ĐƠN XIN LY HÔN

Trình Cẩn bị dọa mất rồi, cả người cậu run bần bật, lúc thần hồn bay về với xác, cậu hoảng loạn muốn ấn gọi cấp cứu. Một bàn tay đưa tới nắm bàn tay đang run rẩy của cậu lại, Lục Đào miễn cưỡng mở mắt ra, trong ngữ khí nghe ra tia chột dạ, “Mặc quần áo vào đi, anh đã gọi đội cấp cứu rồi.” anh thở hổn hển, “… Còn có Ferry nữa, đừng lo lắng.”

“Anh, anh sao lại thành ra thế này……” Trình Cẩn gấp đến rơi nước mắt, bàn tay run rẩy vội mặc quần áo, còn chưa kịp hỏi gì chuông cửa đã vang lên dồn dập.

Trình Cẩn vội vàng đi mở cửa, chạy vội đến mức lảo đảo, xém nữa đã ngã nhào xuống thảm, vất vả lắm mới mở được cửa, thấy người ngoài cửa mặc đồ y tế, cậu nức nở nói: “Cứu mạng, mau cứu mạng…”

Lục Đào được nâng lên cáng, bước chân của đội cứu thương rất nhanh, nhanh đến nổi Trình Cẩn không đuổi kịp, lúc cậu đang sốt ruột, không biết Ferry đã chạy ra từ đâu, đeo theo một bộ mặt bình tĩnh, “Trình tiên sinh.”

Hắn nhìn Trình Cẩn hoảng loạn, môi cậu mấp máy không nói nên lời, đành phải vươn tay đỡ cậu, nói: “Một tiếng trước thượng tướng đại nhân đã gửi tín hiệu cấp cứu cho tôi, tôi đã liên lạc với bệnh viện Quân Bộ, họ đã chuẩn bị tốt hết rồi, chỉ cần đưa thượng tướng đại nhân đến, sẽ lập tức tiến hành giải phẫu.”

Mặt Trình Cẩn trắng bệch, vừa lo lắng vừa khẩn trương, bụng ẩn ẩn đau, cậu cố lấy lại bình tĩnh, vội hỏi: “Rốt cuộc anh ấy bị làm sao vậy?”

Ferry nhìn lướt qua bộ quần áo nhăn nheo trên người cậu, nói: “Ngài có muốn đi rửa mặt trước, sau đó sắp xếp hành lí đi về không? Tôi đã cho người đi trả phòng rồi, khi nào xuất phát tôi sẽ báo ngài.”

Nhìn thấy thần sắc nhàn nhã của hắn, Trình Cẩn như cháy lên ngọn lửa kỳ vọng, hỏi: “Thương tích của Lục Đào…… Sẽ không nguy hiểm tính mạng đâu nhỉ?”

Ferry kiên định nói: “Sẽ không.”

Trình Cẩn đã biết Ferry được năm năm, biết tính cách của hắn rất nghiêm túc, sẽ không nói dối hay đùa cợt vào thời điểm như này nên cậu mới nhẹ thở ra một hơi, nhưng vẫn cảm thấy kinh hồn táng đảm, “Nhưng anh ấy chảy rất nhiều máu…”

“Không sao đâu, lúc vừa bị thương ngài ấy cũng chảy rất nhiều máu nhưng vẫn ổn nên ngài không cần phải lo lắng đâu.”

Có hắn bảo đảm, áp lực trên người Trình Cẩn mới vơi đi chút ít. Chân cậu giờ đây nhũn như sợi mì, phải dựa tường một hồi lâu mới đi được bình thường, nhưng vẫn không có sức để thu dọn hành lí, may mắn Ferry là người đã làm, hắn lưu loát thu dọn mọi thứ, mười lăm phút sau, thượng tướng đại nhân được sắp xếp lên một chiếc phi thuyền loại nhỏ.

“Bên thượng tướng đại nhân sẽ trực tiếp bay về tinh cầu đế quốc bằng nếp gấp thời gian, còn chúng ta ngồi phi thuyền thường sẽ chậm hơn ngài ấy năm tiếng.” Ferry đưa cho Trình Cẩn một ly nước ấm, Trình Cẩn uống xong một ngụm mới hỏi: “Rốt cuộc mọi chuyện là sao? Lục Đào bị thương lúc nào? Là… lúc giao hỏa với thuộc hạ của Indira sao?”

“Không sai, ngài ấy bị đạn bắn vào bụng.” Ferry giải thích một câu, “Lúc đó ngài ấy đi gấp nên không kịp mặc áo chống đạn.”

Tay Trình Cẩn run lên, “Đi gấp sao…” cậu không dám nghĩ tới chuyện đó có liên quan đến cậu hay không, “Nhưng đã hai tháng rồi mà, sao anh ấy vẫn như vậy?”

Ferry trầm mặc một lúc rồi mới nói: “Bởi vì trong hai tháng này, ngài ấy không tham gia trị liệu đàng hoàng.” Hắn nhìn Trình Cẩn, “Đáng lẽ lúc trúng đạn ngài ấy nên lui về hậu phương để đến bệnh viện, nhưng ngài ấy không đi, nhất quyết phải tóm được nhóm người của Indira, xong xuôi ngài ấy mới chịu đến bệnh viện Quân Bộ. Nhịp tim của thượng tướng đại nhân lúc ấy gần như là một đường thẳng, nếu không có bác sĩ giỏi nhất tinh cầu tham gia giải phẫu cho ngài ấy và nhờ có thiết bị chữa trị tiên tiến, có khả năng mộ của ngài ấy đã bắt đầu mọc cỏ rồi.”

Trình Cẩn kinh ngạc, mở to hai mắt, hơi thở dồn dập, “Sao anh ấy lại liều mạng như vậy……”



Ferry nói: “Càng về sau ngài ấy càng liều hơn.”

Trình Cẩn nghe hắn nói vậy, trong lòng tự hiểu ra, về sau là nói đến việc Lục Đào giải quyết những chuyện liên quan đến mình, mọi suy nghĩ trong đầu cậu đều đang rối thành một cục.

“Sau khi thuốc gây tê hết công dụng, ngài ấy kiên trì muốn xuất viện, bắt đầu tìm kiếm ngài.”


“Tìm… Tôi?” Trình Cẩn khiếp sợ.

“Không sai, ngài ấy có niềm tin rất vững chắc rằng Trình tiên sinh sẽ không chết mà chỉ trú ở nơi khác nên quyết định liên hợp với Ngạn gia, chuyển tên gia đình ngài và ngài từ danh sách tử vong qua danh sách mất tích, sau đó bắt đầu tìm kiếm từ khu vực ngài biến mất, cũng tìm ra lộ tuyến thứ sáu trong nếp gấp thời gian.”

Ferry đỡ mắt kính, “Xin thứ lỗi cho tôi vì phải nói thẳng, ngài quá tùy hứng, mặc dù có muốn cắt đứt với ngài ấy thì cũng không nên đi mà không nói lời nào như thế. Chắc chắn ngài đã thấy tin tức thời sự, đáng lẽ ngài nên liên hệ cho ngài ấy, thông báo khu vực ngài đang trú.”

Vành mắt Trình Cẩn có chút đỏ, hoang mang nói, “Tôi, tôi tưởng rằng anh ấy sẽ không để ý… tưởng rằng, tưởng rằng cứ cắt đứt như vậy là tốt nhất… Tôi không nghĩ tới… anh ấy sẽ cố sức để tìm tôi…… Tôi còn tưởng rằng……” cậu còn tưởng rằng Lục Đào nói tìm kiếm, là vì đang thực hiện nhiệm vụ chứ chủ yếu không phải là vì cậu.

Ferry nhíu mày, nói: “Ngài tưởng rằng muốn tìm lộ tuyến thứ sáu là chuyện rất dễ sao?”

Trình Cẩn ngơ ngác nhìn hắn, ngữ khí gian nan, “Vậy là…… Khó sao?”

“Đương nhiên rất khó rồi!” Từ trước đến nay, chưa bao giờ cậu thấy trên mặt Ferry có tia phẫn nộ như bây giờ.

“Nhà khoa học đứng đầu phải mất đến năm mươi năm để tìm ra nếp gấp thời gian, sau nghiên cứu thành công, trong ghi chép chỉ có bốn lộ tuyến, trong đó hai lộ tuyến chưa được công bố cho công chúng vì bị chính phủ che giấu, mãi cho tới bây giờ mới biết, thậm chí bọn tôi còn không biết những lộ tuyến đó được tạo ra hay vô tình hình thành. Còn về lộ tuyến thứ sáu, chẳng có nơi nào có ghi chép về nó cả, muốn tìm thì chẳng khác nào mò kim đáy bể. Vì muốn tìm ra lộ tuyến thứ sáu, thượng tướng đại nhân phải dùng toàn bộ nhân lực lập thành một đội nghiên cứu, bay qua từng không gian bất kể ngày đêm. Người khác còn có thể nghỉ ngơi, còn ngài chỉ khi không chống đỡ nổi nữa mới nằm xuống nghỉ hai tiếng, suốt một tháng trời, Ngạn Thất thiếu gia cũng phải từ bỏ để tìm phương án khác, chỉ có riêng ngài ấy là vẫn kiên trì, sau đó mới tìm ra lộ tuyến thứ sáu.”

“Một tháng…” Trình Cẩn ngốc ngơ, lẩm bẩm nói: “Thật sự…… Lâu như vậy sao?”

Ferry nói: “Trong một tháng này, ngài ấy không hề quan tâm đến vết thương trên người mình, không chịu tham gia giải phẫu lần hai, chỉ chịu tiêm thuốc, nhưng bởi vì thường xuyên dùng sức nên miệng vết thương vẫn chẳng thể tốt lên. Lúc tìm ra tuyến đường thứ sáu, ngài ấy cũng chẳng chịu nghỉ ngơi mà là bắt đầu tìm kiếm từ tinh cầu Địa Ngục, mãi đến tìm được ngài mới thôi.”

Trình Cẩn nhớ đến hình ảnh hai người gặp nhau, cậu chỉ thấy anh rất nhàn nhã, lại không biết rằng, anh lại phải trả cái giá đắt như vậy.

Nước mắt đảo một vòng rồi rơi xuống, giọng Trình Cẩn khàn khàn: “Sao lúc tìm được tôi, anh ấy không mau đi trị liệu……”

Ferry có chút bất mãn nhìn cậu chằm chằm, “Không phải là do kỳ vọng của ngài, mong rằng ngài ấy sẽ giúp che giấu hành tung của anh trai ngài sao?”



“Đúng là tôi…” Trình Cẩn hối hận cực kỳ, đột nhiên cậu nhớ tới khoảng thời gian sau khi Lục Đào tìm được cậu, bọn họ cùng ngồi trên phi thuyền, cậu nhìn thấy anh nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc ấy cậu còn cảm thấy đó là chuyện lạ, giờ mới biết, thì ra lúc đó Lục Đào đã mệt lắm rồi nhỉ? Cho nên mới nhắm mắt nghỉ ngơi. Vậy mà lúc sau…

Trình Cẩn cắn đầu ngón trỏ, run giọng hỏi: “Vậy là vết thương của anh ấy vẫn luôn không tốt? Sau đó còn…… Còn muốn dắt tôi đi dạo?”

Trên đường đi dạo, còn rất chu đáo, săn sóc cậu, cũng không để cậu thấy mệt nhọc. Mà Trình Cẩn chưa bao giờ ngửi thấy mùi thuốc trên người anh trong suốt cả hành trình, có phải là vì Lục không muốn cậu hoài nghi nên không bôi thuốc không?

Nhớ đến lúc anh trốn mình đi tắm, không muốn cởi quần áo, không cùng cậu làm tình, đều là bởi vì bị thương mà ra, Trình Cẩn liền cảm thấy khó chịu.

Vậy mà cậu còn cố tình không hiểu chuyện, không chỉ không phát hiện ra anh đang bị thương, mà còn rối rắm vì chuyện anh không chạm vào mình.

“Vì sao anh ấy lại… Không nói cho tôi biết……” cả người Trình Cẩn run đến lợi hại, đương nhiên rất nhanh sau đó cậu cũng đã hiểu ra nguyên nhân. Nếu cậu biết trên người Lục Đào có thương tích, nhất định sẽ đòi anh quay về tinh cầu đế quốc, kế hoạch che giấu hành tung của anh trai sẽ thất bại. Phỏng chừng Lục Đào cũng đã nghĩ tới chuyện này nên mới không nói cho cậu nghe.

Ferry nhìn bộ dáng tự trách của cậu, trầm mặc một lát mới nói: “Trình tiên sinh, ngài không cần phải tự trách bản thân, từ trước đến nay thượng tướng đại nhân luôn có chính kiến riêng, ngài ấy quyết định làm vậy nhất định là có lý do.”

Trình Cẩn kinh hoảng nhìn hắn, lại một lần hỏi: “Lục Đào…… thật sự ổn sao? Đêm qua…… Đêm qua……” cậu nghĩ đến bản thân lúc đó vừa phóng đãng vừa khát cầu, lại cảm thấy cảm thấy thẹn, “Anh ấy còn uống một ly rượu……”

“Tại sao lại uống rượu?” Ferry nhíu mày, “Vì bị đạn sinh vật bắn trúng nên không thể để cồn vào người, lần này miệng vết thương vỡ ra, có thể là bởi vì nguyên nhân này, cộng thêm do vận động mạnh.”

Trình Cẩn khó hiểu, “Đạn sinh vật là cái gì?”

“Indira và thuộc hạ đã nghiên cứu ra một loại vũ khí tinh nhuệ khủng bố, lực sát thương cao, bên trong đầu đạn có chứa virus có khả năng hủy diệt cơ thể con người, nói cách khác, nếu không phải do thể chất tốt, ngài ấy đã không còn ở đây.”

“Vậy hiện tại……”

Ferry an ủi: “Không có vấn đề gì, mong ngài đừng lo lắng.”

Nghe hắn đảm bảo, Trình Cẩn thấy nhẹ người hơn. Không biết có phải vì tâm trí căng thẳng quá mức hay không mà bụng cậu càng lúc càng thấy đau, giống như có bàn tay xé rách khoang sinh sản của cậu.

Trình Cẩn cố nén cơn đau ngồi xuống một chỗ, trên đường đi liên tục hỏi về tình hình của Lục Đào, sau khi biết chồng đã vào bệnh viện Quân Bộ hơn nữa còn qua cơn nguy kịch, cậu mới yên tâm mà rơi vào cơn hôn mê.

Lúc ngất xỉu, Trình Cẩn vẫn cảm nhận rõ cơn đau từ bụng, cái loại đau này như muốn xé cậu ra làm hai mảnh thịt, cơn đau từ bụng lan ra toàn thân, làm cả người cậu chảy ra từng tầng mồ hôi lạnh, cậu nghe thấy tiếng ai đó nôn nóng gọi cậu, nhưng không thể đáp lại, không biết mất bao lâu, cậu mới rơi vào hư vô, mất đi ý thức.

...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi