ĐỢI NĂM NÀO

Buổi chiều, Triệu Hủ làm đón gió tẩy trần đón vợ chồng Triệu Khôi đã tới từ mấy ngày trước.

Khiến Triệu Khôi cảm thấy kinh ngạc chính là, Triệu Hủ lại sai người đặt thêm một bức bình phong, việc này bình thường chưa bao giờ thấy.

“Lúc trước nơi khuê phòng cũng từng yết kiến đường huynh vài lần, tại sao hôm nay là người một nhà mà lại xa lạ như thế này?” Thẩm tiểu thư tính tình thẳng thắn, có mấy phần cởi mở sảng khoái.

Triệu Hủ cười cười: “Ngày trước ta cũng là mệnh phụ nội trach, bây giờ hoàn cảnh khác biệt, sợ là về lý không hợp.”

Triệu Khôi cùng Thẩm tiểu thư giật cả mình, liếc mắt nhìn nhau, trong lòng dồn dập dâng lên nỗi bất an —— Dĩnh Xuyên Triệu thị cũng được, Thẩm Mịch cũng được, vinh nhục sinh tử với tân triều tất nhiên đều liên quan đến Triệu Hủ, nếu như hắn cùng và Hiên Viên Hối sinh ra hiềm khích, ai cũng không chiếm được chỗ tốt.

“Chớ hoảng loạn.” Triệu Hủ nhìn sắc mặt bọn họ, mơ hồ có chút buồn cười: “Bao nhiêu tuổi rồi, còn kinh hãi vì mấy chuyện nhỏ.”

Triệu Khôi cười lớn chúc rượu: “Nhị Thập Cửu chúc mừng đường huynh được đền bù tâm nguyện, sau sớm ngày thống lĩnh Sĩ tộc ta chấp chưởng thiên hạ.”

Triệu Hủ uống cạn rượu: “Chấp chưởng thiên hạ? Đó là nguyện vọng của Đặng thị, ta không mong muốn.”

Đang nói, có người tiến vào, biết chừng mực thưa: “Vương phi, dựa theo quy chế, Vương gia lâm hạnh thị thiếp, cần ngài đóng dấu.”

Triệu Hủ miễn cưỡng quét mắt nhìn gã: “Bảo sách bảo ấn ta đã trả Vương gia, ngươi nói Vương gia tự đóng dấu. Sau này việc của Túc vương phủ, không cần hỏi ta.”

Người kia đi rồi, Triệu Hủ mới thung thung nở nụ cười: “Thời thiếu niên, ta từng đọc một quyển du hí trong tàng thư, hình như tên là Vương Tôn du, lúc đó ta đã muốn đợi sau khi công thành danh toại, ta cũng học người kia bán quan bán ẩn, trúc trượng mang giày, một mình một ngựa, tháng ngày tiêu dao. Đương nhiên, còn phải mang đủ tiền bạc, nếu không làm sao có thể thưởng thức mỹ thực muôn phương của Cửu Châu?”

Triệu Khôi cúi đầu nghe hắn nói, trong lòng cũng cực kì buồn nản bi thương —— phu phu Túc vương mặc dù không tính là cầm sắt hòa minh, nhưng cũng đã sóng vai đi qua mười năm mưa gió, qua nhiều lần sinh tử, duyên phận này nói cắt cũng cắt đứt, không biết giờ khắc này trong lòng đường huynh buồn khổ như thế nào, còn ở đây miễn cưỡng vui cười…

Đột nhiên cảm thấy có người kéo kéo mình, Triệu Khôi nhìn về phía thê tử, thấy Thẩm tiểu thư giơ ngón tay chỉ xa xa một chỗ —— bàn tay Triệu Hủ mở ra, ấn lên tay vịn, tựa hồ còn khẽ run.

Triệu Khôi không nhìn nổi nữa, đứng dậy chắp tay nói: “Đa tạ thịnh tình của đường huynh, chỉ là ta còn vài khoản chưa xử lý…”

Triệu Hủ cười cười: “Thôi, đi đi, chính sự quan trọng.”

Nhìn phu thê hai người dắt tay xin cáo lui, nhìn tôi tớ lên dọn rượu và đồ ăn, Triệu Hủ chỉ cảm thấy từng cơn buồn nôn, ói ra hơn nửa đồ ăn vừa ăn xong.

“Công tử?” Bạch Tô sầu lo đầy mặt.

Triệu Hủ vung vung tay: “Không sao, ngươi bảo toàn bộ chấp kích lang (lính canh?) lui ra mười mét, ngươi cũng lui ra đi.”

Bạch Tô biết nỗi bất an của hắn, cũng không nhiều hỏi, cùng mọi người cùng lui xuống.

Trong nháy mắt trong lều chỉ còn lại một mình Triệu Hủ, cực kì yên tĩnh, có thể nghe thấy cả tiếng gió hét từ phương xa.

Phù hoa náo động cách hắn rất xa rồi.

Giống như Hiên Viên Hối, không nhìn thấy nữa.

Triệu Hủ thổi tắt ánh nến, nằm nghiêng trên tháp, hít sâu một hơi. Rõ ràng gần đây thân thể khoẻ mạnh, lại cảm thấy chỗ nào cũng đau, đặc biệt là ngực, quả thực như khoan tâm lóc xương.

Hắn bỗng nhiên nhớ tới chuyện chia mệnh lúc trước Bùi Tuyển đề cập trong thư, nếu như không phải quốc sư lừa người, mà là xác thực có việc này, thời điểm nhiều năm sau Hiên Viên Hối vận nước hưng thịnh, con cháu đầy đàn, nghĩ đến bản thân không còn sống lâu nữa, có hối hận hay không?

Nghe việc này, hắn không phải không hoài cảm, nhưng mà có thể làm như thế nào đây?

Coi như là nợ y, ngày sau Sĩ tộc cũng được, Triệu Thập Cửu hắn cũng được, có thể lui thì lui thôi.

Dù sao thiên hạ cũng không còn gì có thể làm cho hắn để ở trong mắt, để ở trong lòng.

Bất chợt có thứ gì đó xẹt qua khóe mắt, Triệu Hủ hờ hững lau, thầm nghĩ cũng không biết là mưa từ đâu đến, từ tình thiên hận hải bay lả tả tới đây, làm ướt đẫm vạt áo của hắn.

Là mồ hôi hay là máu, cho dù là não cũng được, dù thế nào cũng không phải là nước mắt, Dĩnh Xuyên Triệu thị không thứ vô dụng như nước mắt.

Triệu Hủ tự giễu muốn đi tìm ngọc bội ngày xưa Hiên Viên Hối đưa hắn, bỗng nhiên nhớ ra mấy ngày trước đã trả lại y —— kết hôn hơn mười năm, cuối cùng đồ vật mang kí ức lại ít đến đáng sợ.

Trong bóng tối, Triệu Hủ càng thẫn thờ, không biết mình đã nằm một canh giờ, hay đã một năm, hay là một đời một kiếp.

Trong lúc hoảng hốt nghe bên ngoài có tiếng bước chân đi nhanh, Triệu Hủ cảnh giác đứng dậy, đốt nến thắp sáng.

Một khắc sau chợt thấy Hiên Viên Hối nghiêng ngả đi nhanh vào, sắc mặt ửng hồng, khóe mắt óng ánh.

Quần áo trái lại vẫn nghiêm chỉnh, Triệu Hủ chậm rãi nhổ bãi khẩu khí nhẫn nhịn đã lâu ra ngoài. Bỗng thấy trên ống tay áo của y đầy vết máu, Triệu Hủ cả kinh, nhanh chóng đứng dậy thăm dò xem.

Hiên Viên Hối vừa thấy hắn, không khống chế được nữa, cả người phát run nhào tới.

Triệu Hủ hơi lảo đảo, khó khăn vững chân ôm lấy y, thấy y không bị thương, trong lòng vội đoán vài chuyện, ôn nhu nói: “Là mật thám?”

Dược tính quá mạnh, giọng Hiên Viên Hối run run: “Không phải…”

Triệu Hủ nhíu mày, trong lòng nổi lên suy đoán khó tin: “Ngươi…”

“Không biết nàng, Thủ Ninh tìm tỳ nữ Túc vương phủ.” Thần trí Hiên Viên Hối dĩ nhiên mơ hồ, nói chuyện đứt quãng: “Đi vào nhìn thấy nàng, ta hối hận rồi. Vừa muốn đi, nàng không biết liêm sỉ dính lấy, ta… ta không…”

Một người sống sờ sờ cứ như vậy biến thành tro bụi, Triệu Hủ vốn nên chất vấn y vài câu, hoặc bi ai thay cho tỳ nữ vô tội kia, nhưng hắn lại cảm thấy mừng như điên: “Ngươi thất thủ giết nàng?”

Cả người Hiên Viên Hối đều dán lên người hắn, gật gật đầu: “Ta ngấm thuốc, khó chịu…”

Triệu Hủ nắm cằm y, nhìn thẳng cặp mắt lam kia: “Tại sao không được?”

Ánh mắt Hiên Viên Hối tan rã, ngữ khí nhẹ mà kiên định: “Trừ ngươi ra, ai cũng không được.”

Triệu Hủ chậm rãi nhắm mắt: “Dòng dõi?”

Hiên Viên Hối thở hổn hển cười lạnh: “Tùy hắn.”

Lời còn chưa dứt, y bị Triệu Hủ ném tới tháp, Triệu Hủ lạnh lùng nhìn y: “Nghĩ kĩ chưa? Nếu hôm nay cùng ta làm thực, ngày sau lại đi trêu chọc người khác, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền…”

Hiên Viên Hối thở càng gấp gáp: “Ngươi… Ngươi cũng sẽ không buông… buông bỏ ta?”

“Ta cũng sẽ không để ngươi tìm tới ta.” Triệu Hủ nói từng chữ. (ý là bạn ko làm 0)

Hiên Viên Hối nheo mắt cười, ánh nến rơi vào đôi mắt sâu màu lam thậm chí có vẻ hơi yêu dị: “Vương phi quá lo… Ngươi cũng biết, ta… đối người khác không được…”

Y đột nhiên vươn tay gỡ bỏ hơn nửa áo trên người Triệu Hủ, nói bên tai Triệu Hủ: “Đối với ngươi, ta ngược lại có thể.”

Triệu Hủ tháo tóc y ra: “Ngươi thử thì biết.”

Không biết là Hiên Viên Hối ngấm dược quá mạnh, vô lực nhúc nhích, hay là vẫn lo lắng việc khác, bất kể là Triệu Hủ cởi đồ của y, hay là Triệu Hủ áp đảo y, thẳng đến bước cuối cùng, y cũng chỉ bám trên cổ Triệu Hủ, không một lần giãy dụa.

Lúc trước Triệu Hủ từng từng đọc qua sách tranh, không đành lòng tổn thương y, nên dùng dầu cao, dầu cao kia cũng không biết là dùng hương gì, ngào ngạt đầy trướng.

Tuy là như vậy, Hiên Viên Hối cũng có chút bị đau, nhưng ngang dọc sa trường đã lâu, cũng không yếu ớt, chỉ cười ngắt lời, che giấu khóe mắt hơi ướt: “Mùi gì, cũng không tệ lắm.”

Triệu Hủ hôn hôn khóe mắt ửng hồng của y: “Ngươi cũng biết người nhà họ Triệu ta yêu thích bạch mẫu đơn, loại mùi thơm này nghe nói là từ hoa mẫu đơn thơm nhất, gọi là dạ quang bạch.”

Nhìn xiêm y Hiên Viên Hối rơi trên da thịt trắng như tuyết, Triệu Hủ hơi cười một tiếng: “Hợp với cảnh, lần tới có thể thử trên đồng tuyết xem.”

Hiên Viên Hối nguýt hắn một cái, nhíu mày giục: “Nhanh lên.”

“Lệnh của Điện hạ, nào dám không theo?”

___________________________

Tác giả có lời muốn nói: Mở cửa lên xe rồi có phải là rất ngọt

ps: Đoán xem Triệu gia giấu Vương Tôn du là ai viết (1 nv trong 1 quyển khác của tác giả tên Vương tôn hành thì phải)

pps: Không sai Tiểu vương gia lạm sát kẻ vô tội

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi