ĐỢI EM TRỞ VỀ SẼ NÓI YÊU EM

La Xán Xán đi đến xe của Nguyên Nghị, anh mở cốp xe sau ra, xuống xe. Anh cầm hành lý trên tay cô, để vào cốp xe.

“Lên xe đi.” Sau khi cất hành lý, thấy La Xán Xán vẫn đứng đó, Nguyên Nghị cười nói.

La Xán Xán lấy lại tinh thần, nhìn Nguyên Nghị khẽ cười, gật đầu: “Ừm.”

Hai người lên xe, La Xán Xán ngồi ở ghế tài phụ. Cô hỏi Nguyên Nghị sao lại ở sân bay.

Nguyên Nghị cong môi, chuẩn bị nói thì nghe La Xán Xán nói: “Anh đi ngang qua đây à?”

La Xán Xán không nghĩ anh đến đây để đón cô.

Nguyên Nghị nghe được lời cô nói có chút sửng sốt, nói: “Không, anh ở sân bay chờ em, đợi em hơn năm tiếng đồng hồ rồi.”

La Xán Xán bị sốc, quay đầu nhìn Nguyên Nghị. Máy bay bị hoãn ba tiếng vì mưa lớn, đường trở về cũng hơn hai giờ. Vậy là anh ở sân bay chờ cô trước khi Hải Thành có mưa lớn?

“Vì sao?” La Xán Xán hỏi Nguyên Nghị. Tại sao anh ta đợi cô sân bay lâu như vậy? Anh có biết những tin đồn về cô với anh trong giới tiếp viên không? Nghĩ đến đây, cô liền phủ nhận trong lòng. Anh ở San Francisco, vừa mới trở về Bắc Thành, làm sao anh có thể biết những tin đồn này?

“Bởi vì anh sợ em khóc một mình.” Nguyên Nghị cười nói.

La Xán Xán nhìn xa hơn, nói: “Anh rể, anh đang nói về chuyện gì? Sao em phải khóc một mình?”

Nguyên Nghị nói: “Bị uất ức, em sẽ không khóc một mình à?”

“Em không bị uất ức, nếu có cũng sẽ không khóc, em không phải đứa nhóc ba tuổi.” La Xán Xán nhìn kính chắn gió trước mặt, nhỏ giọng nói.

“Thật sự không khóc thì tốt rồi. Những tin đồn trong giới tiếp viên, anh nghe thấy.” Nguyên Nghị không vòng vo mà trực tiếp nói đến.

Trong lòng La Xán Xán rất căng thẳng, anh thật sự đã biết.

Nguyên Nghị nói tiếp: “Em đừng để tâm đến những lời đồn này. Người loan tin này chắc chắn là có mục đích, anh sẽ đem việc này ra ánh sáng sớm thôi.”

La Xán Xán quay đầu nhìn Nguyên Nghị. Anh trấn an cô bằng một nụ cười. La Xán Xán không biết nói gì cho đúng. Anh đã biết tin đồn này, biết người khác nói cô quyến rũ anh, anh đang an ủi cô, nhưng đột nhiên trong lòng cô thấy bối rối, không tự tin vì cô thầm yêu anh, như vậy sẽ khó có thể nói yêu anh, hình như có thể biến lời đồn đó thành sự thật, dường như cô đang thật sự quyến rũ anh.

Nguyên Nghị thấy La Xán Xán mím môi không nói lời nào nên mới nói tiếp: “Tin tưởng anh.”

La Xán Xán lấy lại tinh thần, gật đầu: “Ừm.” Mà tại sao anh lại sợ cô khóc? Cô nghĩ mình chỉ đang suy diễn thôi. Cô lại gật đầu: “Em cũng nhất định phải tìm ra người đó.”

“Vậy là được rồi. Bây giờ chúng ta đi đâu?” Nguyên Nghị nói xong, hỏi La Xán Xán: “Em ăn cơm chưa?”

La Xán Xán lắc đầu, ở trên máy bay rất bận không có thời gian để ăn. Là một tiếp viên hàng không, tình huống như vậy xảy ra rất nhiều.

Hai người ngồi trong xe nói chuyện, xe không ngừng đi qua bên cạnh họ.

Bây giờ là 11 giờ tối, nhà hàng đều đã đóng cửa hoặc sắp đóng cửa, không còn nhận khách nữa. La Xán Xán nói sẽ về nhà ăn mì tôm. Nguyên Nghị kiên quyết không đồng ý, lái xe từ sân bay đến trung tâm thành phố, dạo một vòng, cuối cùng tôi cũng tìm được một nhà hàng còn nhận khách.

Khi La Xán Xán và Nguyên Nghị đang ăn, bên trong chung cư Ánh Dương, Vương Cầm đang gọi điện thoại với Ngô Hà. Ngô Hà bay đến Singapore, vừa về tới một khách sạn ở Singapore. Vương Cầm rất hưng phấn nói về chuyện La Xán Xán đã được đồn đại, nhiều tiếp viên đã nói xấu sau lưng La Xán Xán.

“Chúng ta cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.” Vương Cầm nói.

Ngô Hà muốn nói gì đó, mở miệng, cuối cùng chỉ “Ừ.” một tiếng.

Vương Cầm nói với Ngô Hà về chuyện này xong thì liền cúp điện thoại, lấy tài liệu tiếng Anh ra xem, dự định sẽ xem xét thêm nửa tiếng nữa. Cô phải vượt qua bài thi tiếp viên hàng không hạng nhất.

La Xán Xán và Nguyên Nghị ăn xong cũng đã gần một giờ sáng. Cô liên tục bay tới bay lui, rất mệt mỏi, ngồi trong xe, vừa nói chuyện với Nguyên Nghị vừa nhắm mắt lại.

Nguyên Nghị chạy xe đến dưới nhà La Xán Xán, gọi hai tiếng “Xán Xán” cô cũng không tỉnh dậy.

Nguyên Nghị nhìn gương mặt ngủ say của cô. Anh chòm người qua, điều chỉnh lại ghế ngồi cho cô, sau đó cũng điều chỉnh lại ghế ngồi của mình, nhìn cô lần nữa, tựa lưng lên ghế, bắt đầu nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Nguyên Nghị nhắm mắt được một lúc, mở mắt ra thấy La Xán Xán vẫn đang ngủ. Anh mình ngủ thì sẽ không an toàn. Vậy nên anh mở đèn nhỏ trong xe, lấy một cuốn tạp chí từ ghế sau đọc. Đó là một cuốn tạp chí về ngành hàng không, Cố Tử Hàng đã để lại trong xe.

Đêm hôm khuya khoắt thỉnh thoảng có người đi ngang qua. Người đi qua nhìn thấy ánh đèn mờ trong xe, cúi xuống, tò mò nhìn vào xe, thấy một người đàn ông dựa vào ghế đọc sách, một phụ nữ nằm ngủ trên ghế, cảm thấy rất kỳ lạ.

Nguyên Nghị ngẩng đầu ra khỏi cuốn tạp chí, nhìn thẳng vào mắt của người kia, ánh mắt như hỏi: “Có chuyện gì không?”

Người kia không được thoải mái, mỉm cười, đôi mắt dường như đang trả lời: “Không sao, không chuyện gì.” Rồi sau đó bỏ đi.

Tối hôm đó, La Xán Xán ngủ, cả đêm Nguyên Nghị chỉ đọc sách trong xe.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi