ĐƠN PHƯƠNG KHÔNG VÔ NGHĨA


Cả đêm hôm ấy, Hà lăn qua lăn lại trong chăn ấm có đến chục lần. Rốt cuộc vẫn mất ngủ. Báo hại sáng hôm sau đi chợ Tết cùng với mẹ, mắt nổi lên hai quầng thâm như gấu trúc.

Học kỳ hai của năm lớp mười hai. Ở vào đúng độ tuổi như Hà và Hương bây giờ. Có một nữ sinh cấp ba tên là Dương Phương Nga, mùa đông năm ấy đã không thể bước chân vào giảng đường đại học.

Chiếc xe tải lạc tay lái tông lên vỉa hè vào giữa buổi trưa nắng gắt, trước sự chứng kiến của người bạn cùng lớp Việt Khôi, và em gái cậu ta, Việt Hương, đã tước đi của cô gái vừa tròn mười tám tuổi, cánh cửa bước vào đời.

Chiếc xe mang biển số giả. Nhưng hai anh em họ đã kịp nhớ mãi không quên gương mặt hung dữ đỏ ngầu của kẻ ngồi sau tay lái.

Trước khi hắn kịp nhấn ga chạy mất.

Buổi trưa hè ngoại thành vẫn luôn luôn như vậy, cô đơn hoang vắng.

Có lẽ trong trái tim của người con trai tên Việt Khôi đó, vẫn có một khoảng trời hoang vắng cô đơn đến tận bây giờ.

"Anh Khôi yêu chị ấy?" Hà hỏi.

"Chị ấy có thể coi là người bạn đầu tiên. Là một người quan trọng." Hương trả lời.


"Anh cậu vẫn nhớ chị ấy. Vẫn đến thăm sau từng ấy năm." Cô nói trống không.

"Vì anh tớ là người tình cảm. Cũng như việc không thể từ bỏ được gia đình! Càng không thể dứt khỏi Đình Phong! Cái gì cũng không bỏ được!" Cô gái tóc ngắn bức xúc, rồi lại thở hắt ra. "Ngày đó chị Nga rơi vào hôn mê. Rồi một thời gian sau gia đình chị ấy cũng chuyển đi. Không ai còn tin tức gì. Hỏi đến thì anh Khôi cũng bảo không biết. Ai mà ngờ chị ấy nằm viện suốt ba năm thế này."

"Tội nghiệp."

"Ừ, đúng lúc sắp thi đại học." Hương thừ người. "Chị ấy học giỏi lắm."

Lúc ấy, Hà có ý khác. Lời tội nghiệp của cô, vốn không dành cho cô gái Dương Phương Nga xa lạ.
Trong chuyện này, còn một chi tiết quan trọng Hà không dám nói với Hương. Người đàn ông cầm lái mà Hương thấy rất quen đó, tuyệt đôi không phải là bác Tôn của Nam.

Mà chính xác là người bố đã mất tích từ cách đây ba năm của cậu ấy.

Cùng với cái bí mật mà cô không biết có nên chôn vùi đến chết để duy trì tình bạn giữa tất cả bọn họ đó, còn là những uẩn khúc đằng sau việc Khôi thường đến thăm Phương Nga ở bệnh viện.

Vì anh Khôi là người tình cảm. Dù có nhiều thay đổi nhưng đâu đó trong trái tim anh trai Hương vẫn là con người sống có tình nghĩa, trước sau. Bằng chứng là dù đã nổi tiếng, vẫn không quên người bạn thời thơ ấu đã gần như không có cơ hội trở lại cuộc đời. Hương gần như thở phào nhẹ nhõm khi phát hiện ra điều đó. Tuy vậy, trong tâm trí Hà lại nảy ra một suy nghĩ điên rồ. Khi tất cả những lời Hương kể về Khôi tựa như chuỗi mắt xích bắt đầu liên kết lại.

Suy nghĩ điên rồ khiến cho con người cũng trở nên bất thường. Ngay buổi chiều hôm đó, cô một mình đến bệnh viện nơi Phương Nga lưu trú. Dĩ nhiên, với thói quan liêu cũng như sự bận rộn của những bác sĩ, và ngay cả y tá, bảo vệ nơi đây, thì kết quả thu được chỉ là con số 0 tròn trĩnh.

Sống ở cái cái xã hội này, không có tiền, thì cũng phải có quyền.

Ngay sáng hôm sau, tức là ngày 30 Tết, Hà đã không kìm được mà gọi điện cho Khanh. Thật ngoài mong đợi, gia đình Khanh không chỉ quen biết, mà thậm chí còn sở hữu cả 30% cổ phần trong bệnh viện X.
Chưa đầy ba mươi phút sau, Khanh đã gọi lại cho Hà. Cô nắm chặt di động quá mức cần thiết. Đầu dây bên kia truyền tới một câu trả lời đơn giản.

"Cậu đoán đúng." Khanh xác nhận. "Toàn bộ viện phí của cô gái tên là Dương Phương Nga đó, không phải do gia đình cô ta chi trả. Năm đầu tiên tiền được chuyển từ tài khoản mang tên Chu Đình Phong. Năm thứ hai cho đến thời điểm hiện tại, vẫn là tài khoản ấy đã sang tên của Nguyễn Việt Khôi. Trong vòng ba năm, tổng số tiền là..."

...
"Vâng, trước tiên MC xin chúc mừng single mới của anh Vikko đã thành c..."
XẸT!

Minh Hà với tay tắt phụt điều khiển. Nội chỉ nhìn gương mặt nói cười hớn hở của anh ta trên màn hình TV, cô giờ đây đã không cầm lòng được. Cứ tự giác nghĩ đến dáng người ngồi yên như tượng, và vẻ mặt trống rỗng vô hồn bên chiếc giường bệnh trải drap màu trắng.

"Này, thất tình nữa hay sao mà buồn thiu thế?"


Giọng nói quen thuộc của Nam vang lên sát bên tai khiến cho Hà giật nảy mình, trống ngực đập thình thình. Cậu ta thật biết chọn thời điểm để xuất hiện.

"Ai cho cậu vào đây?!" Phòng khách nhà người ta mà làm như chốn không người vậy? Còn ngang nhiên ngồi xuống sô pha không cần mời nữa chứ.

"Mẹ cậu." Nam thản nhiên. "Lúc nãy tớ đến, bác gọi mãi cậu không chịu xuống nhà nên bảo tớ cứ việc lên. Tường gì, ai ngờ xem show của thần tượng Việt Khôi mê mẩn đến quên cả thế giới xung quanh."
Mặc kệ giọng lưỡi bỡn cợt của Nam. Nghe đến cái tên ấy phát ra từ chính miệng cậu, khiến cho cô có chút rùng mình.

Hải Nam, tuy vậy, dường như không để ý, vẫn vui vẻ vừa cầm điều khiển bật lại TV, vừa kể.
"Hôm qua tớ cũng vừa gặp anh Khôi..."

"CÁI GÌ!" Hà nhảy dựng, thiếu điều muốn hét lên. Cô chồm lên sô pha lại túm lấy cổ áo Nam, giống hệt Việt Hương túm áo Khôi hôm trước. "Cậu gặp riêng anh Khôi? ĐỂ LÀM GÌ?"

"Có chuyện gì vậy?" Chân mày hơi chùng xuống. Cậu gỡ tay Hà ra khỏi áo mình, rồi lại đem cổ tay đó nắm thật chặt. Giọng nói của cậu cũng trở lại nghiêm túc, để phù hợp với tình huống.

Ngay lúc này, cô nhận ra mình đã quá khích, vừa cố gắng rút tay ra, lại vừa né tránh ánh mắt của Nam.
"Không... không có gì..."

Tuy vậy, chỉ bằng một tay, Nam cũng đã xoay được gương mặt Hà lại đối diện với mình. Cậu nhắc lại, rành mạch.
"Có. Chuyện. Gì. Vậy."

Hà không thể né tránh, chỉ có thể nhìn vào mắt Nam.
Cách đây ba năm, cũng có người con trai đã nhìn cô trân trân như thế.


...
"Đi rồi thì tốt. Chết bờ chết bụi ở đâu cũng tốt. Đỡ mắc công vào tù, hai mẹ con lại phải thăm nuôi." Cậu bé mười bốn tuổi, vừa nhai đầy một miệng bánh bao, vừa nhún vai.
"Thế tại sao cậu khóc?" Cô hỏi.

...
"Minh Hà, nếu cậu cứ như vậy thì tớ sẽ lại hôn cậu đấy."

Câu nói của Nam khiến cho Hà bừng tỉnh. Cô đỏ mặt, dùng hết sức vùng ra, lại ngồi cách Nam hẳn một mét. Đáng ghét, tại cậu giữ tay người ta còn dám nói...

Tuy vậy, khi cô có dũng khí để phá tan bầu không khí yên lặng, thì đó lại là một câu hỏi.
"Nam này, cậu có bao giờ nghĩ đến người bố mất tích không?"

"Có tin là ngoài hôn, tớ còn dám làm chuyện khác đối với cậu?"
Rõ ràng, đó là một trò đùa. Cần được nói với giọng điệu bỡn cợt. Hoặc nham hiểm, ác ý... Có như vậy, Minh Hà mới có cớ nổi giận, đuổi cậu ra khỏi phòng.

Tuy vậy, giọng của Nam buồn hơn bao giờ hết. Khiến cho cô cũng chỉ biết ngẩn ngơ.

Đúng lúc ấy, Bảo Long bước vào phòng.
Cậu nhìn qua một lượt, nhận ra Hà và Nam mỗi người ngồi một đầu sô pha cách xa nhau hàng mét, có bán tín bán nghi, nhưng nghĩ lại mục đích ngày hôm nay, tạm thời gạt sang một bên coi như không thấy gì khác lạ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi