tổn, Vũ tỷ tỷ không cần dỗ muội.”

“Được, Nhạc Kỳ Nhân không sợ đau, là Quận Chúa lợi hại nhất.”

“Đương nhiên. Cái kia, đồ ăn ngon của muội đâu?”

Bạch Vũ: “......” Quả nhiên vẫn là tiểu hài tử.

Bạch Vũ lấy ra một bao điểm tâm đưa cho Nhạc Kỳ Nhân, lại ném cho Tả Vũ một viên thuốc chữa thương.

Tả Viêm tựa vào bên cạnh cửa động nhìn Bạch Vũ, cau mày: “Dấu vết giả chúng ta lưu lại nhiều nhất chỉ sợ chỉ có thể kéo dài ba ngày, bọn họ dọn dẹp một đường, rất nhanh sẽ tìm tới nơi này.”

“Ba ngày là đủ rồi, thương thế của đệ nhất định sẽ tốt thôi. Đến lúc đó, chúng ta mai phục, xử lý hai người bọn chúng!” Tả Vũ oán hận nói.

“Nếu Bách Lý Uy cũng tới thì sao?” Bạch Vũ hỏi.

Tả Vũ nhất thời không biết đáp lại lời gì. Hai thống lĩnh hợp lại đã đả thương được bọn họ, nếu Bách Lý Uy tìm được tung tích của bọn họ, nhất định sẽ tự thân xuất mã, nhờ có Bạch Vũ, bọn họ còn có thể đối phó với hai thống lĩnh, nếu thêm một Bách Lý Uy có được hai con Triệu Hoán Thú tam giai, bọn họ chỉ có thể chịu không nổi.

“Cố gắng kéo dài thời gian đi. Các ngươi bảo vệ giúp ta, ta muốn tu luyện.” Bạch Vũ đi đến chỗ sâu trong sơn động, ngồi xếp bằng, lấy ra hai ly Nhiên Huyết uống hết một hơi.

Mặc kệ có bao nhiêu người đến, đều phải nhanh chóng tăng thực lực lên.

Uống hai ly Nhiên Huyết vào bụng, khí huyết của Bạch Vũ cuồn cuộn một trận, linh khí cả người thẳng hướng lên đỉnh đầu, khuếch tán đến toàn thân, rồi sau đó nhanh chóng tụ tập đến linh mạch, linh khí nhiệt nóng phát ra từ trên người nàng, một cảm giác áp bách khiếp người tràn ngập toàn bộ sơn động.

Bon người Tả Viêm chỉ cảm thấy có chút hít thở không thông, đây là Bạch Vũ bắt đầu đột phá!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi