ĐỢI NĂM NÀO

Hiên Viên Hối đến cùng vẫn là mượn kỵ binh dân tộc Hồi Hột, liên hợp hơn nửa binh mã phía bắc, trùng trùng điệp điệp giết tới Trường An.

Đậu Lập vẫn tiếp tục thừa thắng xông lên, phá hỏng Đặng Phiên Vân tại Giang Nam tây đạo, khiến cho hắn không lên phía bắc được.

Nhóm người Trương Nhân Bảo, Túc Trữ Ân an định thế cuộc Sơn Nam Đạo và Lương Châu, cũng phân người tin trọng ở lại thủ giữ, từng người hướng về Trường An, xuất phát từ Lạc Kinh, ba đường đại quân hợp thành thế vây kín, kìm kinh đô và vùng lân cận ở giữa.

Triệu Hủ thương thế tốt dần, lại bắt đầu ở giữa điều hành như trước, kể cả nhóm Triệu Khôi, Trịnh Uyên Chi, an bài thỏa đáng lương thảo đồ quân nhu, xe kỵ binh mã.

Ngày hôm đó, Hiên Viên Hối trở về, thần sắc vô cùng nhẹ nhõm: “Hai đệ đệ của Nhu Nghi tỷ tỷ, tìm được một người.”

Triệu Hủ bát phong bất động*: “Chúc mừng chúc mừng! Đây là phúc của tôn thất, cũng là phúc của xã tắc.”

“Ngươi không cao hứng?” Hiên Viên Hối khá là kinh ngạc: “Chờ đón người đến, nếu như thiên tư tính tình trung thành trung tâm, thì dùng hắn làm thừa tự, chẳng phải là vạn sự đại cát?”

Triệu Hủ cười cười: “Không ta muốn quét niềm vui của Vương gia, chỉ là Vương gia thật cảm thấy chúng thần theo ngươi sẽ phục, cả tôn thất sẽ phục? Luận tới, hắn cùng với Vương gia đều là ngũ phục (thế hệ thứ năm) đi? Dùng hắn làm tự, khó tránh khỏi gượng ép.”

Thấy hắn không tỏ rõ ý kiến, Hiên Viên Hối cũng không nhắc lại việc này: “Ta sẵn sàng để Trương Nhân Bảo vây nhốt Lạc Kinh, vây mà không công, ta cùng với Túc Trữ Ân công Trường An trước, đợi bắt được Trường An, bọn giặc bảo vệ cứ điểm Lạc Kinh chắc cũng kiệt sức, đến lúc đó là làm ít mà hiệu quả nhiều.”

Hiên Viên Hối khéo việc này, Triệu Hủ đối với y khá là yên tâm, chỉ gật gật đầu.

“Vì sao hôm nay tâm sự của ngươi nặng nề?” Hiên Viên Hối cuối cùng không nhịn được hỏi.

Triệu Hủ thở dài một tiếng, từ phía sau lưng ôm Hiên Viên Hối: “Lần này một vùng Hà Đông cũng là nguyên khí đại thương.”

Hiên Viên Hối cứng một chút, cười khan nói: “Ta nhất định sẽ viết thư thăm hỏi cha vợ mạnh khỏe, Vương phi chớ niệm.”

Triệu Hủ mâu sắc thâm trầm, khẽ cười một tiếng: “Vương gia có lòng.”

Đợi Hiên Viên Hối đi ra ngoài, thời điểm Triệu Khôi trở về, Triệu Hủ nhìn hắn: “Cho ngươi đi điều tra sự tình, đã điều tra xong?”

Thần sắc Triệu Khôi lo lắng: “Đường huynh đoán không lầm, Tương Dương đã bị chiếm, Liễu thị trên dưới hơn trăm người đều bị tập nã, tư tài trong nhà đều bị lấy sung vào quân lương. Nghe nói tội là theo bọn phản nghịch…”

“Theo bọn phản nghịch… ừm, này cũng không sai.” Triệu Hủ đặt ngón tay tại nơi mõm thú trên lô hương hình thú, chỉ chốc lát đã nồng nặc mùi trầm hương: “Đến Hà Đông rồi, bọn họ có động tới Bùi thị?”

“Đại quân đến Văn Hỉ, gia chủ Bùi thị đem tranh chữ lúc trước đường huynh ban thưởng ra ngoài, ngược lại là chưa dám vào thành, chỉ ở bên ngoài băn khoăn một vòng rồi bỏ đi.”

Hơn hai trăm năm trước nguyên gặp khó khăn vì nạn binh hoả, dẫn đến Dĩnh Xuyên Triệu thị hơn hai mươi năm không gượng dậy nổi, từ đó về sau, tổ tiên ân cần dạy bảo, con cháu đời đời ghi nhớ việc cũ. Vì vậy lần này đại quân thượng bắc xuôi nam, vì phòng có người đục nước béo cò, nhân cơ hội ra tay với Sĩ tộc, Triệu Hủ quyết định tự tay viết bốn bức tranh chữ, cấp cho phụ thân mình, Văn Hỉ Bùi thị, Thái Nguyên Vương thị, Huỳnh Dương Trịnh thị.

Cân nhắc đến Thôi Tĩnh Hốt thân phận đặc thù, hắn còn tự thân cầu xin Hiên Viên Hối, Hiên Viên Hối ban cho miễn tội bài, quân sĩ mới coi như thôi.

“Những quân tốt này đều là xuất thân cùng khổ, những tướng lãnh kia không phải Bảo Hoàng đảng thì chính là hàn môn, đối với Sĩ tộc xưa nay hận không thể trừ cho yên tâm, trời ban cơ hội tốt, bọn họ sao có thể buông tay? Việc Liễu thị, ta thấy Vương gia cũng là biết được.”

Triệu Khôi nhíu mày: “Lúc trước Vương gia không phải đã đáp ứng đường huynh, nói sẽ nghĩ ra thượng sách có thể bảo đảm trăm năm tường an vô sự?”

Triệu Hủ nở nụ cười: “Khi đó ta đang bệnh, y là trấn an ta. Huống chi, người có thể làm đế vương, lời của bọn họ nghe một nửa quên một nửa cũng không sao, chứ không thể tất cả đều tin. Ngươi sau này muốn tồn tại ở trong triều, ngàn vạn nhớ lấy.”

Sự việc của Túc vương phu phu, từ Túc Châu vẫn luôn dằn vặt đến bây giờ, Triệu Khôi cũng coi như là đã thấy hết, cả tân hôn yến của chính mình, chỉ hận không thể để người trong thiên hạ hòa hòa mỹ mỹ giống như mình mới được, bèn khuyên: “Giữa phu thê nào có nói không ra, khảm không qua được? Vương gia cũng không phải là không hiểu chuyện, cũng không phải tâm địa sắt đá, đường huynh nói rõ từng chuyện khó xử cùng y…”

Triệu Hủ cắt ngang: “Lời lúc trước ngươi nói đã quên mất? Lúc đó ngươi nói đều thối lui một bước, bây giờ thì sao? Thiên hạ chưa xác định, Hà Đông Liễu thị cũng đã sụp đổ, sau đó thì thế nào? Huống hồ ta cùng với Vương gia, lời cần nói đã sớm nói xong, chỉ là chí không cùng đường thì không hợp. Ta nghe Chỉ Cức báo, Độc Cô thái phi dĩ nhiên vẫn cùng liên lạc với Nhu Nghi quận chúa?”

“Đúng vậy.”

Nếu như nói những năm trước đây Sĩ tộc là nguyên khí đại thương, Độc Cô thị là ngập đầu tai ương, chuyện đến nước này, Độc Cô thái phi tuy ngồi không yên, ngược lại cũng nghĩ thông.

Sau khi trúng độc, Triệu Hủ cũng chưa nghe được tin gì của bà nữa, lần này bà ra tay, khó tránh khỏi như gặp đại địch.

“Nhu Nghi quận chúa ở bên Đặng Phiên Vân cũng có tám năm rồi đi? Đặng Phiên Vân ngược lại là đa tình, vì nàng thần hồn điên đảo.” Triệu Hủ còn muốn nói gì, đã nghe Bạch Tô bên ngoài cầu kiến.

“Tư Đồ, không xong!” Bạch Tô sắc mặt trắng bệch.

Triệu Hủ nhíu mày: “Chuyện gì kinh hoảng như vậy?”

“Cách thành Trần Châu chưa đầy mười dặm, có người phát hiện thi thể tiểu Thế tử Lang Gia vương! Hộ vệ phái đi cũng đều bị giết, không một ai may mắn sống sót!”

Triệu Hủ bỗng tức giận như bị kích thích, phất tay áo quét hết đồ vật trên bàn xuống: “Khinh người quá đáng!”

“Ý của đường huynh là?” Triệu Khôi cũng sợ hãi, thoáng nghĩ đến thời gian cũng thấy khớp.

Triệu Hủ liếc Bạch Tô: “Nói thi thể kia là Lang Gia vương Thế tử, có bằng chứng gì?”

Bạch Tô mặt đưa đám: “Chỉ Cức tiên sinh đã phái người nghiệm xem qua, xác thực không có sai sót.”

Một tia may mắn cuối cùng sụp đổ, Triệu Hủ ngã ngồi trên tháp, chỉ trong phút chốc như vậy, không dám tiếp tục trù tính về sau.

Cũng hoặc là, bây giờ đã không còn về sau.

Qua hồi lâu, Bạch Tô mới nghe Triệu Hủ nói như mất tiếng: “Báo Vương gia biết.”

Buổi chiều Hiên Viên Hối trở về chủ trướng, sắc mặt ủ dột tối tăm, nhìn thấy Triệu Hủ, y mở miệng muốn nói, cuối cùng lại khép môi, không nói một lời.

Triệu Hủ nhàn nhạt: “Hay là trước điều tra tới cùng, bất kể là ai, tàn sát tôn thất, tội lỗi đáng chém.”

“Không phải là mẫu phi.” Hiên Viên Hối nghiêm nghị nói.

Triệu Hủ cười khổ: “Tự nhiên, bà sẽ không lúc này ra tay, sau khi thanh tẩy Bạch Nhật xã, thế lực cũng không lớn như vậy.”

Hiên Viên Hối đứng bên chân nến, ánh mắt xa xăm: “Trừ phế đế không biết thực hư, ăn bữa sáng lo bữa tối kia, trong nhóm ngũ phục, Hiên Viên tôn thất chỉ còn lại một mình ta… Ta nên làm thế nào cho phải?”

Triệu Hủ nhìn phật châu ngự ban trên tay của y, đột nhiên cũng nhớ lại khuôn mặt tiên đế.

Hoàng đế văn nhược hiền hoà sẽ tự nhủ cái gì?

“Không nghĩ tới trẫm càng tìm cho mình một con dâu miệng lưỡi bén nhọn như vậy.”

“Ngoại trừ tận tâm phụ tá hoàng nhi, ngươi không có đường khác.”

Chính mình trả lời ông như thế nào?

Nghĩ đến chỗ này, Triệu Hủ nhìn Hiên Viên Hối, chậm rãi nở nụ cười: “Cùng vương gia chỉnh đốn càn khôn, giúp đỡ triều cương, ta đã vạn tử, nhưng sinh con dưỡng cái, quản lý nội trạch, ta cuối cùng không thể ra sức…”

_________________________

Tác giả có lời muốn nói: trước Triệu thị đã từng suy tàn, sau chuyện này Sĩ tộc còn lại tùy theo tình tình giữ lấy thái bình, câu Triệu Hủ nói là năm đó hắn trả lời tiên đế

——————-

“Triệu Hủ, ” hoàng đế chậm rãi bước xuống thềm ngọc, ở trước mặt hắn năm bước đứng lại, “Tuyên chỉ thời điểm, trẫm đã cho ngươi lựa chọn cơ hội, hiện nay đại hôn xác định tại sau mười ngày, ngoại trừ tận tâm phụ tá hoàng nhi, ngươi không đường có thể đi.”

Triệu Hủ nhấc lên áo dài áo lót vạt áo, thẳng tắp quỳ trước mặt hắn, “Sinh con dưỡng cái, quản lý bên trong, thứ cho học sinh không thể ra sức. Nhưng nếu là chỉnh đốn càn khôn, giúp đỡ triều cương, học sinh vạn tử không chối từ!”

——————-

Cuối cùng một làn sóng xoắn xuýt nhỏ

_______________________________________

*Bát phong bất động: theo phattue.org

Về bát phong hay bát thế phong, nghĩa là tám ngọn gió đời, tám pháp ở thế gian hay làm loạn động, mê hoặc lòng người. Theo Từ điển Phật học Huệ Quang, tập I, tr.414, tám ngọn gió ấy gồm:

1-Lợi (lợi lộc),

2-Suy (hao tổn),

3-Hủy (chê bai chỉ trích),

4-Dự (gián tiếp khen ngợi người),

5-Xưng (trực tiếp ca tụng người),

6-Cơ (dựng sự việc giả để nói xấu người),

7-Khổ (gặp chướng duyên nghịch cảnh, thân tâm bị bức bách, khổ não),

8-Lạc (gặp được duyên tốt, thuận cảnh, thân tâm vui vẻ, hân hoan).

Con người thường giao động, thể hiện cảm xúc vui buồn rõ rệt trước những hoàn cảnh thuận nghịch của cuộc sống. Khi được lợi (lợi) thì vui mừng hớn hở, ngược lại khi bị mất mát, tổn hại (suy) thì buồn bã, tiếc nuối. Khi bị chê bai, chỉ trích (hủy) cảm thấy rất khó chịu nhưng khi được khen ngợi (dự) thì vui thích, hài lòng. Khi được mọi người xưng tán, tung hô (xưng) thì hả hê, ngất ngây hạnh phúc ngược lại khi bị chế diễu, vu khống (cơ) thì hậm hực, bức xúc không yên. Khi những điều không như ý ập đến (khổ) thì đau khổ, thở than và ngược lại khi mọi việc đều thuận lợi như ý (lạc) thì mừng rỡ, vui vẻ.

Cuộc sống của con người chẳng mấy khi được bình an, vì luôn bị tám ngọn gió này chi phối. Do vậy, muốn thiết lập hạnh phúc và an vui trong đời sống chúng ta phải giữ vững tâm ý khi tiếp xúc, đối diện với tám ngọn gió này. Đại thừa vô sanh phương tiện môn (Đại chính 85, 1247 hạ) chỉ rõ: “Nếu thân tâm vắng lặng an ổn thì tám gió thổi không động”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi