ĐỢI NĂM NÀO

“Kết phát vi phu thê, ân ái lưỡng bất nghi, Vương phi nói có phải không?”

Dù là ai cũng không nghĩ tới, vốn là một chuyện cực kỳ đơn giản, lại bị Hiên Viên Hối chơi đùa ra phức tạp như thế.

Thẩm Mịch thầm thở dài một tiếng, xem ra Túc vương là muốn chiếm cả vi cá lẫn tay gấu, giang sơn cùng mỹ nhân đều ở trong tay ta.

Đảo mắt một cái, củ khoai nóng bỏng tay lại bị vứt sang cho Triệu Hủ, nếu như hắn lĩnh chỉ, coi như có thể đảm nhiệm chức Tư Đồ, cũng không thoát được thân phận Vương phi, càng thêm ngồi vững thân phận thê quyến hậu viện, nếu không lĩnh chỉ, không chỉ khiến Hiên Viên Hối lúng túng, càng…

Đến lúc đó, vị trí chính phi trống không, những người khác chắc chắn sẽ khuyên Hiên Viên Hối quảng nạp hậu cung, giữa bọn họ sẽ không còn khả năng.

Hiên Viên Hối người này, thời điểm thông minh thì nói một hiểu mười, nhưng hết lần này đến lần khác trong việc “tình” lại rất hồ đồ, cho dù đến bây giờ, Triệu Hủ vẫn không thể phân rõ, Hiên Viên Hối là thật sự có tình với mình, hay chỉ đơn thuần muốn lợi dụng mình ngăn cản Sĩ tộc, hoặc chỉ là sau năm sáu năm mưa gió quyến luyến không muốn… Hắn vốn đã là cái kéo cùn càng cắt càng loạn, giữ không nổi bỏ không được, lại bị bức đến cửa ải này.

“Vương phi, còn không tiếp chỉ?” Thủ Ninh bên cạnh thấp giọng nhắc nhở.

Triệu Hủ chậm rãi ngẩng đầu, Hiên Viên Hối cũng đang nhìn hắn.

Mấy trăm người đều đang chờ, bọn họ thế mà cứ không nhanh không chậm chăm chú nhìn lẫn nhau, như thể mới lần đầu gặp gỡ.

Chẳng biết từ lúc nào, đôi con ngươi màu lam của Hiên Viên Hối đã không còn trong suốt nữa, trái lại như hồ Hưu Đồ sâu không thấy đáy, duy nhất không thay đổi, đại khái là trong đôi mắt ấy vẫn còn có thể chiếu ra khuôn mặt của chính mình.

Giờ khắc này khuôn mặt lạnh lẽo kia tràn đầy đề phòng ngờ vực, so với nhiệt tình chờ đợi trong mắt Hiên Viên Hối, khuôn mặt hiện ra vô cùng đáng ghét.

Thấy sự phấn khích của Hiên Viên Hối sắp tĩnh lặng xuống, hắn lại có chút suy nản.

“Thần tiếp chỉ.”

Không kịp nghĩ, Triệu Hủ đã bật thốt lên, lập tức tự đau lòng mắng mình một trận —— đứa nhỏ kia trưởng thành rồi, từ lâu đã không còn ngây thơ như năm đó, quả thực bụng đầy ý nghĩ xấu, vừa rồi làm thái độ điềm đạm đáng yêu, sợ là để dẫn dụ bản thân đi vào khuôn phép.

Mình hết lần này đến lần khác vẫn dính chiêu, nhất thời ý loạn tình mê, bây giờ nước đổ khó hốt.

“Vương gia, tuyệt đối không thể được!”

Không biết là vị hủ nho nào bỗng nhiên làm khó dễ, Hiên Viên Hối vẫn chưa để ý, tới nâng Triệu Hủ dậy, kéo hắn ngồi bên cạnh mình, nhoẻn miệng cười: “Sao? Chỗ nào không thể? Vì sao không thể?”

“Túc vương phi chính là nam thê, tất nhiên là không thể xuất sĩ nữa, đây là điều thứ nhất; thứ hai, Triệu Tư Đồ đã là mệnh quan, như vậy thì không thể làm vợ người khác.” Hủ nho kia chỉ trời nói đất, căm phẫn sục sôi: “Thần thỉnh Vương gia cân nhắc, không thể làm hỏng thể thống quy củ của tổ tông, lạnh tâm quần thần sĩ tử, càng thành trò cười cho thiên hạ, Vương gia!”

Người này Triệu Hủ biết, hình như là môn khách Bạch Nhật xã, ngẫm lại tiên đế cũng đáng thương, thiên hạ quá ít người nguyện ý không phụ thuộc Đặng thị mà cống hiến cho chính sóc, cho nên phàm là trung tâm, Bạch Nhật xã người nào cũng thu, kết quả làm cho vàng thau lẫn lộn.

“Ý của các ngươi, hoặc là để Vương phi từ quan, hoặc là bản vương bỏ vợ?” Lông mày Hiên Viên Hối nhíu lại.

Hủ nho kia vẫn mạnh miệng: “Không sai, hạ quan chính là ý này.”

Hiên Viên Hối cười lạnh nói: “Tiên đế dụ lệnh, việc Túc Châu, bản vương có thể chuyên quyền, bản vương cũng không biết, tại sao việc nhà bản vương cũng đến phiên các ngươi từng người đến giơ tay múa chân, nếu như thật sự lo lắng quốc sự, thì đi hiệp trợ ti nông, đi yển thủ đi.”

“Vương gia, lão thần trung tâm vì nước, lại bị Vương gia như vậy…” Hủ nho kia còn chờ phân phó, đã nghe Hiên Viên Hối nói: “Thẩm Mịch, ngươi thấy thế nào?”

Thẩm Mịch vốn muốn theo những người khác, làm một con rối người gỗ, không nghĩ tới lại bị gọi tên, thực sự là năm xưa bất lợi, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nói: “Bẩm vương gia, đây là việc nhà Vương gia, hạ quan không dám nhiều lời.”

Ông rũ sạch can hệ, Hiên Viên Hối cũng không ngoài ý muốn, liếc nhìn, lẩm bẩm nói: “Cổ nhân thường nói ‘Pháp nếu có khuyết điểm, phải thay đổi’, lại có người nói ‘Vật đổi sao dời, cải cách hợp thời’, dùng kiến giải vụng về của bản vương, cho dù là pháp luật tổ tông truyền xuống, không thể nói là luôn luôn tận thiện tận mỹ, hơn nữa cũng đã qua trăm năm lâu dài, chỉ sợ cũng không còn hợp hoàn cảnh? Hôm nay, quần thần đều ở đây, không bằng bản vương tại Túc Châu phế vài quy củ trước… Triệu Tư Đồ, lời của bản vương, ngươi tới viết chỉ.”

Triệu Hủ ngẩn người, mới kinh ngạc phát hiện mình chính là Triệu Tư Đồ, nhanh chóng đứng dậy tiếp nhận giấy bút Thủ Ninh truyền qua.

“Thứ nhất, Túc Châu ta có thể giàu có và đông đúc như hôm nay, ngoại trừ đóng quân khai hoang bên ngoài, còn nhờ mở thương đạo, từ nay về sau, con cái thương nhân cũng có thể nhập sĩ, chỉ là không được làm quan tại châu huyện quê hương, càng không được nhậm chức liên quan đến thuế phú tiền bạc nha môn.”

“Thứ hai…” Hiên Viên Hối nhàn nhạt quét qua sắc mặt mọi người bên dưới, thấy đã có không ít người lộ vẻ tức giận, trong lòng biết mọi việc không thể quá mức hấp tấp, nên chỉ nói: “Nam tử làm thê thiếp, đều có thể làm nghề nông, làm kinh thương, làm thợ thủ công, làm chính thê, nếu như có công danh, cũng có thể nhập sĩ.”

Triệu Hủ hạ bút như bay, thoáng đổi lại khẩu thuật của y cho đường hoàng, lời tài hoa lỗi lạc phóng khoáng rơi vào mặt giấy lụa là.

Hiên Viên Hối trực tiếp đến gần xem, cười nói: “Múa bút vẩy mực, một mạch hoàn thành, bản vương không văn tư mẫn tiệp như Triệu Tư Đồ!”

“Vương gia quá khen rồi.” Triệu Hủ hơi cúi đầu.

Hai người nịnh nọt lẫn nhau, trong lòng quần thần từ lâu nhấc lên sóng to gió lớn.

Cựu thần Túc Châu như Thẩm Mịch, bởi những năm này vốn đã rõ ràng sức ảnh hưởng của Vương phi đối với Túc vương, nên vẫn chưa cảm thấy khiếp sợ, trái lại có loại cảm giác tiên tri giác ngộ “Sớm nên như vậy”.

Sĩ tộc thế gia kỳ thực đối với Triệu Hủ có phải là… cũng không quan tâm vị trí Vương phi hay không, vị trí Tư Đồ dĩ nhiên quyền cao chức trọng, nhưng phong hào Vương phi vẫn chưa bị tước, chứng minh trên thực tế Triệu Hủ chỉ đứng dưới Túc vương, hắn hết sức quan trọng, còn đối với Sĩ tộc chưa có căn cơ tại Túc Châu mà nói, không thể nghi ngờ là thêm một tầng bảo đảm.

Khó tiếp thu nhất, chủ yếu là hai nhóm người, một là Bạch Nhật xã tiên đế để lại cho Hiên Viên Hối, bọn họ tư lịch già nhất, xưa nay tự xưng là tâm phúc Hiên Viên thị, lòng quần thần tại Túc Châu đối với Hiên Viên Hối tự mình bồi dưỡng lên đã có chút kiêng kỵ, nhìn nhiều Sĩ tộc tinh anh vạn dặm xin vào, trong lòng càng cảm thấy nguy cơ; nhóm thứ hai chính là thế lực của Hiên Viên Hoàn.

Bất kể là cựu thần Túc Châu, hay là Sĩ tộc sĩ tử, đứng sau lưng bọn họ kỳ thực đều là Triệu Hủ.

Là Triệu Hủ hiến kế cho Hiên Viên Hối, cùng y một đường khổ tâm kinh doanh, rèn đúc ra một nhóm quan lại hiểu dân tình, khéo chính trị.

Là Triệu Hủ viết thư liên lạc, tự mình xuống núi, mới khiến mấy đại thế gia quyết định.

Về tình về lý, Triệu Hủ càng thiên vị Sĩ tộc cùng cựu thần Túc Châu hơn, Túc vương nếu đúng là Triệu Hủ nói gì nghe nấy, như vậy lối ra của những người như bọn họ đang ở đâu?

Nghĩ như thế, những người này nhìn về phía phu phu Túc vương nói cười vui vẻ liền cảm thấy chướng mắt, ánh mắt tìm đến Triệu Hủ cũng như ngâm sương, thấm độc.

Triệu Hủ nhàn nhạt quét mắt liếc nhìn bọn họ, nở nụ cười xa xăm.

Không biết tự lượng sức mình.

____________________________________

Tác giả có lời muốn nói: yển thủ chính là đắp đê tu thuỷ lợi

Chương này khai xé chương sau biểu lộ (không ngọt)

Vương gia EQ thấp đừng hy vọng một lần quyết định

Kỳ thực vấn đề lớn nhất của Vương phi là quân quyền ít đi, cựu thần Túc Châu cùng Sĩ tộc đều không có quân quyền

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi