ĐƠN PHƯƠNG KHÔNG VÔ NGHĨA


Giao thừa năm nay, Hà sẽ cùng với Nam và Long đi xem pháo hoa và lễ chùa. Sau đó, vì tất cả đều hợp tuổi nên sẽ đến xông nhà cho từng người.

Có thể coi là một ước mơ nho nhỏ, mãi cho đến tận năm nay mới thực hiện được.

Trước đây, hồi cấp hai khi ba người còn khăng khít, thì Hà lại còn quá nhỏ để được phép đi chơi riêng vào ban đêm. Lên đến cấp ba, năm nào cũng không chuyện này, thì chuyện kia xảy ra. Vậy nên dự định tưởng như mãi chỉ là dự định...

Dù hồi chiều đã gặp qua, nhưng đến tầm mười một giờ đêm, khi Nam và Long đồng loạt xuất hiện một lần nữa nơi ngưỡng cửa nhà Hà, khiến cho cô có một cảm xúc bồi hồi khó tả. Bà Hoa cũng rất yên tâm để con gái đi chơi cùng hai người bạn này. Chỉ có thằng Minh con Phương trời đánh là léo nhéo. "Người yêu đẹp trai của chị đâu?"

Cả nhà vẫn chưa ai biết chuyện Hà và Khanh đã chia tay. Trong khi cô lúng túng chưa biết trả lời thế nào, thì Hải Nam lại cười cười nhanh miệng.
"Anh Khanh giờ này phải bay sang Đức gặp ba mẹ. Mà anh với anh Long cộng lại không đủ đẹp trai hả?" Vừa nói vừa tự chỉ chỉ vào mình.

Chuyện nhà Khanh xem ra Nam còn biết rõ hơn cô. Thì ra chiều tối lên máy bay sang Đức, mà sáng sớm vẫn nhiệt tình giúp đỡ Hà như vậy, Khanh thật sự là người tốt. Cô thầm nghĩ.

Minh Hà sẽ càng cảm động hơn, nếu biết rằng người tốt cùng với em gái của người tốt hiện tại đang... ngủ say như chết trên chuyến bay thẳng Hà Nội- Frankfurt. Vốn dĩ, họ đã không mấy khi có cơ hội được đón Tết âm lịch đúng nghĩa của người Việt. Riêng năm nay, để bù đắp cho quãng thời gian di chuyển, Khanh đã phải giải quyết một lượng công việc khó tin do đích thân giám đốc Thịnh bàn giao. Hậu quả là trắng đêm hôm trước, đến sáng hôm nay lại giúp Hà liên lạc với bệnh viện, bảo sao vừa đặt chân lên máy bay là đã... hết pin.

...
Ngay lúc này, tại ngôi nhà ngói đỏ vừa được xây lại tương đối khang trang ở ngoại thành, Hương vừa nhắn tin cho Hà vừa pha trà cho cả nhà đang ngồi xem ti vi. Đây chính là hình ảnh đơn giản kiểu mẫu của một gia đình Việt Nam đón năm mới. Sau bữa cơm tất niên, mọi người sẽ ngồi quây quần, trong khi người mẹ chuẩn bị hương khói.

Lại một năm nữa, họ thiếu vắng đi sự xuất hiện náo nhiệt, cùng với cái bao tử vô đáy của người con trai trong gia đình.
Suốt cả một buổi sáng hôm đó, VIệt Khôi chờ ngoài cổng, nhưng ông bố thì vác gậy đuổi đánh, trong khi bà mẹ còn tệ hơn, không thèm ra ngoài nhìn mặt. Chỉ có cô em gái Việt Hương rất muốn cho anh vào nhà nhưng trước sự quyết liệt của người bố gia trưởng, cũng không dám ho he.

Hương biết Việt Khôi rất khổ tâm, từ khi đi hát vẫn luôn gửi tiền về giúp đỡ bố mẹ, nhưng họ đều khinh bỉ không dùng đến một xu. Tiền xây lại nhà cũng không có phần của Khôi trong đó. Nên mọi sự giúp đỡ, ngay cả những cử chỉ yêu thương nếu có thể anh đều trực tiếp trút hết vào... em gái, người duy nhất vẫn còn có thể bình thường nói chuyện với anh trong cái nhà này.

Tết năm nào, Khôi cũng diễn cảnh đứng chầu chực nguyên ngày mong một câu tha thứ của bố, mong mẹ động lòng cho con trai vào nhà, nhưng vô hiệu. Trong mắt họ, có lẽ anh chính xác đã là một thằng vứt đi. Điều cuối cùng mà họ có thể làm, là không rêu rao lớn chuyện để giữ cho hình ảnh của ca sĩ Vikko còn nguyên vẹn.

"Bố, tại sao cứ phải cứng nhắc như vậy? Trời lạnh thế để anh ấy ở ngoài cả buổi nhỡ viêm phổi thì sao? Không thân thiết được thì cứ coi như mời khách qua đường vào uống trà đi." Hương vẫn chưa nguôi nỗi ấm ức ban sáng. Cô gái vốn mở miệng ra là quát mắng chửi bới anh trai, thật ra rất thương tâm khi thấy bóng lưng của Khôi lầm lũi bước đi, sau khi bị chính bố mình đuổi khỏi nhà.


"Chừng nào nó còn chưa thôi cái trò đồng tính bệnh hoạn, chưa chia tay với thằng nhãi Phong Phiếc kia... thì tao coi như không có con trai." Ông bố hừ giọng, nhổ toẹt ngụm nước trà cuối cùng ra cốc.

"Bố à! Đồng tính đâu phải là bệnh, mà cũng đâu phải muốn sửa là sửa được!" Cô gay gắt. "Chỉ cần anh ấy không làm gì phạm pháp là được. Bây giờ xã hội cởi mở..."

"Cởi mở cũng phải có giới hạn của nó!" Ông gầm lên. "Tao chấp nhận chúng mày đi chơi đêm, chấp nhận chúng mày yêu đương tùy thích, nhưng riêng cái chuyện bôi nhọ danh dự cả dòng họ như vậy, tao không thể tha thứ được!!"

"Không tha thứ thì thôi, đừng nhắc đến nó nữa, mất vui. Chuẩn bị sang năm mới rồi." Bà mẹ lạnh lùng gạt đi.

Hương biết mẹ vờ như không để ý, nhưng lúc thắp hương bàn thờ tổ tiên, bà đã khóc.

Ngoài trời mưa phùn bay lả tả. Không ai biết rằng sáng hôm ấy bị đuổi, đến tận giờ phút này Khôi vẫn chưa thực sự rời đi. Anh đỗ xe thể thao ở một vị trí xa khuất ven bờ ruộng, sau rặng tre nơi không ai để ý đến, và quyết định âm thầm đón giao thừa ở đó, trước khi lái xe trở lại trung tâm vào hôm sau để về nhà Phong. Dù thế nào, giờ phút thiêng liêng nhất Khôi vẫn muốn hướng về gia đình. Cho dù điều này bố mẹ và em đều không biết.

...
Trái ngược với không khí gượng gạo ở nhà Hương, là bữa tiệc năm mới linh đình hoành tráng ở nhà Mỹ Kim. Cả một đại gia đình đang sẵn sàng nâng ly, gương mặt ai cũng đỏ ửng vì men rượu và hạnh phúc. Dĩ nhiên không ngoại trừ Kim và ông anh họ Cao Minh Trường.

...
Cũng trong nội thành, đâu đó lọt thỏm giữa một khu tập thể kiểu cũ, có một cửa hàng sách mở xuyên đến mùng một vì vài lý do mê tín. Cô bé trông hàng bộ dạng hiền như cục bột, vì vậy cũng sẽ đón giao thừa một mình...

...
Tại Frankfurt, xe chở gia đình giám đốc Tường Văn vừa từ sân bay về tới ngội biệt thự khổng lồ của nhà Tôn Thất. Năm nay, gia đình Tôn Thất mời cả gia đình Tường Văn, và hai nhà họ Vũ xưa nay vốn rất thân thiết về trang viên tại Frankfurt để tổ chức "bữa cơm thân mật" đón Tết cổ truyền.

Trong khi Tường Lâm còn đang vừa ngáp, vừa ngó quanh quất tìm Khanh (để trêu chọc mấy câu cho tỉnh ngủ), thì Nam Anh đã cùng ba mẹ bay đến nơi từ hồi sáng, nên giờ này tỉnh bơ, hiếu động chạy quanh khu biệt thự làm loạn.

Nam Anh nghịch ngợm hết phòng này đến phòng khác, tò mò thì ít mà ý muốn phá hoại thì nhiều. Gia đình Ái Vân vốn là dòng dõi hoàng tộc trâm anh thế phiệt, có nhiều bảo vật lâu đời không phải cứ hỏng đi là thay mới được, nên cô nàng Ái Vân còn chưa hết bực mình vì người trong mộng Nam Phương đi lưu diễn không có mặt, lại bị mẹ cử đi giám sát thằng quỷ con này.

Rốt cuộc, trang điểm xinh đẹp lại mặc váy dạ tiệc bó sát, lại phải vừa chạy vừa la hét quanh nhà như bắt cướp.

"Nam Anh! Chiếc bình đó là của Hoàng tử..."

"Nam Anh! Quyển sách đó là của Thứ phi..."
"Nam Anh! Em bỏ tay khỏi quả cầu đó ngay!"
"Nam Anh! Sắp giao thừa rồi, người lớn bảo xuống nhà!"
"Nam Anh! Tấm hoành phi đó là quà của Lai tôn..."
"Nam Anh! Chiếc khăn đó là sinh mạng của chị!!"

"Sinh mạng của chị sao trông bẩn thế?" Nam Anh cầm lên chiếc khăn tay màu lông chuột còn dính một mảng đen như vết máu đông, nhăn mặt.

"Trả đây!" Ái Vân vừa hung hăng giật lại chiếc khăn tay lẫn chiếc hộp đựng, giọng quát nạt chua lét.

Nam Anh chẳng buồn quan tâm điệu bộ quá khích của Ái Vân, vì cô nàng này lúc nào cũng có vẻ quá khích. Thằng bé chỉ thoăn thoắt trèo lên một trong những chiếc thang gỗ trong thư viện khổng lồ của khu biệt thự.
Định mệnh run rủi khiến cho bàn tay nhỏ nhắn chạm phải một cuốn album.

Vì Nam Anh đang ở trên cao nên Ái Vân cũng không biết cách làm thế nào với tới nó được.
Lại càng không nghĩ một cuốn album gia đình lại có thể làm cho gương mặt xinh đẹp búng ra sữa của thằng bé kiêu ngạo kia trở nên tái mét.

"Nam Anh? Em xem cái gì vậy? Có xuống nhà cùng mọi người không thì bảo?" Vân nhíu mày.

Nam Anh lén lút lấy ra từ cuốn album một tấm ảnh đã phai màu, rất nhanh đã giấu vào túi quần. Toàn bộ quá trình hành động diễn ra thoăn thoắt, lại từ trên cao, Ái Vân có tài thánh mới nhìn thấy được. Sau khi hành động xong, khuôn mặt vẫn còn nguyên vẻ bàng hoàng, thằng bé cố gắng làm giọng tự nhiên, vừa lật đật leo xuống thang.

"Em xuống đây."
NĂM! BỐN! BA! HAI! MỘT!
ĐOÀNG!

Tiếng pháo hoa nổ đì đùng cùng âm thanh reo mừng của đám đông ở ven hồ khiến cho Hà không nhịn được quay sang Nam và Long ở hai bên, nhoẻn miệng cười toe toét. Đã từng ấy năm tháng trôi qua, hai người con trai thân thiết nhất vẫn chưa bao giờ rời xa cô. Nếu như thời gian cứ dừng lại ở nơi này, ba người họ cứ đứng nắm tay nhau, nhìn bầu trời đêm lộng lẫy sáng bừng chứng kiến một tình bạn đẹp như thế này, có lẽ không hạnh phúc nào có thể thay thế được.


Một lúc sau, rời xa sự náo nhiệt ở trung tâm, ba người họ cùng nhau men theo những con phố yên tĩnh nhỏ hẹp trong khu dân cư để đi lễ chùa cầu an.

"Lúc nãy, hai cậu có ước cái gì không?" Cô hào hứng mở lời. Lúc nãy quá ồn ào, không ai có ý định nói chuyện.

"Không, chỉ nội giữ thăng bằng đã đủ chết rồi." Nam nhún vai, nhớ đến cảnh chen lấn xem pháo hoa mới rồi.

Trong khi Long chỉ yên lặng mỉm cười.
Trước cổng chùa, mua xong đồ lễ, trao tay cho từng người, trong lúc đợi đến lượt vào thắp hương, Hà lại hỏi.
"Chuẩn bị phải nộp nguyện vọng rồi. Tớ định thi kinh tế. Long vẫn học bác sĩ chứ?"

"Chắc chắn rồi." Long khẳng định. Dừng một lúc, cậu lại nói thêm. "Ước mơ đấy."

"Nam thì sao?" Cô hỏi tiếp.

Anh chàng đang mải ăn một nắm xôi lộc do em bé nào đó đi qua dúi vào tay, vừa cố gắng nuốt xuống một miếng to đùng, vừa nhún vai cười trừ, khiến cho Hà bực mình hết sức.
"Bí mật."

Lúc nào cũng nhởn nhơ như vậy. Trong khi lại chính là người thông minh nhất trong cả ba. Tin được không, khi giáo viên hỏi đến, cậu ta cũng dám trả lời. "Đây là bí mật ạ."

Mọi người không muốn truy ra đến nơi đến chốn, rằng Nam muốn làm gì, rằng ước vọng trong đời cậu là gì, vì biết, dù có là gì đi nữa, cậu ta cũng làm được. Không lương thiện cao quý như Long, cũng không hoành tráng dát vàng như Khanh, càng không rùm beng nổi tiếng như Khôi, tuy vậy, cái mà Nam có là sự thảnh thơi. Cậu ta làm cái gì cũng như một cuộc dạo chơi, mọi chuyện dù là đơn giản hay khó khăn, vào tay Nam đại khái cũng giống nhau.

Từ hồi cấp hai, vốn đã là như thế.
Trong một lớp học, thành tích của Nam không bao giờ đứng đầu, nhưng bao giờ cũng đủ để không gặp rắc rối. Năm lớp bảy, nghe nói thi cuộc thi Olympic toán học trong trường, giải nhất sẽ nhận được chiếc xe đạp của nhà tài trợ. Thế là cậu ta thi và lấy chiếc xe đạp làm phương tiện đi học. Đúng như kiểu, miễn cưỡng đi thi vì chiếc xe đạp, còn cái gì Olympic cái gì giải nhất danh giá, Nam đều không quan tâm.

Các thầy cô và bạn bè đều biết, ngoại trừ thể thao và hoạt động ngoại khóa, Nam làm cái gì cũng chỉ bỏ ra một phần mười công sức để nhận được kết quả vừa đủ. Chưa ai được thấy cậu ta cố gắng hết sức để đứng đầu bất cứ một cái gì chỉ vì tính vinh quang của nó.

Từ đầu năm lớp chín, thành tích thể thao của Nam đã được để ý đến, cùng với những thông tin khai thác được từ nhà trường..., Gallet tuyệt đối không bỏ lỡ một miếng mồi béo bở như vậy. Tuy nhiên, năm lần bảy lượt cho người đến thuyết phục cùng chế độ đãi ngộ tuyển thẳng kèm học bổng..., Nam vẫn bỏ ngoài tai, thi vào Đăng Khoa cùng Long và Hà.

Ngay cả khi chính Bảo Long đã ra đi khiến cho Hà òa khóc, Nam vẫn kiên trì ở lại.
Cho đến khi Hà gạt nước mắt đứng dậy, quyết tâm thi vào Gallet, Nam mới nhẹ nhõm cười cười. "Ừ thì cùng vào."

Khỏi phải nói, ban tuyển sinh của học viện Gallet danh giá đã ngạc nhiên đến thế nào khi nhìn thấy bộ hồ sơ đăng kí thi tuyển của cậu học sinh đã từng năm lần bảy lượt từ chối tuyển thẳng.


Năm đó, Nam vào Gallet với số điểm chính- xác- vừa- đủ- đỗ. Vào đến nơi lại học để đạt thành tích chính- xác- vừa- đạt- học- bổng. Thành ra, cậu ta có rất nhiều thời gian rảnh, tối ngày tập thể thao lẫn tham gia văn nghệ, thậm chí trở thành trưởng ban. Bạn bè nhiều không kể xiết.
Một người như vậy, lại chẳng ai biết cậu ta thật sự muốn làm gì.

...
Hà đã khấn và dâng hương xong, nhìn sang bên thấy Nam vẫn chắp hai tay vào nhau. Không lẩm bẩm cũng không nhắm mắt, chỉ nhìn thẳng. Gương mặt nghiêng tĩnh tại ấy, khiến cho Hà cảm thấy có chút cô đơn. Đã từ bao giờ, cô không thể đọc được tâm sự của Nam. Đã từ bao giờ, cậu từ chối thể hiện ra ngoài những yếu đuối, cũng như cảm xúc tiêu cực của bản thân?

Lại một giao thừa, tức là lại một năm nữa, vẫn không có tin tức gì của bố Nam.
Trong những lời cầu xin gửi đến thánh thần, liệu cậu ta có bao giờ mơ ước gặp lại người ấy một lần nữa?
"Đi thôi." Bảo Long đặt tay lên vai Hà, vừa ra hiệu cho Nam.

...
"Cậu cầu xin cái gì?" Lần này, đến lượt Bảo Long hỏi trước.

"Dĩ nhiên là thi đỗ đại học rồi. Cả sức khỏe cho gia đình nữa." Hà ngập ngừng một lúc, lại nói thêm. "Với cả, ba đứa mình mãi là bạn tốt."

"Cái đấy chắc chắn rồi." Long cười.

"Nghĩ đến sau này học đại học ra trường, đi làm, mỗi đứa một nơi thì buồn quá." Minh Hà đang trong không gian hương khói mờ ảo, chợt cảm thấy xúc động, nói ra suy nghĩ thật lòng mà không để ý nó có... sến hay không. "Chỉ muốn thời gian dừng lại."

"Không cần thời gian dừng lại, tớ vẫn sẽ ở bên cậu." Long chợt nói. Cậu không cười nữa, càng không có vẻ gì là nói đùa. Đôi mắt đen sâu nhìn thẳng lên gương mặt cô bạn gái. "Hứa đấy."

"Ê, định cho người ta ra rìa hả?" Hải Nam lại đang bóc một quả quýt, hừm hừm lườm nguýt Long và Hà đang nhìn nhau đắm đuối, ra vẻ ghen tị. "Sao không hỏi xem tôi cầu xin cái gì?"

"Ờ... thì cậu cầu xin cái gì?" Long mất hứng, hờ hững hỏi với một giọng điệu vô cùng... kém quan tâm.

"Năm năm nữa, tớ với Hà kết hôn." Nam cười cười, vừa choàng tay qua vai Hà. "Cầu mong bác sĩ Long sẽ đồng ý hạ cố đến làm phù rể."

Màn tấu hài không đúng chỗ này dĩ nhiên đáng ăn đấm. Cả Long lẫn Hà đều không hẹn mà đồng loạt song kiếm hợp bích một phát vào bụng tên "bao tử vô đáy" kia, khiến cho hắn la oai oái, đánh rơi cả nửa quả quýt trên tay xuống đất.

Tiếng cười nói vang cả một góc trời, sang năm vào giờ này, họ có thể đứng cùng nhau trêu đùa như vậy không, lại là một câu chuyện khác.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi