Cuối cùng Thiên Huỳnh vẫn nhận tấm thẻ của Thời Lục nhưng cô không có ý định tiêu nó.
Mặc dù biết chàng trai không thiếu tiền nhưng cô cũng không đến mức phải dùng tiền của cậu.
Vốn dĩ cô làm thêm là để gia tăng tài chính ngoài chi phí sinh hoạt.
Thiên Huỳnh không mưu cầu vật chất cao cả, ngoại trừ tiền ăn uống hằng ngày thì cô cũng chẳng có chỗ nào khác để tiêu.
Thời Lục là ngoại lệ.
Cho nên, nói theo một cách khác, cô kiếm tiền vốn để cho cậu tiêu.
Hôm nay đi làm mọi người đều nhận ra tâm trạng của Thiên Huỳnh rất tốt.
Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc đồng phục của nhà hàng gồm áo sơ mi với chân váy chữ A kèm theo nơ thắt trước ngực.
Từ sáng sớm khuôn mặt của cô đã luôn nở nụ cười, vừa rạng rỡ vừa tràn đầy năng lượng như mấy thiếu nữ xinh đẹp bước ra từ truyện tranh.
Ngay cả giám đốc đi qua cũng không thể không nói đùa.
“Tiểu Huỳnh, hôm nay có chuyện gì vui à?”
“Có lẽ tối qua vừa trúng xổ số rồi.” Một đồng nghiệp nữ tiếp lời.
Kiều Dao đang báo giá ngay bên cạnh, thấy thế cũng không khỏi mỉm cười: “Cũng có thể là hôm qua được gặp một người đặc biệt.”
“Người đặc biệt nào cơ? Bạn trai à?” Đồng nghiệp nữ lập tức lộ vẻ hóng hớt, giọng nói của cô ấy không nhỏ nên mọi người nghe thấy âm thanh đều nhìn sang.
Thiên Huỳnh vội vàng hàm hồ cho qua, lấy cớ để tránh đi.
“Sao? Tôi còn phải đi chốt đơn cho khách.
Giám đốc và mọi người đừng vào đây tán gẫu trong giờ làm việc nữa.”
Nói xong, cô vội vàng rời khỏi.
Giám đốc vung tay lên, nói với mấy người xung quanh: “Giản tán, giải tán hết đi, để tôi tập trung làm việc.”
Thiên Huỳnh thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại lâm vào chút phiền não.
Cô cũng không biết mối quan hệ giữa cô và Thời Lục được định nghĩa như thế nào.
Ranh giới giữa hai người vẫn luôn rất mơ hồ.
Trước đó cậu thường sinh bệnh, mỗi lần cậu thấy khó chịu là Thiên Huỳnh lại chiều cậu tất tần tật, theo thời gian thì trở thành như này.
Nhưng khoảng thời gian gần đây, cậu càng được voi đòi tiên.
Thiên Huỳnh nhớ lại chuyện tối qua và lúc sáng, cô lặng lẽ bóp thực đơn trong tay.
Càng ngày càng giống một tên lưu manh.
Bốn giờ, Thiên Huỳnh lại thu dọn đồ đạc để tan tầm.
Từ đây về nhà chỉ mất hơn mười phút nhưng giữa chừng Thiên Huỳnh chọn mua một ít trái cây và rau dưa ở siêu thị ven đường rồi mới trở về, thành ra chậm trễ chút.
Lúc cô lấy chìa khóa ra vặn cửa, bên trong vang lên tiếng động rất kỳ quái, kèm theo tiếng động không thể giải thích được là một mùi khét xộc thẳng vào lỗ mũi cô.
Thiên Huỳnh ngạc nhiên, vừa định gọi người thì thấy Thời Lục đeo tạp dề, cầm xẻng cơm bước ra, đang đứng giữa phòng khách ho khan một tiếng: “Cậu về rồi à?”
“Lộc Lộc, cậu đang làm gì vậy?” Thiên Huỳnh bỏ túi xuống rồi đi vào bếp, Thời Lục đi theo sau cô.
Trên mặt cậu còn có hai vệt xám mờ, cậu vừa giơ mu bàn tay lên chùi thì trong nháy mắt, chúng trở thành một mảnh đen sì.
Cuối cùng Thiên Huỳnh cũng được “chiêm ngưỡng” mớ hỗn độn trong bếp.
Máy hút mùi chuyển động vù vù, dốc sức làm việc nhưng chiếc nồi cháy đen vẫn còn bốc khói.
Trên quầy có một cái đĩa đựng thứ gì đó màu đen, từ hình dạng thì có thể thoáng phân biệt được đó hình như là cánh gà.
Thớt thì lộn xộn, xung quanh thùng rác có vô số rác thải từ nhà bếp, trên đĩa là rau diếp được cậu khéo léo cắt thành mấy lát mỏng.
Phía sau vang lên âm thanh Thời Lục đang giải thích một cách chột dạ.
“Vốn dĩ tớ muốn chuẩn bị thức ăn xong xuôi trước khi cậu trở về nhưng ai biết trong quá trình thao tác lại xuất hiện chút sai sót nho nhỏ…”
“Lộc Lộc.” Thiên Huỳnh đỡ trán, cố sức nhắm mắt lại: “Tốt nhất là sau này cậu không nên vào bếp nữa.”
“Tớ…”
Thiên Huỳnh ngoảnh lại, nhìn thấy khuôn mặt lấm lem không kém của cậu, ngực lại chùng xuống lần nữa.
Cô cố gắng hít thở sâu hai lần để giữ bình tĩnh.
“Đi.”
“Trước tiên cậu tự chỉnh đốn mình cho sạch sẽ xem nào.”
Thời Lục vẫn chưa từ bỏ ý định, cố đấu tranh: “Tớ có thể giúp…”
“Ngoan.”
Một chữ của Thiên Huỳnh đã thành công khiến cậu câm miệng.
Nửa giờ sau, Thời Lục ra khỏi phòng tắm thì nhà bếp đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Đĩa cánh gà kia bị vứt vào thùng rác, sàn nhà bừa bộn được thu dọn hết, nồi miễn cưỡng được rửa sạch.
Cô xào mấy lát xà lách mỏng kia với thịt gà thái nhỏ, tạo thành một món khai vị ngon miệng.
Thiên Huỳnh còn nhanh chóng làm thêm hai món rau xào.
Cuối cùng trước khi mặt trời xuống núi, hai người đã có thể ăn cơm.
Thời Lục thất vọng ngồi xuống đối diện, một vài sợi tóc ướt dính trên trán cậu.
Cổ áo thun to rộng phủ lên vai, để lộ xương quai xanh trắng nõn bên trong.
Khuôn mặt của nam sinh đã sạch sẽ như trước, trông mềm mại non mịn, môi hồng răng trắng.
Ngoài mùi hương thơm phức của đồ ăn, trong không khí còn có hương vị tươi mát nồng nàn, hơi nước hòa quyện với tinh dầu tắm toả ra mùi sữa bò nhè nhẹ.
Đây là loại sữa tắm dành cho con nít mà Thiên Huỳnh tiện tay mua ở siêu thị.
Thời Lục lấy đũa chọc vào bát cơm, cứ uể oải không vui.
Thiên Huỳnh cũng không đành lòng, an ủi cậu: “Lộc Lộc, mỗi người đều có thế mạnh của riêng mình, có lẽ là cậu không phù hợp với việc nấu nướng mà thôi.”
“Vậy thế mạnh của tớ là gì?” Chàng trai nghe xong thì lập tức ngẩng đầu hỏi, ánh mắt uất ức tràn ngập nỗi mong chờ.
Thiên Huỳnh đờ người ra một lúc.
“Cậu… Giỏi việc tỏ ra dễ thương?” Dừng một chút, cô mới ngập ngừng trả lời.
Thời Lục: “……”
Sau bữa tối, Thời Lục vẫn không tìm được thế mạnh của mình nên đành làm những việc mình có thể làm.
Rửa bát.
Nhờ lần trải nghiệm trước nên Thiên Huỳnh không cần phải canh chừng bên cạnh cậu nữa.
Cô ôm bộ ga trải giường và chăn mền mà Thời Lục đã gấp trên ghế sô pha vào trong phòng, trải giường chiếu cho cậu.
Buổi chiều, trên đường về nhà, Thiên Huỳnh mua một chiếc đệm bơm hơi đơn giản, đặt nó nằm giữa cửa sổ và giường với khoảng cách vừa phải.
Cô dọn nốt ga giường và gối rồi nằm xuống để thử cảm giác ra sao.
Mềm mại, thoải mái.
Khá tốt.
Chỉ là… Thiên Huỳnh nhìn chằm chằm trần nhà trên đầu, làm thế nào thì cô cũng không thể tưởng tượng nổi có một ngày cậu ấm nhỏ kia lại ngủ dưới sàn trong nhà cô.
Hay là để cậu ngủ trên giường đi? Thời Lục được cưng chiều từ bé như vậy… Ngẫm lại khiến Thiên Huỳnh có chút không đành lòng.
Không muốn cậu phải chịu uất ức.
“Đây là chỗ tối nay tớ ngủ sao?” Thời Lục đứng ở trước cửa, trong ánh mắt đầy sự tò mò, thậm chí có chút háo hức hiện lên trên khuôn mặt cậu.
Cậu nhìn thấy Thiên Huỳnh nằm trên đó thì cũng theo tới, học theo cô nằm xuống ngay bên cạnh.
“Thật thoải mái.” Thời Lục mở to mắt, sửng sốt quay đầu lại, trong con ngươi hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Chiếc đệm hơi rất hẹp nên giữa hai người gần như không có khoảng trống, khi Thời Lục đột ngột quay đầu lại thì mặt hai người rất gần nhau.
Gần đến mức có thể nhìn thấy từng sợi lông tơ mịn trên mặt cậu, ngay cả hơi thở phập phồng cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Sắc mặt Thiên Huỳnh có hơi mất tự nhiên, quay mặt đi, thì thầm: “Thật sao?”
Cô nhân cơ hội ngồi dậy, khoanh chân ngồi một bên.
“Hay là cậu ngủ trên giường đi, trước kia tớ thường xuyên ngủ dưới đất, quen nhanh thôi.”
“Không cần.” Thời Lục cũng ngồi dậy, hai người sóng vai trên đệm hơi.
“Tớ thích chỗ này.” Cậu vỗ vỗ bên cạnh, cảm nhận được sự co dãn dưới lòng bàn tay.
“Vả lại.” Thời Lục ngẩng đầu lên: “Một quý ông sao có thể để con gái ngủ dưới sàn chứ.”
“……”
“Được rồi, quý ông Lộc Lộc.” Thiên Huỳnh đáp: “Vậy cậu làm ơn tránh sang để quý cô này về giường mình ngủ.”
Đêm nay sau khi tắt đèn, trời vẫn tối đen như mực.
Bóng cây thấp thoáng bên ngoài cửa sổ, trong khu chung cư lâu năm vốn yên tĩnh thỉnh thoảng lại vang lên những âm thanh không rõ.
Điều khác biệt duy nhất là đêm nay có thêm một người ở bên.
Thời Lục nhắm mắt lại, chăn đắp trước ngực, tư thế ngủ rất ngoan ngoãn.
Trước lúc sắp ngủ không có chuyện gì xảy ra, mọi thứ đều bình yên.
Thiên Huỳnh dần dần chìm vào giấc ngủ giữa sự tĩnh lặng này.
“A Thiên.”
Trong bầu không khí im ắng đột nhiên vang lên tiếng Thời Lục gọi cô.
Thiên Huỳnh mở mắt ra, nghe thấy người dưới giường nói với vẻ có chút tủi thân xen lẫn đáng thương.
“Tớ có thể nắm tay cậu ngủ không?”
“Tớ hơi sợ.”
“……”
Trong căn phòng tối tăm, Thiên Huỳnh nhích đến mép giường.
Cô nằm nghiêng, một tay buông thõng xuống mép giường, trong đó có mấy đầu ngón tay bị ai đó giữ lấy.
Thời Lục nhẹ nhàng nắm tay cô, khóe miệng cong lên, cuối cùng cũng hài lòng chìm vào mộng đẹp.
Mặt trăng lặn, mặt trời mọc.
Ngôi sao cuối cùng biến mất giữa tầng mây.
Đêm đã khuya, trời rạng sáng.
Hôm nay là thứ Hai, Thiên Huỳnh được nghỉ nên cô có ý định dẫn Thời Lục ra ngoài chơi.
Song chàng trai cũng không muốn đi quá xa, lý do là lần trước đã tham quan hết những thắng cảnh nổi tiếng rồi.
Cuối cùng hai người chỉ đi xem phim, thuận tiện dạo siêu thị mua hai túi đồ lớn về nhà.
Lúc sẩm tối, ánh mặt trời chuyển sang bức tranh sơn dầu màu vỏ quýt.
Thiên Huỳnh và Thời Lục cùng xách túi, từ từ về nhà.
Gần tiểu khu không có trung tâm thương mại nên môi trường rất yên tĩnh.
Hai bên đường đều trồng những cây gừa lá nhỏ, thỉnh thoảng có vài người đi bộ ngang qua.
Cả hai nhân tiện thảo luận tối nay ăn gì.
“Tớ mua cánh gà rồi, có thể kho.
Hôm nay cậu có muốn hầm một ít canh không?” Thiên Huỳnh hỏi cậu, Thời Lục nghiêng đầu suy tư trong hai giây.
“Được.
Chẳng phải chúng ta còn có xương sườn sao?”
“Vậy thì xương sườn nấu bí đao nha.”
“Ừm, chiên chút khoai tây nữa.”
“Vậy cậu gọt vỏ.”
“Thôi được.”
Vẻ mặt Thời Lục đau khổ khiến Thiên Huỳnh cảm thấy buồn cười.
Hai người cứ mỗi người một câu, nhanh chóng quyết định thực đơn đêm nay.
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì đối diện có một đôi nam nữ lại gần, bọn họ cũng đang cười tươi rói.
Người phụ nữ hỏi người đàn ông bên cạnh.
“Chồng ơi, tối nay về nấu cà tím nha?”
“Tuyệt, anh còn muốn ăn món cá chua ngọt mà em làm.”
“Không thành vấn đề, anh chịu trách nhiệm rửa bát.”
“Tuân mệnh.”
Lời đối thoại của bọn họ truyền tới tai hai người theo gió, nhanh chóng trở nên mơ hồ rồi bay đi.
Thiên Huỳnh nhìn hai người đang tay trong tay phía xa xa, trong lòng bỗng cảm thấy hơi kỳ quái.
Điều kỳ lạ là Thời Lục cũng im lặng.
Hai người vô thức nhìn nhau, ánh mắt giao nhau.
Thiên Huỳnh đột nhiên bừng tỉnh.
Đây không phải… là những gì bọn họ vừa nói sao.
Quả thực giống hệt một cặp vợ chồng trẻ tuổi.
Gò má Thiên Huỳnh nóng lên một cách khó hiểu, đôi môi của cô cũng mím lại, trông hết sức bất thường.
Sau khi trở về, theo thường lệ thì họ cất đồ vào bếp trước.
Cần phải phân ra những món cần bảo quản lạnh để cho vào tủ lạnh, sau đó phải xử lý những nguyên liệu nấu ăn.
Thời Lục theo cô vào, muốn ở cạnh hỗ trợ cô.
“Cậu nghỉ ngơi trước đi.” Không gian nhỏ hẹp càng khiến người ta có cảm giác áp bách.
Thiên Huỳnh đẩy cậu ra, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Tớ sẽ giúp cậu gọt khoai tây.” Cậu còn chưa dứt lời, Thiên Huỳnh đã nhớ ngay đến chuyện lúc trước, động tác tay nhanh hơn.
“Không cần đâu, tớ tự làm được, cậu đi ra ngoài, đi ra ngoài.”
Thiên Huỳnh từ chối quá rõ ràng.
Thiên Huỳnh bị cô đẩy ra ngoài, mím chặt môi không nói gì.
Bầu không khí trong bữa cơm tối nay cũng khác hẳn so với ngày thường.
Ăn cơm xong, từng người đi rửa mặt súc miệng.
Thời Lục về phòng còn Thiên Huỳnh vẫn ở trong phòng khách, ngồi trên ghế sô pha xem một vở kịch không biết tên trên TV.
Thời Lục vẫn cứ chờ nhưng đến khi tắt đèn, cô vẫn không vào.
Cậu cầm điện thoại lên xem giờ rồi lại cáu kỉnh úp xuống, cuối cùng không thể nhịn được nữa, ngồi dậy xỏ dép bước ra ngoài.
“Chừng nào thì cậu vào ngủ?” Thời Lục đứng trước sô pha, cụp mắt xuống nhìn cô.
Ánh mắt Thiên Huỳnh rời khỏi màn hình TV, nhìn lên một cách mờ mịt.
“À…” Cô kịp phản ứng lại sau một giây, nói chậm rì rì: “Tớ vẫn chưa buồn ngủ, cậu đi ngủ trước đi.”
“Xem xong tập này là tớ sẽ đi ngủ.”
Thời Lục ngoảnh lại nhìn TV.
Trên màn hình đang chiếu một đôi nam nữ đang dây dưa với nhau, miệng lảm nhảm những lời thoại máu chó đến cùng cực.
Thời Lục không tin Thiên Huỳnh sẽ cảm thấy hứng thú với những thứ này.
Cậu không hề nhúc nhích, cứ cụp mắt nhìn cô.
Ánh mắt dường như cực kỳ áp bức khiến Thiên Huỳnh phải rời mắt đi một cách mất tự nhiên, khẽ nhào nặn mép ghế sô pha, nhẹ giọng hỏi.
“Cậu muốn làm gì?”.