DỜI ĐÔ ANH HÙNG TRUYỆN

Dương Lâm ngáp dài mấy cái, mắt nhắm mắt mở nhìn xung quanh, lập tức y giật mình phát hiện ra một việc rất quan trọng.

Y đang nằm trên mái nhà!

Ngửi thấy một mùi hương dễ chịu, Dương Lâm nhìn sang bên thì thấy Trần Ngọc Huyền vẫn còn đang ngủ say sưa, nằm gối đầu lên cánh tay y.

Dương Lâm bắt đầu nhớ lại mọi chuyện, hôm qua, y vừa uống rượu, vừa trò chuyện với Trần cô nương, đến nỗi cả hai ngủ quên lúc nào không biết.

Nhìn xuống dưới, y thở phào nhẹ nhõm, quần áo của cả hai vẫn còn nguyên vẹn, không nhàu nát hay có dấu hiệu bị rách ở một mảng nào đó. Thật may mắn là hôm qua, trong lúc say rượu, y vẫn còn có thể kiềm chế mình, không nổi tính “dê xồm”.

May đủ rồi, giờ Dương Lâm mới quay lại nhìn Trần Ngọc Huyền. Đã quen nhau gần chục năm, nhưng y lại chưa bao giờ được ngắm nàng khi ngủ. Phải công nhận rằng khi ngủ, nàng rất đẹp, đẹp hơn khi thức rất nhiều lần.

Bản tính háo sắc trong lòng vốn đã ngủ yên, giờ lại chợt bừng tỉnh. Nhịn không được, Dương Lâm khẽ ôm Trần Ngọc Huyền vào trong lòng.

Thế nhưng, y lại không ngờ, chính ngay cái lúc y vừa vòng tay qua người Trần cô nương, thì nàng lại tỉnh dậy. Thấy Dương Lâm đang chuẩn bị có hành động “sàm sỡ”, nàng lập tức vùng dậy, thoát ngay khỏi vòng tay của y, kêu lên thất thanh:

- Huynh… huynh vừa làm gì vậy?

Dương Lâm cười khổ:

- Ta đâu có làm gì muội đâu.

- Rõ ràng là huynh vừa định… định… - Trần Ngọc Huyền nói không lên lời, khuôn mặt đỏ bừng trông rất đáng yêu.

Họ Dương nói:

- Ta chỉ định ôm muội một cái thôi mà, việc này chúng ta làm mãi rồi, có sao đâu.

Trần Ngọc Huyền nói với cái giọng “còn lâu mới tin”:

- Nếu chỉ là ôm thì thiếu gì lúc, sao phải nhè đúng khoảnh khắc muội đang ngủ mà…

Dương Lâm phẩy tay:

- Thôi, nói thế nào muội cũng không tin, vậy còn thanh minh làm gì nữa cho mệt. Ta đi ăn sáng đây.

Bỗng Trần Ngọc Huyền kéo tay Dương Lâm lại, nói nhỏ:

- Khoan đã, huynh phải nói thật cho ta biết, rốt cuộc huynh đã làm gì ta chưa?

Dương Lâm lại cười khổ. Nữ nhân thật là khó hiểu, lúc thì nói một mực không tin, lúc thì lại ngây thơ hỏi mình đã làm gì nàng chưa. Xem ra, sau này y nên bỏ cái ước mơ “có được trái tim của tất cả nữ nhân trong nhân gian” đi mất thôi.

- Muội quả thực rất khó hiểu đó! Ta đã nói rồi, ta thực sự chưa đụng gì đến muội hết. Trừ lúc nãy, ta tỉnh dậy, thấy muội ngủ trông đáng yêu quá, nên…

Dương Lâm nở một nụ cười gian. Trần Ngọc Huyền nghe đến đấy, đỏ bừng mặt, đấm thùm thụp vào ngực y, nói:

- Huynh xấu lắm! Trước giờ chỉ biết bắt nạt ta thôi. Nếu có đại ca của ta ở đây thì…

Nàng dừng lại, khuôn mặt mang theo một nét buồn. Dương Lâm thấy vậy, cũng trầm ngâm suy nghĩ, y đang nhớ lại buổi nói chuyện hôm qua giữa hai người.

“Dương Lâm ngồi trên mái nhà, thõng hai chân xuống dưới, y vừa ngắm trăng, vừa hát mấy câu ca dao mà y được học từ nhỏ. Trần Ngọc Huyền ngồi ngay bên cạnh, khuôn mặt đầy vẻ buồn rầu. Thấy vậy, Dương Lâm không hát nữa, mà kéo nàng lại, ôm chặt trong lòng.

- Ngọc Huyền, muội đừng nên nghĩ nhiều nữa. Đã có ta ở đây rồi, muội không phải sợ bất cứ thứ gì cả.

Trần Ngọc Huyền nói nhỏ:

- Điều ta sợ không phải là chuyện đó.

Dương Lâm không nói gì, chỉ lắng nghe.

- Trước giờ, đại ca luôn yêu thương ta, khi cha mẹ mất thì anh ấy vừa bổ củi kiếm tiền nuôi ta, vừa dạy ta mấy chiêu thức võ công tầm thường để ta không bị người ta bắt nạt. Hai anh em lớn lên rất hòa thuận, thương yêu lẫn nhau. Nhờ vậy mà hai bang Nữ Nhân Bang và Phong Lưu Bang cũng có quan hệ tốt. Vậy mà sao…

Dương Lâm chợt nói:

- Muội nghi ngờ là Trần huynh có nỗi khổ riêng?

Trần Ngọc Huyền gật gật đầu, nói:

- Vì vậy, ta cầu xin huynh, dù anh ấy có làm chuyện gì, cũng mong huynh tha thứ.

Dương Lâm nhìn vào đôi mắt nàng, cười nhẹ:

- Được, ta hứa, không những tha thứ, mà ta còn sẽ tìm hiểu nguồn gốc nguyên nhân.

Trần Ngọc Huyền cúi đầu, nép nhẹ vào lòng họ Dương, nói nhỏ:

- Cảm ơn huynh.”

Dương Lâm đã hứa như vậy, y nhất định sẽ thực hiện. Y đã tự nói với lòng mình, phải giải quyết cho xong chuyện này, thì mới được quay về Đinh Tiên Phái làm nhiệm vụ.

…o0o…

Trần Chấn bước đi cùng với Bạch Tứ Xuyên, y quan sát rất kĩ cao thủ tới từ Trung Nguyên này. Theo như những gì người đàn ông ban nãy nói, thì họ Bạch từng được coi là một trong những ngôi sao sáng nhất trong đám cao thủ thiếu niên anh hùng của Trung Nguyên. Chỉ có điều, càng tỏa sáng sớm, hắn lại càng tự phụ, vậy nên đã dẫn tới thất bại nhục nhã trước Thạch Bạch Hách. Sau lần đó, Bạch Tứ Xuyên ít nói hẳn đi, chuyên tâm hơn vào luyện tập, võ công ngày càng tiến bộ. Và rồi, cách đây một năm, hắn đã gia nhập Ngạc Ngư Bang, một bang hội mới nổi. Hắn đã cùng với Phong Lãnh mang danh Nhị Đại Hộ Pháp của Ngạc Ngư Bang.

Nhìn vào con người này, Trần Chấn cảm nhận thấy một nét lạnh lùng đáng sợ. Nếu như trước đây Bạch Tứ Xuyên cũng như Trần Chấn, là một công tử phong lưu rất thích tán chuyện thiên hạ, thì giờ đây, hắn ít nói hơn, và cũng ngày càng mang dáng dấp của một “sát thủ vô tình”. Trận thua nhục trước Thạch Bạch Hách quả thật đã dáng một đòn tâm lí rất mạnh vào hắn.

Trên đường, Trần Chấn cố gợi chuyện:

- Bạch đại hiệp, lát nữa chúng ta phải đối đầu với hai cao thủ rồi, nếu không có kế hoạch tác chiến sớm, e rằng…

Bạch Tứ Xuyên không nói gì, khuôn mặt vẫn lạnh như tiền, chỉ bước đi chầm chậm về phía trước. Trong lòng hắn, không hề muốn kết hợp cùng người trước mặt để thắng, hắn chỉ mong có thể đòi lại món nợ nhục năm xưa.

Chỉ cần có vậy…

Trong lúc đó, ở một quán trọ nhỏ trong Đại La Thành, Thạch Bạch Hách sớm đã thức dậy từ sớm, đang nhấm nháp bữa sáng trên bàn.

Thật kì lạ, không ai có thể ngờ một con người mạnh mẽ, xuất chiêu dũng mãnh như hắn lại có thể ăn một cách nhẹ nhàng, chậm chạp như thiếu nữ như vậy.

Ai có thể thấy kì cục, nhưng riêng Hồ Ngọc Phiến thì không.

Trước giờ, họ Hồ luôn chỉ thích dùng những người kì lạ.

Thạch Bạch Hách, cũng là một con người kì lạ.

Vậy nên, hắn mới là người Hồ Ngọc Phiến tin tưởng nhất.

Lại nói, đúng vào cái lúc Thạch Bạch Hách đang ăn ngon lành, thì từ bên ngoài, có hai người bước vào.

Hai người đều mang dáng dấp của một vị công tử, nhưng một người thì có nét mặt lạnh như băng, còn một người thì lại có cách đi đứng rất giống một con người phong lưu.

Thạch Bạch Hách nhìn vào hai người, mắt sáng rực lên.

Kẻ thù không đội trời chung của hắn, đang ở trước mặt.

Bạch Tứ Xuyên!

Thạch Bạch Hách vừa nhìn vào mắt hắn, trong lòng đã có chút tò mò. Họ Thạch đang muốn biết, sau ba năm, ai có võ công cao hơn ai.

- Bạch công tử, lâu lắm không gặp! – Thạch Bạch Hách lạnh lùng nói.

Bạch Tứ Xuyên tiến lên phía trước hai bước, cũng lạnh lùng nói:

- Ta không còn là “công tử” nữa rồi, hiện tại ta là Bạch Kiếm Anh Hùng! Ta là một trong Nhị Đại Hộ Pháp của Ngạc Ngư Bang.

Thạch Bạch Hách cười khẩy:

- Nhưng tính cách của ngươi thì vẫn vậy, luôn nhiều lời đối với những kẻ ngang cơ.

Thì ra là vậy! Bạch Tứ Xuyên luôn chỉ thích đấu khẩu với những đối thủ ngang cơ, nãy giờ hắn luôn coi thường tên Trần Chấn “bị người khác làm nhục mà không dám lên tiếng” nên trên đường đã không nói một lời nào với y. Trần Chấn ngộ ra, liền thở dài, không ngờ người này cũng không phải quá lạnh lùng như theo lời kể.

Bạch Tứ Xuyên nhìn Thạch Bạch Hách một hồi, rồi xuất chiêu bất ngờ.

Thanh kiếm từ trong bao phóng vọt ra, trúng thẳng vào người của Thạch Bạch Hách, họ Thạch tung một quyền rất mạnh, xuất ra một đạo kình lực đẩy lùi thanh Bạch kiếm bay về phía chủ nhân. Bạch Tứ Xuyên nhanh tay bắt lấy, xoay một vòng, nói:

- Dân Dã Quyền của họ Thạch ngươi đã có lần khiến ta phải ôm hận, nhưng thời thế đã đổi. Bạch Long Thần Kiếm của dòng họ Bạch, ta hoàn toàn sử dụng thành thục, ngươi hôm nay chỉ có nước chết!

“Thật sự là một kẻ nhiều chuyện” Trần Chấn và Thạch Bạch Hách có chung một suy nghĩ như vậy. Tên này thật chưa xứng tầm để trở thành một “đại cao thủ”, bởi cao thủ giao chiến, không ai dại dột mà đem hết bí mật võ công của mình ra mà nói cả.

Bạch Tứ Xuyên kêu “A” một tiếng rõ to, lập tức xông vào giao chiến cùng Thạch Bạch Hách. Hai người quần thảo nhau bất chấp cả những tiếng can ngăn thiếu quyết đoán của ông chủ quán. Quyền, kiếm của cả hai phút chốc đã sớm hòa nhập vào nhau, tạo thành một trận chiến khốc liệt…

Về phía Trần Chấn, y chứng kiến hai người giao chiến, trong lòng cũng có chút hồi hộp. Đây có thể coi là lần đầu tiên y được theo dõi một trận “kỳ chiến”.

Rồi, đột nhiên, mắt của y chợt sáng rực lên!

Từ phía trên gác, Hồ Ngọc Phiến đã xuất hiện!

- Hồ đại hiệp! – Trần Chấn cười.

Hồ Ngọc Phiến cũng cười:

- Trần Bang chủ, không ngờ hôm nay ngươi lại có cái hứng đến đây chịu trận như vậy.

- Còn chưa giao chiến, sao Hồ đại hiệp lại có thể tiên đoán tại hạ là người chịu trận vậy?

Hồ Ngọc Phiến thở dài:

- Nhiều lời làm gì nữa, hãy mau xuất chiêu đi.

Trần Chấn cười nhẹ, rồi từ từ đưa tay vào trong áo, rút ra một cây quạt.

- Phiến? – Hồ Ngọc Phiến cau mày.

Trần Chấn cười:

- Được mệnh danh là Đệ Nhất Phong Lưu Công Tử, thì cũng phải sử dụng một vũ khí khác người chứ.

…o0o…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi