Hồ Ngọc Phiến ngạc nhiên nhìn về phía Dương Lâm thì họ Dương chỉ mỉm cười ôm quyền chào Trần Chấn:
- Trần huynh! Lâu lắm không gặp! Dạo này sức khỏe của huynh thế nào?
Trần Chấn cười:
- Khỏe, khỏe, dù cho ta có uống một trăm vò rượu trong một ngày thì vẫn thấy khỏe.
Dương Lâm cười:
- Trần huynh tính vẫn vậy, luôn thích nói khoác.
Trần Chấn cười cười một lúc, rồi nói:
- Thôi, vậy là hôm nay tại hạ xin đành nhận phần thua về mình. Xin cáo từ!
Y ôm quyền chào tất cả rồi bước đi thong thả, bọn đệ tử Phong Lưu Bang cũng lồm cồm bò dậy rồi lẽo đẽo đi theo.
Đến lúc này, Hồ Ngọc Phiến mới mở miệng:
- Dương Lâm! Tại sao ngươi không nói sớm rằng Trần Chấn là đại huynh của Trần cô nương đây?
Y nhìn Trần Ngọc Huyền:
- Nếu chuyện đó thực sự là có thật thì chúng ta cũng không nên dây dưa vào chuyện nhà người ta. Chuyện trong nhà, hãy để tự họ giải quyết.
Dương Lâm gãi đầu:
- Hồ sư thúc… chuyện này…
- Không cần nói nhiều gì nữa! Giờ ta sẽ đi tìm nhà trọ, ngươi hãy ở đây “tâm tình” với Trần cô nương này một đêm, mai sẽ khởi hành. Dù sao thì chuyện của phái của quan trọng hơn rất nhiều.
Hồ Ngọc Phiến cười khẩy:
- Hơn nữa, dù sao hai Bang chủ này cũng là huynh muội, dù cho hai bên có đánh nhau sứt đầu mẻ trán thế nào cũng sẽ chẳng làm hại đến tính mạng của nhau đâu.
Dương Lâm nói dứt khoát:
- Sư thúc, nếu như sư thúc còn nói đến chuyện rời đi nữa, thì ta sẽ không đi cùng sư thúc nữa đâu!
Hồ Ngọc Phiến nhếch mép cười:
- Vậy ư?
Y xuất chiêu, đưa bàn tay lên bóp cổ Dương Lâm, họ Dương không ngờ tới tình huống này, không kịp trở tay nên đã bị khống chế.
Hồ Ngọc Phiến gằn giọng:
- Giờ ngươi đã muốn thay đổi quyết định chưa nào?
Trần Ngọc Huyền thấy cảnh đấy, giật mình tung ra một quyền vào bụng Hồ Ngọc Phiến. Nhưng họ Hồ nhanh tay hơn, cánh tay trái còn lại đã chụp được cổ tay của nàng.
Nàng thất thanh nói:
- Dương huynh! Hồ đại hiệp nói đúng, dù sao thì Trần Bang chủ cũng là đại ca của ta, chắc chắn sẽ không hại ta đâu! Nếu huynh còn không đồng ý thì sẽ…
Dương Lâm dù bị tay của Hồ Ngọc Phiến bóp cổ, vẫn mỉm cười nói:
- Hồ sư thúc, ta nghĩ thúc cũng hiểu. Nếu thiếu ta, việc mà sư phụ cần ta làm cũng thất bại. Thúc đi về tay trắng cũng sẽ bị quở trách thôi.
Hồ Ngọc Phiến bị đánh đúng vào tâm lý, trong lòng có hơi bất an, tuy nhiên vẫn cố ra vẻ hung dữ:
- Căn cứ vào đâu mà ngươi nói việc đấy chỉ mình ngươi mới làm được. Ta… ta chẳng lẽ không đủ khả năng để làm sao?
- Nếu như sư thúc đủ khả năng, vậy sao sư phụ lại cần phải gọi ta làm gì?
Hồ Ngọc Phiến thả lỏng tay, rồi buông ra, thở dài nói:
- Dương Lâm, đời này, ta mãi không thể bằng được ngươi.
Nói rồi, lững thững bước ra khỏi căn nhà, Thạch Bạch Hách cũng đi theo. Dương Lâm tin chắc họ đang đi tìm nhà trọ, chờ y giải quyết xong việc này rồi sẽ cùng đi.
Trần Ngọc Huyền lí nhí nói:
- Xin lỗi huynh, vì ta mà…
Không ngờ Dương Lâm đã khoác tay lên vai nàng, ôm chặt nàng trong lòng mà cười:
- Không sao, không sao! Ta biết nỗi lo sợ của muội là gì. Thôi, vào trong phòng nói chuyện đi, ta đang khát lắm rồi, muội có rượu không?
Vẫn ôm Trần Ngọc Huyền trong lòng, y lững thững bước vào một căn phòng mà quên mất rằng, ở ngoài sân, vẫn còn có một nữ nhân áo trắng tròn mắt nhìn hai người.
…o0o…
Trần Chấn sau khi giao phó việc buôn bán ngày hôm nay ở Phong Lưu Quán cho các đệ tử trong bang liền lập tức rời đi.
Trời còn tối, thậm chí mặt trời còn chưa thức dậy, vậy mà y bước đi trên phố rất nhanh, thỉnh thoảng lại nhìn ngó về phía sau, như sợ rằng sẽ có người theo dõi y vậy.
Y đột ngột dừng lại, trước mặt là y là một quán rượu khang trang, sạch sẽ. Trên biển hiệu ghi bốn chữ: “Bạch Y Tửu Lâu”.
Đã có người đứng sẵn ngoài cửa, thấy Trần Chấn, mắt hắn sáng lên, rồi nói:
- Trần đại hiệp!
Trần Chấn nhìn quanh quất một hồi, rồi bước vào trong quán, không nói đến một câu.
Tên đứng chờ ban nãy cười nhẹ, rồi đóng nhẹ cửa vào.
Bên trong quán, bàn ghế đều đã được bày ra trông rất thẳng hàng và đẹp mắt, nhưng, chỉ có duy nhất một cái bàn là đã có người ngồi.
Bàn nằm ở vị trí trung tâm.
Người đang ngồi nhấp một ngụm trà nhỏ vào miệng, nhìn thấy Trần Chấn, hắn khẽ cười:
- Trần đại hiệp!
Trần Chấn chỉ nhìn hắn, không nói gì.
- Chủ nhân của tôi rất hài lòng về thái độ của đại hiệp đối với vấn đề này. Vậy nên, chủ nhân của tôi có ý định giao cho đại hiệp một nhiệm vụ khác.
Trần Chấn vẫn im lặng…
- Chủ nhân của tôi tin nhiệm vụ lần này, đại hiệp cũng sẽ làm tốt. Bởi chỉ cần đại hiệp có chút sơ suất, cả đại hiệp lẫn cô em gái…
Nói đến đấy, hắn bỗng cười khoái trá. Còn về phía Trần Chấn, khuôn mặt của y đã đỏ ửng lên vì giận, nhưng vẫn cố kìm nén. Y biết, chỉ cần có chút mạo phạm tới người này, không chỉ tính mạng của y, mà cả của em gái y, thậm chí cả tính mạng của gần một trăm Bang chúng của Nữ Nhân Bang và Phong Lưu Bang đều sẽ bị đe dọa. Nếu miễn cưỡng tuyên chiến với người trước mặt thì miễn cưỡng có thể nói lực lượng hai bên ngang ngửa nhau, nhưng cái quan trọng là Trần Chấn không muốn đổ máu. Y thấy thà để y và Trần Ngọc Huyền có hơi chịu khổ một chút, còn hơn là hi sinh tính mạng của nhiều người một cách vô ích.
Tên kia vẫn tiếp tục nói:
- Ta cũng có một niềm tin rằng đại hiệp sẽ thành công, bởi sẽ có một người bạn đồng hành cùng đại hiệp đây!
Hắn ho nhẹ, một lúc sau, từ trên gác, một nam nhân đi xuống, trên tay cầm một thanh kiếm, cả vỏ lẫn cán đều màu trắng.
- Xin giới thiệu với đại hiệp, đây là Bạch Tứ Xuyên đại hiệp, một trong những cao thủ ta mới mời được từ Trung Nguyên.
…o0o…