ĐỢI EM TRỞ VỀ SẼ NÓI YÊU EM

Sắc mặt của Nguyên Nghị cũng trầm xuống.

Cố Tử Hàng nói: “Đều đang đồn trong giới tiếp viên.”

Nguyên Nghị nhìn Cố Tử Hàng chằm chằm: “Nếu là trong giới tiếp viên, cậu thân là trưởng bộ phận quản lý tiếp viên ở Trường Cát, vậy mà vẫn cho phép các tin đồn thất thiệt về nhân viên của mình bị loan truyền đi vậy sao?”

Cố Tử Hàng khoanh tay: “Không phải tôi đang cố tình đến hỏi cậu chuyện này là thật hay giả à? Vợ của cậu đã mất nhiều năm như vậy, cậu vẫn ở một mình, lần này nghe đến tin đồn này, tôi thấy La Xán Xán cũng rất xinh đẹp, nên muốn biết có phải cậu bị cô ấy quyến rũ thật không.”

Nguyên Nghị lạnh lùng nói: “Xán Xán là em của Tư Tư, vậy nên tôi không muốn nghe lại lần thứ hai.”

Cố Tử Hàng nhìn Nguyên Nghị, cười: “Tôi không nói đến. Nhưng cậu lại vì chuyện này mà tức giận, tôi nghĩ cậu đối với cô em vợ này không chỉ… mà còn…”

Từ “đơn thuần” Cố Tử Hàng còn chưa nói xong, Nguyên Nghị đã đem ánh mắt sắc lạnh liếc qua, anh ta lập tức im lặng.

“Những lời này là ai truyền ra ngoài, nhất định phải điều tra cho rõ.” Nguyên Nghị nói.

Cố Tử Hàng cũng nghiêm chỉnh, gật đầu một cái.

Ánh mắt của Nguyên Nghị nhìn ra xa, suy nghĩ một lúc, nói: “Xán Xán vừa mới được thăng chức lên làm tiếp viên hàng không khoang hạng nhất, trong lúc làm nhiệm vụ đã bị tiếp viên trưởng ức hiếp. Tiếp viên trưởng đó đã bị hạ cấp, sau đó lại có tin đồn này. Có thể tìm thấy câu trả lời từ người tiếp viên trưởng này đó.”

Cố Tử Hàng trầm ngâm nói: “Cậu nghi ngờ rằng những tin đồn này là do tiếp viên trưởng Ngô truyền ra phải không?”

Nguyên Nghị nói: “Cô ấy là người khả nghi nhất.”

Cố Tử Hàng hỏi: “La Xán Xán còn đắc tội với người khác không?”

“Tính tình của Xán Xán không dễ đắc tội với người khác.”

Cố Tử Hàng lại nhịn không được cười: “Cậu đúng là hiểu rất rõ cô ấy. Nếu như cô ấy không dễ đắc tội với người khác, vậy tại sao tiếp viên trưởng Ngô kia lại nhắm vào cô ấy?”

“Điều tra một chút sẽ rõ.”

Nguyên Nghị nói xong cũng mở cửa xe ngồi vào ghế tài xế, nổ máy. Cố Tử Hàng nhanh chóng hút hai hơi thuốc, sau đó dập tàn thuốc, vứt vào thùng rác bên cạnh. Tiếng động cơ xe đã vang lên, Cố Tử Hàng quay người lại chỉ thấy chiếc xe màu trắng đã đi xa.

“Này! Nguyên Nghị!” Cố Tử Hàng gọi lớn, thoáng đã không thấy hình bóng của chiếc xe. Hai tay chống nạnh, “A” một tiếng, Nguyên Nghị đã bỏ anh ta ở đây một mình mà rời đi!

*

Nguyên Nghị lái xe đến dưới nhà của La Xán Xán. Anh lấy điện thoại ra. gọi cho La Xán Xán, giọng nói thông báo tắt máy. Từ lần tạm biệt ở San Francisco, bọn họ đã mấy ngày không liên lạc. Nếu Cố Tử Hàng không nói đến chuyện lời đồn đó anh dĩ nhiên không biết cô đang gặp rắc rối.

Anh lại gọi điện cho Cố Tử Hàng. Câu đầu tiên Cố Tử Hàng đã liền tức giận: “Tôi còn đang đi bộ!” Anh không để ý đến Cố Tử Hàng mà hỏi: “Xán Xán có nhiệm vụ à?”

Cố Tử Hàng trả lời: “Tôi không biết. Tôi mặc dù là quản lý bộ phận tiếp viên nhưng không quan tâm đến bất kì hoạt động của một tiếp viên nào.”

“Vậy kiểm tra xem hôm nay cô ấy có nhiệm vụ không.”

Nguyên Nghị nói xong liền cúp điện thoại. Anh ngồi trên xe đợi một lúc, Cố Tử Hàng mới trả lời: “Đường ngắn, đang bay Hải Thành.”

Nguyên Nghị hỏi: “Đường bay nội địa sao?”

“Đúng vậy.”

Nguyên Nghị lại hỏi: “Khi nào trở về điểm xuất phát?”

“Sẽ trở về điểm xuất phát ngay sau đó.” Cố Tử Hàng cũng nói số chuyến bay của La Xán Xán cho Nguyên Nghị.

Anh nhìn vào thời gian, một lúc sau cô trở về điểm xuất phát, nói cách khác là hai giờ nữa cô sẽ về đến. Anh lái xe đến sân bay Bắc Thành.

Nguyên Nghị ở sân bay Bắc Thành chờ hơn một giờ. Ở Hải Thành đột nhiên có mưa lớn nên tất cả các chuyến bay đều bị hoãn lại. Nguyên Nghị lại gọi cho La Xán Xán, cô vẫn tắt máy. Anh nhíu mi, chỉ có thể theo dõi tin tức của chuyến bay.

La Xán Xán và các thành viên phi hành đoàn khác đều bị mắc kẹt ở sân bay Hải Thành, chờ thông báo chính thức.

Có một tiếp viên đã mở điện thoại ra chơi, hai tiếp viên khoang phổ thông đang nói chuyện. La Xán Xán không mở điện thoại, cũng không nói chuyện với họ. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, xem trời đổ mưa.

Hai tiếp viên khoang phổ thông xì xào: “La Xán Xán thật sự rất xinh đẹp.”

“Chắc chắn. Có thể quyến rũ một người đàn ông đẹp trai và tài năng thì nhất định phải có nhan sắc.”

“Tôi nghe nói cô ấy chỉ mới thăng lên khoang hạng nhất.”

“Đúng rồi.”

“Vừa mới lên chức, không biết năng lực như thế nào.”

“Những năng lực khác không biết, khả năng quyến rũ đàn ông chắc chắn là lợi hại.”

Hai tiếp viên hàng không kia lén cười.

“Có một vài người nói người khác quyến rũ đàn ông, thực tế, họ cũng thực sự muốn được như vậy? Hay không đẹp bằng, cũng không có khả năng thăng lên khoang hạng nhất.” Đột nhiên có một tiếp viên hàng không xen vào nói.

Hai cô tiếp viên kia nhìn lại, đều cau mày nói: “Cô nói cái gì? Ai muốn? Cô mới là muốn như vậy.”

“Tôi đã làm được rồi. Nói đúng ra là các cô không có năng lực để thăng lên làm ở khoang hạng nhất.” Cô tiếp viên kia cười nói.

“Đúng, cô bởi vì quyến rũ hành khách khoang hạng nhất, bị hành khách bị khiếu nại, cho nên mới xuống cấp.” Một tiếp viên cười khẩy nói.

Người này chính là tiếp viên khoang hạng nhất không nhận ra bạn trai cũ, muốn chủ động đến gần lại bị bạn trai cũ gửi đơn khiếu nại nên mới bị hạ cấp, Dương Hồng Quyên. Dương Hồng Quyên nhíu mày: “Đúng, vậy thì sao? Các cô dám nghĩ mà không dám làm.”

“Chúng tôi không có nghĩ!”

Dương Hồng Quyên không muốn đôi co, đi đến bên cạnh La Xán Xán, nhìn La Xán Xán cười nói: “Này, số 3, cô rốt cuộc có quyến rũ hành khách kia hay không?”

Ánh mắt của La Xán Xán từ cửa sổ thu hồi lại, nhìn về phía Dương Hồng Quyên. Trong cuộc họp của tổ tiếp viên, mọi người đã tự giới thiệu, cô không nghĩ đến sẽ gặp lại Dương Hồng Quyên. Lúc huấn luyện làm tiếp viên khoang hạng nhất cô đã nghe qua chuyện Dương Hồng Quyên bị hạ cấp. Cô nhìn qua Dương Hồng Quyên, nói: “Không.”

Cô ấy đáp: “Tôi còn nghĩ đó là thật. Hóa ra là giả.”

La Xán Xán hơi ngạc nhiên, Dương Hồng Quyên thật sự tin tưởng cô. Nhưng giữa hai người không có quan hệ, cũng không có ý định làm bạn với Dương Hồng Quyên. Vậy nên cũng không muốn nói tiếp.

“Đó chỉ là lời đồn thôi, đối với lời đồn thì chuyện gì cũng sẽ rõ ràng, không có gì phải bận tâm.” Dương Hồng Quyên nói xong cũng đi ra ngoài.

La Xán Xán suy nghĩ một chút, mỉm cười. Cô nhìn hai tiếp viên hàng đang nói xấu phía sau khoang, nói: “Hai người mấy cô tốt như vậy tất nhiên có thể bàn luận chuyện ở khoang hạng nhất.”

Hai tiếp viên như đang làm chuyện xấu bị bắt gặp, bọn họ lập tức im lặng.

Cơn mưa lớn cũng đã tạnh, máy bay bị trì hoãn suốt ba giờ cuối cùng cũng được bay.

Tiếp viên trưởng đến nói với La Xán Xán: “Có ba vị khách khoang hạng nhất, cô có vấn đề gì không?”

La Xán Xán biết lý do tại sao tiếp viên trưởng lại hỏi như vậy, đều vì tin đồn kia. Cô lấy lại tinh thần, nói: “Tôi sẽ làm hết sức mình!”

Tiếp viên trưởng gật đầu một cái. La Xán Xán mỉm cười ra đón hành khách. Cô nở nụ cười suốt cả chuyến bay, không có sai sót nào.

Mười giờ tối, máy bay hạ cánh ở sân bay Bắc Thành. Cô và nhân viên đội bay cùng nhau xuống máy bay. Sau khi máy bay hạ cánh, mọi người đi cùng với nhau. Trên mặt La Xán Xán không còn nụ cười nữa, cô mệt mỏi kéo rương hành lí đi.

Nguyên Nghị vẫn đợi La Xán Xán ở sân bay. Anh theo dõi tin tức của chuyến bay, thấy máy bay vừa hạ cánh anh liền gọi cho cô, nhưng vẫn không kết nối được, cô vẫn còn ở trên máy bay.

Anh không liên lạc được với cô, không biết cô đi ra bằng đường nào. Anh nhíu mày, lái xe ra khỏi bãi đậu xe, từ bên trong đến cửa ra thứ nhất.

Lái đến cửa ra thứ sáu Nguyên Nghị mới thấy được hai tiếp viên hàng không của Trường Cát đang đi đến. Anh kéo cửa xe xuống, đang định hỏi La Xán Xán ở đâu thì lại lại nghe được hai tiếp viên kia đang suy đoán chuyện La Xán Xán có quyến rũ hành khách khoang hạng nhất hay không.

Thoáng mặt Nguyên Nghị đã trầm xuống. Anh lạnh lùng nói: “Không bằng các cô có thể hỏi trực tiếp tôi này?”

Hai người tiếp viên kia sửng sốt nhìn Nguyên Nghị. Anh nói xong cũng khởi động xe. Một người tiếp viên rất nhanh đã lấy lại tinh thần, chỉ vào Nguyên Nghị nói: “Anh ta là Nguyên Nghị trong lời đồn hả?”

Nguyên Nghị quay lại đầu lại nói với hai người: “Sao? Muốn biết tôi với La Xán Xán có quan hệ gì không?”

Vẻ mặt của hai tiếp viên kỉa đang rất mong chờ.

Nguyên Nghị nói: “Thay đổi tố chất một chút, đừng để tầm mắt thấp như vậy.”

Nói xong, Nguyên Nghị lái xe đi. Hai tiếp viên hàng không kia nhíu mày nhìn nhau.

Nguyên Nghị đi dọc một vòng các lối ra nhưng không tìm thấy La Xán Xán. Anh đi thêm vòng thứ hai. Ở lối ra cuối cùng, anh thấy La Xán Xán mặc đồng phục màu xanh tím, kéo rương hành lý cúi đầu đi chậm rãi dọc lề đường. Trong ánh đèn đêm, bóng lưng cô rất cô đơn.

Nguyên Nghị lái chiếc xe đến bên cạnh cô, anh chạy chậm lại, tốc độ của xe chậm như bước chân của cô, một người một xe cùng nhau đi đến.

Một lúc sau, La Xán Xán cảm thấy có gì đó không ổn. Cô dừng lại, ngẩng đầu lên, quay qua.

Cô thấy chiếc xe màu trắng đi càng lúc càng chậm. Cô khom lưng, qua cửa sổ, cô thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế lái.

Cô mím môi, nhìn anh.

“Ở đây không thể đỗ xe. Đi đến trước một chút.” Nguyên Nghị nói.

La Xán Xán gật đầu: “Được.”

Chiếc xe ở sau đang bấm còi, Nguyên Nghị tăng tốc, lái chiếc xe đến phía trước.

La Xán Xán ngước lên, nhìn vào chiếc ô tô đỗ cách ánh đèn không xa. Nhìn một lúc lâu, Nguyên Nghị bấm còi xe, cô hít một hơi thật sâu và kéo rương hành lý đi đến.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi