ĐỐM MỐC HÌNH NGƯỜI


Thôi Ngọc Khuê nuốt nước bọt cái "ực", lo lắng hỏi: "Chúng ta có nên qua đó..."
"Hả..." Khương Thái Hiện túm tay cậu, nghiêm trọng hỏi.

"Qua làm chi??"
"Thì...!tớ thấy tiền bối ấy có chút đáng thương." Cậu từ từ nói.

"Cả gia tộc chỉ còn mình y, chẳng phải rất tẻ nhạt sao?"
Hưu Ninh Khải khoanh tay nhìn cậu: "Xem ra anh vẫn chưa bị giấc mơ của Phong Sư doạ sợ à?"
"...!Thì sợ chứ." Thôi Ngọc Khuê lúng túng nói.

"Nhưng y chưa hẳn là người xấu! Vả lại chắc chắn người sẽ không động đến chúng ta."
Khương Thái Hiện hỏi: "Cậu là đang muốn qua chơi với y hả?"
Thôi Ngọc Khuê khẽ gật đầu: "Ừm, kiểu vậy.

Với lại tớ cũng muốn tâm sự với người một chút."
Thôi Ngọc Khuê để mặc Khương Thái Hiện kéo mình đi, Hưu Ninh Khải chỉ im lặng lướt theo sau.
Dường như cảm nhận được có người đến, nam nhân ngồi trong mái khẽ mở một mắt lên.

Trông thấy đám thiếu niên thoăn thoắt chạy tới, y khẽ mỉm cười, nhích sát ra ngoài lề để nhường chỗ.
"Có cần..."
"Suỵt!" Thôi Ngọc Khuê bụm miệng Khương Thái Hiện.

"Đừng làm người ấy..."
Hưu Ninh Khải không để ý tới hai người, kiếm một chỗ ngồi xuống dưỡng thần.

Khương Thái Hiện và Thôi Ngọc Khuê nhìn nhau một lúc, vẫn chưa dám lại gần y, chỉ dám đứng nhìn.
Hàng mi đen dài nhắm lại, từng sợi ánh sáng từ mặt trăng lướt trên sống mũi cong nhẹ như nước biển, hắt xuống cây quạt đỏ như lửa, hoà vào làm một với bộ y phục cách tân phượng hoàng.

Hệt như hoa Hồng Y, vẻ đẹp của y nhẹ nhàng như hoa diên vĩ nhưng cũng quyến rũ như hoa hồng, nét kiêu sa mà thánh thiện toát ra khiến kẻ khác phải thán phục.
Nhận thấy những người thiếu niên vừa đến không có động tĩnh gì thêm, thấy lạ lùng y bèn mở mắt nhìn sang.
Đôi mắt đỏ ngọc như ryby của loài hồ ly khiến Thôi Ngọc Khuê sững ra một chốc, dường như Khương Thái Hiện cũng bị màu đỏ ấy cuốn hút.


Nét ngại ngùng thoáng qua trên gương mặt khiến Thôi Ngọc Khuê có chút lúng túng.

Cậu "a" một tiếng nhỏ rồi che miệng, không dám nói gì thêm.
Y nhìn hai người thiếu niên một hồi rồi cất tiếng: "Thuỷ Sư? Mộc Sư?"
Dòng suy nghĩ trong đầu cả hai chợt đứt cái "phựt".
Sao y biết??!!
Thôi Ngọc Khuê vội sờ sờ trước người mình rồi quay sang nhìn Khương Thái Hiện, xác định là lớp cải trang vẫn còn mới dám ngập ngừng hỏi: "...!Sao tiền bối có thể biết...!là vãn bối..."
Nếu mặc những bộ bán y Ngũ sư trên Thiên giới, người khác sẽ nhận ra Ngũ sư qua màu chiếc đai lưng hoặc màu mắt.

Màu của Phong Sư là màu trắng, màu Thuỷ Sư là xanh lam, màu Hoả Sư là đỏ, Mộc Sư là màu xanh lục và Lôi Sư là màu vàng.

Hiện tại cả năm người đều đã trùm lên pháp lực cải trang hạng thấp khiến người thường không thể nhận ra được, nhưng người có tu vi từ Kim Đan trở lên vẫn thấy được lớp áo thật bên trong.
"Tất nhiên là nhận ra chứ." Y mỉm cười.

"Hôm nay là ngày Ngũ sư hiển linh sao?"
"Vâng...!đúng thế..." Thôi Ngọc Khuê bối rối gãi đầu.

"Lát nữa giữa đêm chúng vãn bối mới quay lại phong ấn đài."
"Ừ hửm...!nhớ cẩn thận." Y chợt nghiêng đầu hỏi.

"Kia là Lôi Sư phải không?"
"Là vãn bối." Hưu Ninh Khải đứng lên, tiến lại ấn đầu hai người kia xuống.

"Xin được bái kiến tiền bối."
"Á!" Khương Thái Hiện tức đến muốn độn thổ nhưng ráng nhịn.

"Vãn...!vãn bối xin được bái...!á...!tiền bối!"
"Ư!!" Thôi Ngọc Khuê đau đến muốn chảy nước mắt, cố gắng nói tròn câu nhưng không thành.

"Tiền...!tiền bối...!đau quá! Lôi Sư cậu bỏ ra trước đã!"
"Được gặp trực tiếp Ngũ sư đúng là thật vinh hạnh...!mà này, Lôi Sư." Y bình tĩnh đưa tay.


"Bỏ mấy cậu ấy xuống đã."
Hưu Ninh Khải cung kính nói "Vâng, thưa tiền bối" rồi thả tay, hai người kia nằm cái "bịch" xuống đất.
Chiếc quạt khắc chữ "Phác Trí Mẫn" lại được mở ra, chủ nhân của nó vui vẻ nói: "Ngũ sư có vẻ rất yêu thương nhau nhỉ."
"V-vâng!" Khương Thái Hiện nhăn nhó, cố gắng nặn chữ "vâng" ra mà không nghiến răng.

"Lôi Sư tính tình có hơi khó chịu, mong tiền bối...!bỏ qua!"
Hưu Ninh Khải: "..."
Cậu mỉm cười nhìn Phác Trí Mẫn, nhún vai một cái.
Đôi mắt của y híp lại đầy vẻ hài lòng, y nói: "Thuỷ Sư ổn không đó?"
Khương Thái Hiện đau khổ lay lay cơ thể đã nằm bẹp dưới đất: "Ngọc Khuê Ngọc Khuê Ngọc Khuê!! Đừng chết màaa!! Ngọc Khuê dậy điiii!!"
Một lúc sau...
"Hừm...!Lôi Sư à, hình như cậu hơi quá tay thì phải." Phác Trí Mẫn quỳ một chân xuống xem xét cái cổ của Thôi Ngọc Khuê.

"Có dấu hiệu bị tổn thương."
"...!À, cái đó vãn bối sẽ xin lỗi anh ta sau." Hưu Ninh Khải hình như cũng không biết là mình hơi quá tay.
"A!" Thôi Ngọc Khuê khẽ giật một cái.

"Tiền bối, chỗ đó...!đau."
"Tỉnh rồi à." Y ấn nhẹ chỗ cổ cậu.

"Đợi một lát, Mộc Sư truyền một chút hệ Mộc qua cho cậu ấy đi."
Khương Thái Hiện cộc cằn nói: "Lôi Sư, cậu coi tôi là không khí à??!!"
Hưu Ninh Khải thản nhiên nói: "Chẳng phải cậu tỉnh lâu rồi sao? Cần gì lời xin lỗi của tôi thế?"
Khoé miệng Khương Thái Hiện khẽ giật mấy cái.

Phác Trí Mẫn nghe được mùi thuốc độc trong không khí nhưng cũng không có ý định can thiệp nhiều, nói: "Cũng không nghiêm trọng lắm, Thuỷ Sư miễn đừng vận động mạnh ở cổ là được."
Khương Thái Hiện nhất quyết bơ Hưu Ninh Khải đi, tập trung "chữa trị" cho Thôi Ngọc Khuê trước.

Chợt, Phác Trí Mẫn hỏi: "Phong Sư và Hoả Sư sao không thấy đâu nhỉ?"
"Họ tách riêng đi với nhau rồi ạ." Hưu Ninh Khải đáp.


"Hai người đó là một đôi."
"...!Một đôi?" Y ngạc nhiên rồi chớp chớp mắt.

"Chà...!nghe mới nhỉ."
Thôi Ngọc Khuê được Khương Thái Hiện đỡ lên, cậu hỏi y: "Tiền bối, người...!cảm thấy thế nào?"
Y nghiêng đầu: "Thế nào là sao?"
"Tức là...!ừm..." Cậu day day cằm.

"Dạo này người có chuyện gì buồn không?"
"À...!thì...!không." Y ngạc nhiên lần hai, đây là người thứ hai hỏi han chuyện đời sống thường ngày của y.

"Thuỷ Sư lo chuyện gì sao?"
"Chỉ là vãn bối...!à không, Phong huynh mơ một giấc mơ." Thôi Ngọc Khuê ngập ngừng.

"Tiền bối trong tương lai...!sẽ bị người ta nghi ngờ."
Y hỏi: "Nghi ngờ như thế nào?"
Cậu đang không biết trả lời như thế nào thì Hưu Ninh Khải truyền âm qua và nói: "Nói là thông đồng với Ma giới đi."
Cậu vặc lại: "Sao chứ?!! Không được!! Người ấy..."
"Cứ nói đi." Hưu Ninh Khải bình tĩnh giải thích.

"So ra Vị Lai mộng cảnh mấy ngày trước cũng vậy thôi, y cũng trong thân phận là một con quỷ."
Thôi Ngọc Khuê im lặng một thoáng rồi nói với Phác Trí Mẫn: "Là...!"chung hội" với Ma giới."
Y ngẩn ra một thoáng rồi thở dài, nói: "Đúng là lo xa quá mà."
"Ta thì làm sao chung hội với chúng được?" Y nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt.

"Tộc ta bị diệt chủng cũng là vì chúng, ta chắc chắn sẽ không bao giờ làm chuyện đại loại như vậy, dù ta kiểu gì cũng sẽ chết và biến thành một con quỷ."
Khương Thái Hiện ngồi xuống bên cạnh y, hiểu kỳ hỏi: "Vậy nếu người thành quỷ thì người làm gì?"
"Làm gì á? Ừm..." Y suy nghĩ một lát rồi ung dung nói.

"...!Lúc đó không còn việc gì ta cần làm nữa thì đi chơi thôi, hoặc nếu đủ mạnh sẽ ngăn cản chúng quỷ làm chuyện tàn sát.".

Truyện Đô Thị
Hưu Ninh Khải nói: "Việc đó thì rất khó."
"Lôi Sư nói đúng, rất khó." Phác Trí Mẫn nói.

"Thay đổi bản thân đã khó, thay đổi thiên hạ lại khó hơn.


Chỉ là nếu làm được, một chút thôi...!ta cũng sẽ làm."
Thôi Ngọc Khuê bò dậy từ dưới đất lên ngồi bên còn lại của y, hỏi: "Vậy người ghét Ma giới lắm sao?"
"Cái đó hả, thực ra thì..." Y day day cằm rồi gõ nhẹ quạt lên đỉnh đầu cậu.

"...!không tới nỗi.

Là ma quỷ không phải ai cũng ác, sau này ta cũng sẽ thuộc về chốn đó thôi."
Thôi Ngọc Khuê cùng Khương Thái Hiện đều gật gật đầu, Phác Trí Mẫn nói tiếp: "Việc thay đổi suy nghĩ của đám Ma giới thì khó thật, nhưng làm Ngũ sư còn khó hơn.

Đối diện với thiên hạ hằng ngày thì các ngươi cũng phải cẩn thận.

Khó lắm Ngũ sư mới gây tiếng vang tốt trong nhân gian, để một sai sót xảy ra thôi cũng đủ khiến các ngươi thân tàn ma lụi."
Hưu Ninh Khải nghĩ ngợi một lát rồi hỏi: "Tiền bối, thân tàn ma lụi nghĩa là..."
"Là địa ngục." Y hạ giọng nói.

"Nếu các ngươi để lại ấn tượng không tốt trong lòng người dù chỉ một chút, nghĩ thử xem? Nhân giới còn đông hơn Yêu giới và Thiên giới cộng lại, nếu họ thi nhau dìm các ngươi xuống, thử hỏi có đáng sợ không?"
Thôi Ngọc Khuê nằm vật ra, run rẩy nói: "Đáng...!đáng sợ quá!!"
"Cho nên phải thật cẩn trọng." Y gõ gõ quạt vào trán cậu.

"Làm Ngũ sư nhìn hào nhoáng vậy thôi chứ thực sự rất khó, gánh trên vai trọng trách bình định thiên hạ."
Y dừng một lát rồi lại nói tiếp: "Cha mẹ ta vì theo đạo nghĩa mà đi ngược lại với suy nghĩ của Nhân giới nên mới bị tàn sát như vậy.

Dưng không Hồ Ly tộc hàng vạn năm nay hành động vì lẽ phải làm sao mà bị giết như cách đó chứ..."
Giọng y nhỏ dần cùng với một sự thê lương vô tận, làm cho bầu không khí lắng dần đi.

Bốn người ngồi trong mái cùng im lặng, không ai nói với ai được câu nào nữa.
"Này, ta muốn hỏi..." Phác Trí Mẫn nhỏ giọng nói.

"Các ngươi...!ngắm trăng với ta không?"
"Dạ?" Thôi Ngọc Khuê chớp chớp mắt.

"Ý người là..."
"Chỉ là...!đêm nay ta muốn có người ngắm trăng với ta." Y mỉm cười.

"Bao nhiêu năm rồi chỉ có trăng cùng ta trò chuyện vào ban đêm, các ngươi ngồi đây với ta một lát được không?"
End chương 16.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi