Nghĩ đến chỗ này, Triệu Hủ nhìn Hiên Viên Hối, chậm rãi nở nụ cười: “Cùng vương gia chỉnh đốn càn khôn, giúp đỡ triều cương, ta đã vạn tử, có thể sinh con dưỡng cái, quản lý nội trạch, ta cuối cùng không thể ra sức…”
Hiên Viên Hối bỗng nhiên quay sang, trợn mắt lên, giống như không dám tin tưởng nhìn hắn.
Triệu Hủ vẫn chưa nhìn y, châm chọc nở nụ cười: “Ngày đó cuối cùng cũng phải tới, thời điểm tiên đế còn tại, hai ta không phải đã thương nghị như vậy?”
Lúc trước hai người dây dưa không rõ, do dự không quyết định, vất vả trải qua sinh sinh tử tử, rốt cuộc cũng thấy một con đường cho việc dòng dõi, bây giờ lại xảy ra chuyện như thế.
Không thể không than thở một tiếng —— trời xanh xa xôi, ôi thật buồn thay!
Sắc mặt Hiên Viên Hối trắng bệch, cả người đứng trong bóng tối: “Ngươi vì sao luôn tự chủ trương như vậy? Ta còn chưa nói gì, ngươi đã thay ta cầm chủ ý? Lần trước chuyện ở Dân Châu, cả lần bị trúng độc, ngươi đã từng hỏi ta, cân nhắc qua ý nghĩ của ta? Bây giờ thì sao? Ngươi lại phải đẩy ta ra ngoài?”
Triệu Hủ nhắm mắt: “Được, vậy Vương gia và ta lẫn lộn cùng một chỗ, chúng ta đánh xong Trường An Lạc Kinh, sau đó Vương gia đăng cơ xưng đế, phong ta làm nguyên hậu, lại theo biên chế phong Dĩnh Xuyên Triệu thị một tước Thừa Ân công… Ngay sau đó Vương gia mở rộng đất đai biên giới, bình định hậu phương, còn ta ở trong triều chưởng quản triều chính cho vương gia, chúng ta quấn quýt triền miên như vậy cho tới thiên trường địa cửu, đoạn tử tuyệt tôn… Nếu ta đi trước Vương gia cũng không sao, ta với Vương gia đi đồng thời cũng được, cùng lắm khâm điểm một cố mệnh đại thần trông nom hoàng đế thừa tự cùng ngũ phục với Vương gia; giả sử như Vương gia đi trước ta vài năm thì sao? Vậy ta chính là nhiếp chính Hoàng thái hậu, vận khí tốt còn có thể là nhiếp chính Thái hoàng thái hậu, thiên hạ đó dù cho không phải thiên hạ của Triệu thị, cũng tất là thiên hạ của Sĩ tộc!”
Mỗi chữ theo lời hắn nói ra, sắc mặt Hiên Viên Hối càng khó coi thêm một phần.
“Lại qua mấy chục năm nữa, hoàng đế thừa tự kia sẽ không còn tuân theo chúng ta, ném hết bài vị của chúng ta ra khỏi thái miếu, tiến cống cha mẹ ruột hắn, sau này trên sử sách sẽ nói ngươi khai quốc hoàng đế sa vào nam sắc, mê muội đến tuyệt tự, cuối cùng cấp ngươi một cái nào Dương nào Hoài nào Ai làm thụy hào…”
“Được rồi!” Giọng Hiên Viên Hối có chút run: “Triệu Dương Quang, ngươi đây là muốn giết tâm!”
Triệu Hủ trầm mặc không nói, chợt cười: “Giết tâm? Ta đã sớm vô tâm, lẽ nào Vương gia không biết?”
Hiên Viên Hối sững sờ tại chỗ, lại nghe Triệu Hủ nói tiếp: “Đợi đến lúc đánh hạ Trường An là chúng ta có thể ly hôn rồi, bằng vào công lao ta phụ tá Vương gia, không cầu phong vương, cho ta một chức quốc công không tính quá phận đi? Ngày xưa Ngụy quốc công Ngô quốc công đều xuất từ Nghĩa Hưng Chu thị, một nhà hai quốc công, công lao của ta với Ngụy quốc công so ra chỉ có hơn chớ không có kém, lẽ nào không đáng thăng Dĩnh Xuyên quận công lên làm quốc công, ngày sau cũng thăng cho Triệu Khôi?”
Hắn nói thêm một câu, mặt Hiên Viên Hối khó coi thêm một chút, từng chữ từng từ đập vào trong lòng, quả thực như muốn khoan vào tâm, ngay cả thở cũng thấy gian nan: “Muốn tước vị, ta sẽ cho ngươi, nhưng vì sao nhất định phải hòa ly?”
“Vương gia phải chăng muốn nói ‘Nếu như cần dòng dõi, ta tìm người khác sinh là được, hà tất phải hòa ly?’ ” Triệu Hủ không nhìn khuôn mặt trắng bệch của y, lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy mỏng, đưa tới trước mặt y.
Hiên Viên Hối không cần nhìn cũng biết thư hòa ly gần đây nghe nhiều đã quen, nhưng vẫn vụng về nhìn qua, cuối cùng hai mắt dừng tại hai câu cuối cùng: “Giải oán thích kết, canh mạc tương tăng. nhất biệt lưỡng khoan, các sinh hoan hỉ thượng”, cười thảm nói: “Ngươi đang ép buộc ta.”
Triệu Hủ cũng cảm thấy ngực khó chịu liên tục, nhưng vẫn là ôn nhu nói: “Đau dài không bằng đau ngắn,… Thế tổ hoàng đế di huấn ‘Đức bị thương sinh, di trạch vạn thế’, tiên đế di nguyện “Hối minh biến hóa, phủ cực thái lai”, Vương gia đã quên mất rồi? Vương gia, liệt tổ liệt tông ở trên trời có linh, đều đang nhìn ngươi.”
(câu “đức bị…” kiểu sống đúng đạo giữ nước trăm năm, câu “hối minh…” kiểu tối sáng luân chuyển, hết cơn bĩ cực tới hồi thái lai)
“Ta hiểu.” Hiên Viên Hối tiếp nhận thư hòa ly, có hơi kinh ngạc phát hiện tay mình càng vững vàng đến đáng sợ, đúng như dự đoán, nơi kí tên đã có dấu của Triệu Hủ và dấu tư ấn.
Triệu Hủ chậm rãi lùi về sau một bước, quỳ xuống, hai tay trình lên hai cái hộp, một cái đựng tư ấn của Hiên Viên Hối, một cái đựng ấn nhỏ của dân tộc Hồi Hột.
“Thủ Ninh.” Hiên Viên Hối nghe thấy mình nói như thế: “Ý tốt của Tư Đồ, còn không thay bản vương đỡ lấy?”
Dứt lời, y vén rèm lên, mang theo thư hòa ly, đi vào đêm hè lạnh buốt.
Phu phu Túc vương mỗi người đi một ngả, để tránh dao động quân tâm, hai người cũng không đề cập với người khác, nhưng vài cận thần vẫn cảm giác được không giống bình thường.
Hiên Viên Hối trở về trong lều, liều mạng triệu tới mấy thân vệ, liên tiếp hai ngày uống rượu mua vui thâu đêm, thường xuyên uống đến say mèm.
Thủ Ninh hoảng sợ, cũng nghĩ tới đi tìm Triệu Hủ, nhưng luôn bị Hiên Viên Hối ngăn lại.
Hiên Viên Hối cười lạnh nói: “Ngươi vô tình ta cũng tiện bỏ thôi, hắn không cần ta nữa, ta chính là say chết ở chỗ này, hắn cũng sẽ không để ý.”
Trải qua nhiều năm chiến sự, tính cách thiếu niên trẻ con ngày xưa của y từ lâu đã không thấy, cả người cũng gầy đi, bây giờ sắc mặt bị rượu làm ửng hồng, mà một đôi con ngươi màu lam lại lạnh đến dọa người: “Tin của Thái phi đâu?”
Thủ Ninh trình tin lên, Hiên Viên Hối chỉ nhìn qua, cười lạnh rồi đốt: “Ta muốn ngươi làm một việc cho ta.”
“Ta muốn ngươi tìm một nữ nhân trong nhà đông anh em, xuất thân không cần quá cao, thuần khiết là được.” Hiên Viên Hối nói không nhanh không chậm.
Thủ Ninh giật nảy mình, giương mắt lén lút liếc Hiên Viên Hối: “Vương gia… Chuyện này…”
Phủ tạng Hiên Viên Hối đã sớm đau tê dại: “Đi tìm.”
Bạch Tô căm giận bất bình tới tìm Triệu Hủ: “Nam tử trên thế gian, quả nhiên đều bạc hạnh.”
Triệu Hủ đang luyện viết chữ, nghe vậy chỉ cười cười: “Nối dõi tông đường, chính là bổn phận của y, huống hồ ta với y đã không hề can hệ, từ trước cũng là phụng chỉ thành hôn, theo nhu cầu mỗi bên. Bây giờ Vương gia cuối cùng cũng coi như có chút rảnh rỗi trong thời gian dài chinh chiến, vì Hiên Viên thị khai chi tán diệp, hẳn là việc khắp chốn mừng vui, làm sao lại biến thành bạc hạnh?”
Bạch Tô muốn nói lại thôi, cả người như con kiến trên chảo nóng.
Triệu Hủ nhìn buồn cười: “Muốn hỏi cái gì thì hỏi đi.”
“Công tử nếu thật đã cắt đứt với Vương gia, vậy có cần ta tìm mỹ nhân đến hay không?”
Triệu Hủ sững sờ, ngay sau đó bật cười nói: “Ngươi không hiểu rồi, dòng dõi Triệu thị ta đông đảo, làm sao cần ta đi nối dõi tông đường? Huống chi, bàn về mỹ nhân…”
Hắn vẫn chưa nói thêm gì nữa, Bạch Tô nhưng là đã hiểu.
Tằng kinh thương hải, nghiêng nước nghiêng thành. (vế trước nghĩa giống như từng trải)
Ngày mùng 7 tháng 6 năm ấy, thành của hắn, nước của hắn, từ lâu đã ngói vỡ tường đổ.
Hiên Viên Hối đang gảy phật châu, ngón tay miết miết viên dạ minh châu năm đó Triệu Hủ thay vào.
“Vương gia.” Thủ Ninh ngoài trướng nhẹ giọng nói: “Người đã dẫn tới, theo phân phó của ngài, đã thu xếp trong thiên trướng.”
Dừng một chút, Hiên Viên Hối cởi phật châu ra cất cẩn thận, ngửa đầu uống cạn một bát thuốc trên bàn, sau mấy hơi thở, thoáng chốc cảm giác được quanh thân khô nóng một trận.
Thời điểm xốc mành lều lên, Hiên Viên Hối liếc nhìn lại, chỉ thấy hai tấm bùa đào mang đến từ Nùng Lý lâu vẫn cứ trên cao phất phơ.
Nhắm hai mắt, y không hề quay đầu nhanh chân đi ra ngoài.
Y không quay đầu được, đường dài, chẳng thể quay lại nữa.
Phượng hoàng vu phi, bỉ dực hòa minh.
Bất đắc vu phi, sử ngã luân vong.
______________________________
Tác giả có lời muốn nói: mọi người phải tin tưởng Tiểu vương gia
Bọn họ thành thân ngày mùng 7 tháng 6
Bùa đào viết bỉ dực vu phi