ĐÔI MẮT

“Anh ơi?” Cố Châu Lâm rõ ràng bị phản ứng của Dư Thần Dật doạ sợ, hắn ôm lấy Dư Thần Dật vào lồng ngực mình, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Dư Thần Dật, khẽ hỏi: “Anh ơi? Có phải anh cảm thấy không thoải mái ở đâu không?”

Cả người Dư Thần Dật đều nép vào lòng Cố Châu Lâm, hai tay nắm chặt lấy quần áo của hắn không chịu buông ra, cơ thể dường như đang run lên, chỉ yên lặng lắc lắc đầu.

Cố Châu Lâm thấy Dư Thần Dật như vậy, hắn không hỏi anh nữa, chỉ ôm Dư Thần Dật chặt hơn một chút, một tay vòng qua eo Dư Thần Dật, một tay hướng ra sau lưng đỡ lấy gáy của Dư Thần Dật, để Dư Thần Dật chôn mặt anh vào lòng ngực mình.

Hô hấp của Cố Châu Lâm rất vững vàng, Dư Thần Dật dán mặt mình vào lòng ngực hắn, có thể nghe thấy rõ ràng hơi thở của Cố Châu Lâm phập phồng theo quy luật.

Anh chôn đầu mình vào trước ngực Cố Châu Lâm, cái gì cũng không nhìn thấy, cũng không cần nhìn, vòng eo của anh bị Cố Lâm ôm chặt, cánh tay đặt ngang eo anh tựa như một khối giáp bao quanh, bảo vệ anh ở bên trong đó.

Cơ thể còn đang run rẩy của Dư Thần Dật bất tri bất giác dần dần bình tĩnh lại.

Anh buông tay đang nắm áo của Cố Châu Lâm ra, dễ dàng ôm lấy Cố Châu Lâm, dựa vào hắn hít thở sâu một chút, trong khoang mũi toàn bộ đều là hơi thở của Cố Châu Lâm.

“Anh ơi?” Ngón tay Cố Châu Lâm giật giật, nhéo nhéo sau gáy Dư Thần Dật như đang trấn an anh, ghé vào tai anh khẽ nói: “Chúng ta về nhà trước được không?”

Dư Thần Dật không trả lời, chỉ ôm Cố Châu Lâm không buông, một lát sau mới gật gật đầu.

“Vậy bây giờ chúng ta liền trở về nha?” Cố Châu Lâm thả lỏng cánh tay đang ôm Dư Thần Dật ra, Dư Thần Dật cảm nhận được cánh tay vốn dĩ đang ôm chặt mình bỗng nhiên biến mất, theo bản năng bám mình lên phía trước Cố Châu Lâm đi từng bước một, cả người anh đều dính lên người Cố Châu Lâm.

Cố Châu Lâm bị động tác của Dư Thần Dật làm cho sửng sốt một chút, Dư Thần Dật thấy phản ứng của Cố Châu Lâm, anh cũng có chút xấu hổ, từ từ thu cánh tay đang đặt sau lưng Cố Châu Lâm về.

Nhưng tay anh chưa kịp hạ xuống đã bị Cố Châu Lâm nắm chặt.

Đầu tiên Cố Châu Lâm nắm lấy cổ tay anh, hơi siết chặt một lát rồi buông ra, sau đó dần di chuyển xuống lòng bàn tay, các ngón tay của hắn luồn qua những kẽ hở giữa các ngón tay anh, những ngón tay đan chặt vào nhau, lòng bàn tay kề sát.

“Đừng sợ.”

Cố Châu Lâm dùng sức siết chặt lấy mười ngón tay anh, hơi hơi khom eo xuống nhìn thẳng vào hai mắt của Dư Thần Dật, nâng khuôn mặt đang nhìn xuống đất của Dư Thần Dật lên, ngón tay dịu dàng vuốt ve đuôi mắt của Dư Thần Dật rồi nói: “Có em ở cùng với anh mà.”

“……..” Dưới ánh mắt dịu dàng của Cố Châu Lâm, cảm xúc của Dư Thần Dật dần bình tĩnh lại một cách diệu kỳ, cảm giác ghê tởm và hoảng sợ vừa rồi từ từ biến mất.

Đôi mắt của Cố Châu Lâm rất đẹp, trắng đen rõ ràng, ánh mắt trầm tĩnh lại dịu dàng, trong ánh mắt là sự nhu tình như nước đang dần chảy xuôi ra ngoài, vậy chặt lấy Dư Thần Dật vào đó, ngăn anh với tất cả mọi thứ ở thế giới bên ngoài, chỉ còn lại sự an toàn và bình yên.

Dư Thần Dật gần như chết chìm trong sự dịu dàng của Cố Châu Lâm, hồi lâu sau mới ép chính mình không tiếp tục nhìn hắn nữa, khàn giọng nói: “Đi thôi.”

Ga tàu này là ga gần nhà Dư Thần Dật, Cố Châu Lâm dẫn anh ra khỏi ga, bầu trời bên ngoài đã gần như chuyển tối.

Cho dù Cố Châu Lâm đang dắt anh ở bên cạnh, Dư Thân Dật vẫn còn có chút bất an, khi một người đàn ông mặc đồ thể thao màu đen đi ngang qua người anh, anh theo bản năng nép vào người Cố Châu Lâm, nắm chặt tay Cố Châu Lâm, tay còn lại cũng bấu chặt lấy tay Cố Châu Lâm, cả người anh gần như treo lên người Cố Châu Lâm.

Cố Châu Lâm thu hết những động tác của Dư Thần Dật vào mắt, bĩnh tĩnh giữ chặt anh thêm một chút, hắn nhìn chằm chằm vào xoáy tóc lộ ra khi Dư Thần Dật cúi đầu xuống khoảng hai giây, đột nhiên nhếch môi im lặng mỉm cười.

Trên môi hắn còn lộ ra nụ cười quỷ dị nhưng giọng nói lại nhã nhặn dịu dàng:”Anh đang sợ cái gì thế?”

Sau khi Dư Thần Dật nghe thấy câu hỏi, anh vẫn như cũ không ngẩng đầu dậy, chỉ một mực nắm chặt tay Cố Châu Lâm đi theo hắn, cái gì cũng không chịu trả lời.

Anh không biết nên nói chuyện này như thế nào, không đầu không đuôi, người khác nghe thấy sẽ khó hiểu và tức giận.

May thay, kiểu người hay săn sóc như Cố Châu Lâm có lẽ đã nhìn ra điểm gì đó, không tiếp tục truy hỏi anh nữa.

Cố Châu Lâm không nói gì, ỷ lại việc Dư Thần Dật sợ hãi không dám ngẩng đầu lên, ánh mắt của hắn tham lam liếm qua toàn thân Dư Thần Dật, đầu lưỡi từng chút liếm lên nướu chính mình.

Hắn cố ý buông lỏng tay ra, thoả mãn cảm nhận giây tiếp theo Dư Thần Dật sẽ dùng sức lập tức nắm chặt tay hắn lại, thân thể hắn run lên, ánh mắt hơi hướng lên trên lộ ra một biểu cảm mê muội có chút quỷ dị, giống như hắn đang hồi tưởng lại một điều gì đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi