ĐOM ĐÓM MÙA HẠ


“Sao cậu lại trốn tránh tớ?” Thời Lục lập tức chất vấn.

Thiên Huỳnh nghiêng đầu, vẫn nhìn sang chỗ khác.
“Tớ không có.”
“Vậy cậu nhìn tớ đi.”
Giọng nói nam sinh không chút dao động, mang theo chút lạnh lẽo, tựa như điềm báo tức giận.
Thiên Huỳnh lập tức ngẩng đầu, ánh mắt hai người dưới ánh đèn chạm vào nhau.
Ban đêm thật yên tĩnh, hình ảnh trên TV là bối cảnh nam MC đang tự thuật, bóng cây ngoài cửa vẫn rạt rào rung động như cũ.

Gương mặt Thời Lục phủ lên một lớp bóng đen, rồi lại cực kỳ sạch sẽ sáng tỏ dưới ánh trăng.
Giây tiếp theo, cằm Thiên Huỳnh nâng lên.
Môi Thời Lục phủ xuống.
Ấm áp mềm mại cùng đạo lực vừa phải áp lên, Thiên Huỳnh cảm thấy hô hấp mình ngừng hai giây, trái tim nhảy bùm bùm sắp ra khỏi lồng ngực.
Đây là lần đầu tiên hai người hôn môi.
Thời Lục chỉ chạm vào cô một chút rồi buông ra, không khí tươi mới tiến vào, Thiên Huỳnh mới có thể thở dốc.

Thời Lục không kìm lòng nổi tiếp tục nghiêng đầu qua, Thiên Huỳnh theo bản năng tránh đi.
Cô che ngực và thở hổn hển: “Lộc Lộc.”
Hai người đứng rất gần, gần đến mức hô hấp cũng giao hòa với nhau.

Hơi thở nóng ướt át lan tràn, nhiệt độ như thiếu đốt.
Đôi mắt đen nhánh của cô ướt át, chóp mũi phiếm hồng: “Đừng, đừng hôn.

Tim tớ đập nhanh quá.”
Ánh mắt Thời Lục tối sầm lại, không khống chế được.

Cậu lần nữa cúi người qua, cơ hồ là cắn môi cô.
“A Thiên…” Giữa răng môi đan chéo vang lên âm thanh vỡ vụn mơ hồ.
“Cậu muốn tớ chết sao.”
Ánh trăng vỡ vụn trên mặt đất, tiếng nức nở của cô gái bỗng truyền đến rồi cũng nhanh chóng bị nuốt trở về.
Miệng đau, cằm cũng đau.

Không biết qua bao lâu, Thời Lục mới buông lỏng cô ra rồi cúi đầu, cả khuôn mặt vùi trong cần cổ cô.
“A Thiên.” Giọng nói nam sinh khàn khàn, hầu kết nhẹ nhàng lên xuống.
“Cậu chờ tớ một chút.”
Nói xong một câu không đầu không đuôi, Thời Lục đột nhiên đứng dậy đi ra khỏi cửa.


Sau khi tiếng động biến mất, Thiên Huỳnh mới chậm rãi hoàn hồn.

Lồng ngực cô còn có dư vị rung động, cô che miệng lại, cảm xúc tê dại trên khuôn mặt bừng tỉnh.

Cô vội nhảy từ trên ghế sô pha xuống, dẫm lên dép lê chạy đến phòng tắm.
Cô gái mặc váy ngủ màu trắng, hệt như một con nai con hoảng hốt trong rừng, thân ảnh của cô lướt nhanh trong phòng khách.
Trong gương xuất hiện hình ảnh của cô.
Tóc đen lộn xộn trên đầu, môi ửng đỏ diễm lệ, ánh mắt ướt át, còn có cả hoảng sợ chưa hết.
Trên chiếc cằm trắng nõn có vết đỏ nhợt nhạt.
Bị ngón tay Thời Lục siết lấy.
Thiên Huỳnh lập tức cúi đầu, tay khoát hai lần nước vỗ vào mặt.
Cảm giác lạnh lẽo tạm thời át sự khô nóng đi, cảm xúc sôi trào rốt cuộc cũng hòa hoãn lại.
Thiên Huỳnh dùng khăn lông chậm rãi xoa mặt, trong đầu theo bản năng hồi tưởng lại mọi chuyện đêm nay.
Lộc Lộc…
Thật quá đáng.
Cô lại bắt đầu đỏ mặt tim đập nhanh, nhìn người trong gương mà nghĩ, hôm nay nhất định phải đuổi cậu ra ngoài ngủ.
Đồng hồ trên tường bất giác chỉ hướng 10 giờ.

Lúc Thiên Huỳnh đã bình tĩnh lại, Thời Lục vẫn chưa trở về.

Cô không ngồi yên được, đi qua đi lại ở phòng khách.
Cậu đi đâu? Tối rồi, xung quanh lại không quen thuộc.
Thiên Huỳnh càng nghĩ càng bất an, đứng dậy cầm chìa khóa chuẩn bị ra ngoài.
Điện thoại đặt trên bàn trà đột nhiên rung lên.

Hơi thở Thời Lục dồn dập, chỉ nói với cô một câu.
“A Thiên, xuống dưới.”
Tiểu khu ban đêm an tĩnh với vài ngọn đèn đường mờ nhạt chiếu sáng lên con đường thẳng tắp.

Cây cối hai bên tươi tốt, bầu trời đen nhánh điểm lên ánh trăng an tĩnh.
Lúc Thiên Huỳnh đi xuống bên dưới không có một bóng người, chỉ có ánh trăng tĩnh mịch, bốn phía yên lặng không có tiếng động gì.
Cô nhìn trái nhìn phải, phía sau mơ hồ truyền đến tiếng bước chân, rất nhẹ, rất cẩn thận.
Thiên Huỳnh bỗng dưng quay đầu lại, nhìn Thời Lục cách đó không xa dưới ánh đèn đường.

Áo sơ mi của cậu bị gió thổi đi, trong tay cầm một bó hoa, chậm rãi bước về phía cô trên con đường màu vàng cam nhàn nhạt.

Ánh mắt nam sinh luôn dừng trên người cô, trên mặt có ý cười nhạt.

Ánh đèn mờ ảo kéo dài bóng cậu ra giữa đêm, khuôn mặt cậu như đeo thêm lớp kính lọc ánh sáng cổ điển, chính là loại hình ảnh điện ảnh không có tiếng động.
Thiên Huỳnh vẫn luôn nhìn cậu chăm chú không chớp mắt, mãi đến khi Thời Lục đi đến trước mặt cô.
Lần đầu tiên nam sinh mạnh dạn thu hồi sự nhiệt tình của mình, hiếm khi thấy được sự thẹn thùng, ở trước mặt cô mất tự nhiên rũ mắt xuống, sờ cái mũi của mình.
“Có người nói, tình yêu nhất định phải bắt đầu từ một bó hoa và một lời tỏ tình trang trọng.”
Cậu nhìn cô chằm chằm, vô cùng nghiêm túc và thành khẩn hơn bao giờ hết.
“A Thiên, anh thích em, từ rất lâu rồi.”
Cậu thong thả đưa bó hoa cho cô, mím chặt môi dưới, trịnh trọng nói: “Em nguyện ý làm bạn gái anh không?”
Gió đêm thổi qua khiến mấy cánh hoa kiều diễm nhẹ nhàng run rẩy.
Tựa như trái tim cô lúc này.
Trên mặt Thiên Huỳnh tràn đầy ý cười rồi thu lại nhanh chóng.

Cô cúi đầu, không tiếng động cong môi cười khẽ.
Thời Lục không biết rốt cuộc cô nghĩ như thế nào, sợ rằng mình đã hiểu sai, giống như lần trước điền nguyện vọng vậy.

Cậu nắm chặt bó hoa, lòng bàn tay không khỏi chảy ra mồ hôi.

Gió lạnh thổi một lúc, sau lưng đều đã lạnh rợn người.
Cậu hít sâu một hơi, khẩn trương nhìn cô chăm chú, đang định lên tiếng.
“Em đồng ý.” Thiên Huỳnh nhận lấy bó hoa trong tay cậu, cuối cùng cũng ngẩng đầu, trong mắt là vẻ tươi cười không kìm nén được.
“Lộc Lộc.” Cô không kìm được đi qua ôm cậu, mặt dựa vào vai nam sinh rồi nhắm mắt lại, giọng mũi trĩu nặng.
“Em cũng thích anh, từ rất lâu rồi.”
Sau khi nghi thức tỏ tình bất ngờ của hai người kết thúc, họ đi lên lâu, trở lại căn phòng sáng ngời.
Thiên Huỳnh cầm bó hoa trong tay.

Dưới ánh đèn, cô thấy rõ hoa hồng sâm panh và lá bạch đàn được bó lại rất tinh tế đẹp đẽ, còn tản ra mùi hương nhàn nhạt, không biết hơn nửa đêm cậu tìm ở đâu ra.
“Hoa anh tìm ở đâu ra thế?” Đây xem như lần đầu tiên Thiên Huỳnh được tặng hoa.

Cô ôm hoa vào ngực, không ngẩng đầu hỏi cậu.
“Tối thế này rồi còn cửa hàng bán hoa nào mở cửa sao?”
“Anh nhờ bác taxi đưa đi tìm đấy.” Thời Lục danh chính ngôn thuận kéo tay cô, đúng tình hợp lý.
“Đi mấy con phố cuối cùng cũng tìm được một cửa hàng bán hoa còn mở cửa.”
Thời Lục không nói, lúc đó cả người đều chìm trong hưng phấn kích động, căn bản không nghĩ nhiều như vậy.


Đi ra ngoài bị gió thổi qua mới bình tĩnh lại, tùy tiện tìm chiếc xe taxi trên đường rồi nhờ tài xế đưa đi quanh thành phố.
Cũng may vận khí tốt, giữa dãy cửa hàng sáng trưng hai bên đường, đôi mắt chăm chú của cậu đã tìm ra được biển hiệu của một cửa hàng hoa.
Hoa là Thời Lục chọn.
Biết cậu dùng để tỏ tình, nhân viên cửa hàng đề cử dùng hoa hồng đỏ, nhưng Thời Lục liếc mắt một cái lại nhìn trúng hoa hồng sâm panh bên cạnh.
Màu vàng nhạt, ưu nhã lãng mạn, cậu cảm thấy loại này thích hợp với cô.
Thiên Huỳnh vẫn luôn cảm thấy đêm nay mọi thứ đều rất đột ngột, đặc biệt là kế hoạch hành động tối nay của cậu.
Nhớ lại chuyện vừa rồi, cô không khỏi cảm thán.
“Vừa rồi chúng ta giống như học sinh tiểu học ấy nhỉ.”
Thời Lục: “?”
Cậu chậm rãi quay đầu qua, khó tin nhìn cô chằm chằm, uy hiếp: “Em lặp lại lần nữa đi.”
“Em sai rồi.” Thiên Huỳnh nhận sai vô cùng thành thục, nhanh chóng nói chuyện khác, “Để em đi tìm đồ cắm hoa.”
Cô nhớ mang mang trong ngăn tủ còn có một bình pha lê chưa dùng đến.

Thiên Huỳnh mở bó hoa trên bàn ra, cắt tỉa từng nhành hoa rồi cắm vào bình, cái lãng mạn này đã được cô biến thành một loại lãng mạn khác.
Lúc cô làm chuyện này, Thời Lục ở một bên nhìn toàn bộ, hệt như một cái đuôi nhỏ phía sau một tấc cũng không rời.
Lúc Thiên Huỳnh cắm hoa thì cậu ngồi trên thảm bên bàn trà nhìn cô không chớp mắt.

Cô cầm hoa đi vào phòng bếp lấy nước thì cậu lập tức đứng lên tung ta tung tăng chạy theo.

Lúc cô cắm hoa xong để lên tủ trong phòng ngủ, Thời Lục rốt cuộc không kìm nén được, hôn trộm một cái trên môi cô vô cùng chuẩn xác.
“Lộc Lộc!” Thiên Huỳnh xấu hổ buồn bực ngẩng đầu.

Thời Lục cười hì hì tránh ra, không quên khoe mẽ.
“Anh đi tắm đây.”
Nam sinh cầm quần áo chạy nhanh vào phòng ngủ rồi cửa đóng đi, che lại toàn bộ thân người, chỉ còn mình Thiên Huỳnh đứng đó, bị cậu khiêu khích đến mức tim lỡ nhịp.
Cô tức giận nhìn hoa trước mặt rồi từ bỏ.
Quên đi, so đo với cậu làm gì.
Đêm hôm nay hết sức hài hòa, cả ánh trăng cũng sáng hơn vài phần.
Thời Lục ngủ trên mặt đất, Thiên Huỳnh vẫn nằm ở mép giường.

Hai người tay nắm tay, nhỏ giọng nói chuyện.
“Ngày đầu tiên trở thành bạn trai của A Thiên.” Nam sinh kéo dài giọng, âm cuối còn cao lên.
“Vui quá.”
Cậu giống như bé trai mà lắc lắc tay cô.
Thiên Huỳnh nhớ đến màn tỏ tình kiểu “học sinh tiểu học” của hai người tối nay.
Nhưng khóe môi cô vẫn cong lên như cũ, phối hợp lắc theo.
“Ngày đầu tiên trở thành bạn gái Lộc Lộc, vui quá.”
“Thật hả?” Thời Lục quay đầu hỏi, đôi mắt dưới ánh trăng phát sáng lấp lánh.

Lòng Thiên Huỳnh mềm nhũn ra, gật đầu thật mạnh.
“Ừ.”

“Anh có thể đề nghị một yêu cầu hợp lý của bạn trai không?” Nam sinh nói chuyện ngọt ngào, làm nũng như thế căn bản không thể chống lại được.

Thiên Huỳnh không nghĩ ngợi mà trực tiếp đồng ý.
“Được.”
“Đêm nay anh có thể ngủ chung giường với em không?” Vẻ mặt Thời Lục chờ mong nhìn cô, ngữ khí ngây thơ thuần khiết, hoàn toàn không cảm thấy bản thân có vấn đề gì.

Thiên Huỳnh bị sự vô sỉ của cậu dọa sợ, rất lâu không nói gì.
“…”
“Lộc Lộc.” Thật lâu sau, cô rốt cuộc tìm được giọng nói của mình để nói chuyện.
“Anh còn lưu manh như thế là em gọi cảnh sát đến bắt đi đấy.”
“Đừng đùa giỡn lưu manh.”
Người đầu tiên biết được mối quan hệ của hai người là các nhân viên trong tiệm cơm Tây.
Vào một ngày bình thường nọ, Thiên Huỳnh đang nghiêm túc nhận đơn của khách, bận rộn giữa sảnh và dưới phòng bếp.

Mọi thứ đều có nề nếp, mọi người làm việc của mình, toàn bộ nhà ăn bận rộn lại yên tĩnh.
Sự yên tĩnh này bị phá vỡ khi một vị khách tiến vào.
Đầu tiên là em gái bưng nước trà lúc ôm khay trở về thì vẻ mặt đầy kích động, giấu không được chia sẻ với các cô.
“Trời ạ! Có vị soái ca đến nhà hàng chúng ta! Đang ngồi bên cửa sổ, mau ra xem đi, thứ tốt thì phải chia sẻ với mọi người!”
Nữ đồng nghiệp ở quầy thu ngân chạy ra xem xong, lúc trở vào còn nhớ mãi không quên mà cảm khái: “Gương mặt thật tuyệt, chân dài mặc áo sơ mi trắng, khí chất cũng hạng nhất, vừa có cảm giác thiếu niên lại ưu nhã.

Hu hu hu, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.”
“…”
Thiên Huỳnh mới từ sau bếp đi ra, vừa nghe mấy cô nói xong, hoàn toàn không liên tưởng người này đến người mà cô quen biết.
Mãi đến khi nhân viên phục vụ gọi món cách đó không xa không kìm nổi sự kích động gọi cô.
“Tiếu Huỳnh!”
“Hả?”
“Vị khách kia muốn cô ghi món cho anh ta.” Cô ấy gấp không chờ nổi vẫy tay với cô, chạy chậm lại.
“Nhanh đi.”
Thiên Huỳnh lần nữa cầm thực đơn đi qua mấy cái bàn.

Khoảng cách kéo gần một chút, rốt cuộc cô cũng thấy được “vị soái ca kinh động trời đất” trong miệng mọi người.
Bên cạnh cửa sổ sát đất, Thời Lục mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngồi đó.

Mái tóc được chải chuốt đặc biệt để lộ ra lông mày hoàn mỹ, đường cong ngũ quan rõ ràng.

Đôi tay cậu đặt lên bàn nắm vào nhau, trên cổ tay có một cái đồng hồ tinh xảo, các đốt ngón tay trắng nõn cân đối.
Lúc này, tầm mắt cậu nhìn chăm chú trên người Thiên Huỳnh, bên trong còn mang theo ý cười.
Sắc mặt Thiên Huỳnh bình tĩnh đi qua, cầm theo thực đơn trong tay đặt xuống bàn, giọng điệu xử lý công việc.
“Xin chào, xin hỏi vị tiên sinh này, anh cần gì ạ?”
“Xin chào, tôi cần một người bạn gái.”
* Hoa hồng sâm panh


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi