ĐỢI NĂM NÀO

Thẩm Mịch ngơ ngơ ngác ngác đi ra từ chỗ Triệu Hủ, lại đi tới Khuynh Cái đường.

Ý tứ của Triệu Hủ, mặc dù ông rõ ràng, nhưng vẫn có chút khó hiểu —— Túc vương phi dường như là tán thành hòa ly, nhưng lại không muốn tự mình bóc giấy cửa sổ, vẫn là muốn Vương gia bày tỏ thái độ.

Triệu Hủ thoạt nhìn tính tình ôn hòa, kì thực rất kiên nghị quả quyết, dây dưa dài dòng việc hòa ly như vậy, thực là thái độ khác thường.

Về phần Túc vương… Túc vương tính tình vốn lanh lợi khó mà theo kịp, sau khi tiên đế về trời có trầm lặng một quãng thời gian, cũng may sau này quanh năm luyện binh, lại có Vương phi bên cạnh giúp đỡ, trở thành đại nam nhi rộng lượng cởi mở.

Túc vương phi im miệng không nói, nhưng từ Túc vương có thể có được tin chính xác, yên ổn lòng người.

“Vi thần tham kiến điện hạ.” Đợi Túc vương nghị sự xong xuôi, mọi người trong trướng dồn dập xin cáo lui, Thẩm Mịch mới lên tiếng hành lễ.

Hiên Viên Hối nhíu mày: “Làm sao hôm nay trưởng sử khách khí như vậy? Trực tiếp vào là được, giữa chúng ta không cần chú ý nhiều lễ nghi.”

Thẩm Mịch cười cười, ngồi phía dưới, cẩn thận tìm từ nói: “Không dối gạt Vương gia, gần đây có một chuyện trêu đến trên dưới Túc Châu nghị luận sôi nổi, kính xin Vương gia vì đại cục, mau chóng lấy biện pháp ra, bằng không ta sợ lòng người tan rã, hỏng đại sự.”

“Lòng người tan rã? Túc Châu đến bây giờ đã trải qua bao nhiêu lôi đình mưa gió, vẫn còn bất động sờ sờ, bản vương cũng không biết phải là chuyện gì mới có thể làm cho toàn bộ trên dưới Túc Châu tan rã.”

“Hôm qua có nhị công tử Huỳnh Dương Trịnh thị xin vào, nghe nói mấy ngày nữa Bùi thị tam công tử cũng đến, vị trí của bọn họ, Vương gia đã nghĩ xong?”

Hiên Viên Hối nhấp một ngụm trà: “Vương phi nói thế nào? Đã là Sĩ tộc, không cần chuyển đi đâu, hắn cấp theo lệ cũng được.”

Thẩm Mịch khổ sở nói: “Những người này thì dễ nói, chỉ là…”

“Hả?”

“Vương phi nên phong gì, kính xin Vương gia bảo cho biết.” Thẩm Mịch đứng dậy, kính cẩn đến mức không tìm ra nửa chỗ sai lầm.

Hiên Viên Hối sững sờ: “Vương phi làm sao phong…”

Đột nhiên đôi mắt lam phát lạnh: “Là tự ngươi muốn hỏi, hay là người khác bảo ngươi tới hỏi?”

Thẩm Mịch tê cả da đầu: “Túc Châu trên dưới đều muốn biết.”

Hiên Viên Hối mày kiếm quét ngang: “Vương phi thì sao? Hắn có ý gì?”

“Vừa nãy ta đã xin phép qua Vương phi, Vương phi nói Vương gia làm chủ.”

Hiên Viên Hối gật gật đầu: “Ngươi đi ra ngoài trước, bản vương tự có chủ trương.”

Thẩm Mịch chần chờ giây lát, thấy thần sắc Hiên Viên Hối như thường, suy nghĩ bất ngờ chuyển động, nhanh chóng cáo lui.

Đợi thân ảnh của ông biến mất nơi góc hành lang uốn khúc, Hiên Viên Hối mới đột nhiên hất đổ toàn bộ đồ vật trên bàn, tự mình bước chậm rãi thong thả đến bên cửa sổ, nỗ lực áp chế tâm thần nóng nảy bất an.

Vòng bồ đề trên cổ tay được vuốt nhiều đến toả sáng, viên dạ minh châu ở giữa Triệu Hủ xâu vào càng rạng ngời rực rỡ, Hiên Viên Hối chuyển tràng hạt, không chỉ không bình tâm an thần, sóng lớn trong lòng trái lại càng thêm mãnh liệt.

Mấy ngày nay y tận lực lảng tránh việc này, rốt cuộc vẫn là rơi vào cảnh cùng đường, buộc y phải ứng đối.

Y đã quen có Triệu Hủ ở bên cạnh kề vai chiến đấu, thời gian lâu dài, lại quên mất Triệu Hủ và y vốn cũng không phải là bạn đường.

Triệu Hủ, đến cùng không mang họ Hiên Viên.

Trăng lên giữa trời, thấy Hiên Viên Hối còn chưa về Nùng Lý lâu nghỉ ngơi, Triệu Hủ bèn truyền Thủ Ninh tới hỏi.

Thủ Ninh thực thà báo lại: “Sau khi Thẩm đại nhân cầu kiến, Vương gia vẫn chưa ra khỏi thư phòng.”

Triệu Hủ nhíu mày: “Vương gia dùng bữa tối chưa?”

“Đã đưa vào, cũng không biết Vương gia…”

Triệu Hủ than thở: “Thôi, tùy ý Vương gia.”

Qua giờ mão ngày hôm sau, kể cả Triệu Hủ, phàm là quan lại được phát biểu ý kiến tại Túc Châu, đều tiếp quân chỉ của Túc vương —— lập tức tới Khuynh Cái đường nghị sự.

Mọi người không dám trì hoãn, nhao nhao phóng ngựa thì phóng ngựa, đón xe thì đón xe, không tới giờ mão ba khắc, đã đến đông đông đủ đủ.

Phu phu Túc vương vẫn chưa tới, Thẩm Mịch đứng trang nghiêm phía trước nhất, đám người còn lại phân ra văn võ, hai bên đối diện, trong lòng đều là thấp thỏm.

Lại qua nửa nén hương, Triệu Hủ một thân quan phục, từ hậu viện chầm chậm đi ra, Bạch Tô đưa đến bằng kỉ, đặt trên chỗ ngồi của Túc vương, Triệu Hủ cũng không khách khí, ngồi thẳng, nhắm mắt dưỡng thần.

Sau khi hắn đến, toàn bộ Khuynh Cái đường hoàn toàn tĩnh mịch, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, mọi người muốn nhìn sắc mặt của hắn, lại lo đi quá giới hạn, nên không thể làm gì khác hơn là nín giận, mỗi người đều như tượng đất sét đứng ngẩn người, cảnh tượng thật có mấy phần buồn cười.

Vì vậy Triệu Hủ bèn cười ra tiếng, tiếng cười trong trẻo đập vào mảnh vắng lặng này, cũng nện mạnh vào trong lòng mỗi người.

Tất cả mọi người đều biết được, qua hôm nay, trời Túc Châu phải thay đổi.

“Không thấy người, đã nghe thấy tiếng, có gì chuyện vui, không ngại cũng cho bản vương cười với?”

Hiên Viên Hối sải bước tiến vào, vạt áo đen quét trên nền gạch tối màu, lạnh lẽo ảm đạm.

“Tham kiến Vương gia.” Triệu Hủ đứng dậy hành lễ trước, những người còn lại như vừa tỉnh giấc chiêm bao cùng làm động tác tương tự.

Hiên Viên Hối đi qua bên người Triệu Hủ, ngón tay nhẹ nhàng chạm chạm vai hắn: “Đều miễn lễ.”

Người người vẫn cúi đầu không nói, từ phía Hiên Viên Hối nhìn sang, căn bản không nhìn thấy mặt mọi người, chỉ có thể nhìn thấy đủ các loại mũ quan và mấy búi tóc đen hoặc hoa râm.

Hiên Viên Hối liếc nhìn Thủ Ninh, Thủ Ninh lĩnh mệnh, cao giọng tụng: “Dĩnh Xuyên Triệu Hủ, đạo quan trâm anh, mưu du doãn hiệp, đặc tiến vi…”

Ánh mắt Hiên Viên Hối vẫn luôn dính trên người Triệu Hủ, y vẫn chưa thấy thần sắc của hắn, trái lại nhìn tay hắn, Triệu Hủ hỉ nộ không hiện rõ, nhưng đã là người, tất nhiên luôn có vài thói quen nhỏ chính mình cũng chưa lưu ý tới. Thí dụ như lúc này, tay Triệu Hủ nhẹ nhàng kề sát trên tay vịn, nhìn như tùy ý, nhưng mỗi tấc da đều cực kì cứng ngắc.

“Đặc tiến vi Tư Đồ, chấp chưởng dân sinh lại trị đến sách lược quân quốc.”

Chức này gần với tể tướng, Túc Châu đang ở thời điểm dễ biến hóa, Hiên Viên Hối chỉ phong thực chức, không phong chức suông, Tư Đồ cùng Thẩm Mịch trưởng sử giống nhau, dĩ nhiên là quan vị lớn nhất dưới trướng Túc vương.

Tay Triệu Hủ đè trên tay vịn, gân xanh hơi lộ ra, lam đồng của Hiên Viên Hối hơi co rụt lại, ra hiệu Thủ Ninh tiếp tục ban ý chỉ thứ hai.

“Túc vương phi Triệu Hủ…”

Lời còn chưa dứt, tinh thần mọi người đều rung động, thầm nghĩ Triệu Thập Cửu nằm gai nếm mật nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng coi như nhận được ý chỉ giải thoát!

Triệu Hủ chậm rãi đứng dậy, quỳ rạp dưới đất, chờ đón ý chỉ này.

“Hệ xuất cao hoành, ung túc đoan lương, khiêm cung hữu độ, thưởng một đôi bát ngọc hòa điền long phượng văn, một đôi phỉ thúy đồng tâm, một quyển vạn lý giang sơn đồ, tán bái bất danh, nhập triêu bất xu, kiếm lý thượng điện, kiến bản vương bất bái…” (lạy vua không phải xưng tên, vào triều không phải đi nhanh, lên điện được mang kiếm, thấy bản vương không cần bái)

Nếu như nói mới vừa rồi là kim rơi có thể nghe, bây giờ chính là gió nhẹ có đến cũng thành đinh tai nhức óc.

“Đã nói bất danh, bất xu, bất bái, ngươi đây là đang làm gì?”

Triệu Hủ còn sững sờ trên đất, giọng Hiên Viên Hối đã đến bên tai, nhấc mí mắt đã thấy y vui vẻ mỉm cười giống như đạt được gian kế.

“Kết phát vi phu thê, ân ái lưỡng bất nghi, Vương phi nói có phải không?”

(Kết tóc làm vợ chồng, ân ái không nghi ngờ)

__________________________

Tác giả có lời muốn nói: không nên hỏi Vương gia tại sao không muốn ly hôn, bởi vì bọn họ ly hôn tui làm sao viết được nữa…

Vẫn không tính là truyền thống, đừng cao hứng quá sớm

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi