ĐỐM MỐC HÌNH NGƯỜI


Một cự long toàn thân óng ánh sắc vàng đáp xuống sảnh Long Ngân trước đại điện Long tộc.

Cự long rũ rũ mình vài cái rồi thân nó phát sáng chói mắt.

Khi ánh sáng đã tan dần, chỗ nó đậu xuống không còn là nó nữa mà là một thanh niên.
Thanh niên này mắt rồng mày phượng, mặc hoàng y với tay áo rộng lấp ló một quyển trục, điệu bộ nho nhã ôn hoà, trông rất ưa nhìn.
Anh khẽ gạt nhành hoa hải đường vướng trên áo mình xuống rồi bước vào đại điện, quỳ xuống trước mặt một người đàn ông tuổi tứ tuần và nói: "Thưa phụ hoàng, Thất nhi đã về."
Kim Cựu Long nhìn xuống: "Kết quả ra sao?"
"Thưa..." Anh giở quyển trục ra.

"Đã phát hiện có động tĩnh của Ma giới tại vùng phía Đông và Đông Nam.

Ngoài ra về gia tộc của Thuỷ Sư, mọi người vẫn đang rất bình an, chưa có ai thân vẫn cả."
"...!Kỳ lạ." Ông ta day day cằm.

"Vậy tại sao Thuỷ Sư lại không có ấn ký?"
Hoàng y thanh niên đáp: "Thưa cha, con chỉ biết được rằng các nhánh họ Hải Sa tộc chung sống với nhau rất hoà thuận, quan hệ cha mẹ con cái giữa Thuỷ Sư và gia phụ gia mẫu Hải Sa tộc càng khăng khít, dấu hiệu rạn nứt cũng không có."
Kim Cựu Long hỏi: "Ngươi có hỏi bọn họ về quá khứ bị mất tích không?"
"Thưa, là có." Anh đáp.

"Họ nói rằng khoảng hai trăm năm trước thì bị mất tích, chỉ nhớ rằng lần cuối cùng còn ý thức là trước khi bị một kẻ lạ bắt đi."
"Kẻ lạ như thế nào?"
"Thưa, mặc đạo bào màu xanh, hông đeo một thanh kiếm trắng, sau lưng cũng giắt một thanh cung, đeo mạng che mặt, dáng người rất đẹp, ngực nở eo thon, là phụ nữ." Anh nói.
"Sau đó như thế nào, không nhớ gì nữa sao?"
"Vâng, họ nói không thể nhớ được gì nữa.

Tới lúc lấy lại được ý thức là lúc bản thân họ nằm trên giường trong phòng ngủ của mình."

Kim Cựu Long không nói gì nữa, ông ta ngồi chống cằm trên bảo toạ, đăm chiêu suy nghĩ một lúc lâu.

Cuối cùng ông ta chỉ im lặng giơ tay, hạ lệnh cho hoàng y thanh niên lui xuống.
Anh chắp tay hành lễ rồi rời đi.

Vừa ra khỏi đại điện, một bóng người đứng núp sau hàng cây hải đường khẽ nói: "Anh Nam Tuấn! Anh Nam Tuấn!"
Anh ngạc nhiên quay mặt sang: "Thái tử?? Là em à?!"
Một thanh niên có gương mặt thanh tú trắng trẻo, dáng người mặc bạch y có hơi nhỏ hơn anh một chút, đứng sau một cây hải đường vẫy vẫy tay.
"Đừng gọi em là Thái tử nữa..." Y yếu ớt nói.

"Em...!ám ảnh quá..."
"Thôi nào, anh xin lỗi." Anh nhẹ nhàng véo má y.

"Gọi là Nam Như, được chưa?"
"Ưm!" Y gật gật đầu.

"Tại sao người...!lại ép em làm Thái tử chứ..."
Anh xoa đầu an ủi y: "Anh biết em không vui, nên chúng ta đừng nhắc tới chuyện đó nữa, nhé?"
"Em biết rồi..." Y đang rũ mắt buồn rầu thì chợt ngẩng đầu lên.

"Anh! Em biết Phượng Đế là ai rồi! Cả Thiên tử n..."
"Suỵt!" Anh vội bịt miệng y lại.

"Sao mà em biết???"
"Có một tiền bối thừa nhận anh ta là Thiên tử, sau đó còn cho em biết danh tính của Phượng Đế là ai!" Y nói nhỏ lại.

"Ban đầu em không hề tin đâu, nhưng khi thấy được người ngồi trên toạ hoá đài, em tin ngay!"
"..." Anh túm lấy vai y, hỏi.

"Vậy người nói cho em biết là ai?!!"
"Ưm...!cái đó..." Y lúng túng.

"Em đã hứa với anh ta là không nói ra rồi!"
"Tại sao chứ?!!" Anh lắc lắc y.

"Lỡ người đó có mưu đồ gì với Long tộc và Phượng tộc thì sao??!!"
"Không!" Y gạt anh ra.

"Người đó chắc chắn là người tốt!"
"Ai...!Nam Như à..." Anh day day trán.

"Mệt mỏi quá, làm sao em biết được người đó có phải là người tốt không?"
Y có vẻ hơi mất bình tĩnh: "Anh cũng cho rằng đó là người tốt mà!"
"...!Hả? Đó là người mà anh cho là người tốt luôn sao?"
"Đúng!"
"..."
Anh thở dài thườn thượt, Thái tử lại tới giờ bướng rồi.


Tuy y yếu đuối nhát gan nhưng đối với những người anh, một khi y đã lên cơn bướng thì chẳng ai bảo được cả, trừ Long Đế ra.
Anh đành hỏi: "Vậy Phượng Đế và Thiên tử là ai?"
Y ghé sát tai anh, thì thầm sáu chữ, đôi mắt màu xanh của anh lập tức trợn tròn!
"Cái gì??!!"
Thôi Ngọc Khuê vui thích tự đùa với cái bím nhỏ xíu trên đầu Khương Thái Hiện, luôn miệng cười: "Dễ thương quá đi!"
"Ư..." Khương Thái Hiện bày ra vẻ mặt rất chịu đựng.

"...!Miễn là cậu thích..."
Thôi Ngọc Khuê được Khương Thái Hiện cột cho một bộ tóc vừa đơn giản vừa xinh.

Gần đuôi tóc được túm gọn lại bằng một cọng ruy băng xanh, trên đầu còn được cột gọn một túm nữa bằng ngọc san hô xanh đính gù kiếm xanh nhạt.

Thực ra thì ý tưởng này là Hưu Ninh Khải gợi ý cho cậu đấy, chẳng biết cậu ta lôi đâu ra đủ thứ ngọc bội gốc nước này nữa.
"Tết thêm cái bím nè, cột thêm cái nơ nè..." Thôi Ngọc Khuê vừa nói vừa hành động.

"Hí hí hí, thêm mấy cây kẹo nè, nhìn cưng quá!"
Khương Thái Hiện tự soi đầu mình trong gương, câm nín nhìn mấy cây kẹo mút đủ sắc màu trên đầu mình một lúc rồi miễn cưỡng nói: "Cũng đẹp..."
Hưu Ninh Khải nhìn cậu cười đểu: "Đẹp rồi chứ? Được rồi, đi nào!" Thực ra cậu cố tình ép Khương Thái Hiện để quả tóc như nha hoàn ra đường đấy, vậy chẳng phải có trò vui cho đứa mà mình anti sao?
Khương Thái Hiện biết ý đồ xấu xa của cậu, bèn nguy hiểm mà lườm liếc.

Thôi Ngọc Khuê lại lần nữa không biết cuộc chiến ngầm giữa hai người, tiếp tục vừa hát la la la vừa dọn mớ kẹo bị cậu lôi ra để gắn lên đầu Khương Thái Hiện xong.
"Hay là bây giờ chúng ta qua cầu Nhật Lăng chơi đi?" Thôi Ngọc Khuê hồ hởi nói.

"Nghe nói bên đó lâu lâu có hiện tượng hoa sen hứng ánh mặt trời á!"
"Ừ ha!" Khương Thái Hiện lập tức vứt Hưu Ninh Khải ra khỏi tầm mắt.

"Qua đó xem thử coi! Tớ năm nay đã hơn hai trăm tuổi rôi mà chưa thấy trường hợp nào như thế này!"
"Lên đường!" Thôi Ngọc Khuê xách túi kẹo lên.

"Về phía Đông, đi!"
Hưu Ninh Khải im lặng nhìn hai người hào hứng lên lịch trình xong rồi nhẹ nhàng nhắc: "Bây giờ đang là buổi tối."
Khương Thái Hiện: "..."
Thôi Ngọc Khuê: "..."
Quên mất...

Một giờ sau...
"Chời ơiiiii!!" Thôi Ngọc Khuê nằm vắt vẻo trên thành cầu Nhật Lăng như một cái xác chết khô.

"Sao mình lại quên mất chứ!!!"
"..." Hưu Ninh Khải nói.

"Ai mà lại quên mặt trời mọc ban ngày như anh chứ?"
"Hu hu hu, Lôi Sư à..." Cậu bò tới nắm cổ áo Hưu Ninh Khải.

"Cậu có thể lôi mặt trời lên không..."
"..."
Khương Thái Hiện ngồi trơ mặt sau lưng Thôi Ngọc Khuê chẳng nói chẳng rằng, ngay đơ nhìn mặt trăng, lầm bầm cái gì đó mà người khác không nghe được.

Cho tới khi đôi mắt chim ưng lơ đễnh lướt qua một cái nhà gỗ nổi gần giữa sông Nhật Lăng, cậu chợt tỉnh ngay.
"Này! Im lặng đã!" Cậu ta ra hiệu.

"Lại đây, nhìn thử đi, kia có phải là?"
Thôi Ngọc Khuê không lèo nhèo bám lấy cổ áo Hưu Ninh Khải nữa, chạy tới bên cạnh Khương Thái Hiện ngó nghiêng.

Quả thực, cậu nhìn thấy nhà gỗ...!không, phải nói là một cái mái nổi giữa dòng chảy, có một nam nhân ngồi quay lưng với ba người.

Cây quạt trong tay người đó khẽ phe phẩy, mái tóc màu phấn khẽ đung đưa theo chiều gió, trông như đang dưỡng thần.
Chỗ mái nổi đó người ta ra ngồi ngắm cảnh xem hoa là chuyện bình thường, nhưng cái không bình thường ở đây là người ngồi trong đó.
Thôi Ngọc Khuê bịt miệng, khẽ nói qua những kẽ tay: "Là..."
Hưu Ninh Khải nhàn nhạt nói: "Là y, người xuất hiện trong Vị Lai mộng cảnh mấy ngày trước."
End chương 15.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi