ĐƠN XIN LY HÔN

Thời điểm Trình Cẩn tỉnh lại, cậu có cảm giác như mình đã ngủ một giấc rất dài, cả người mềm như bông, sau khi mở to hai mắt ra, thứ đầu tiên cậu thấy chính là một mảnh tuyết trắng tinh, qua một hồi lâu sau, cậu mới ý thức được đó là trần nhà. >
Ý thức đang dần dần trở về, Trình Cẩn nghĩ tới lúc mình rơi vào hôn mê, nghĩ tới vết thương trên bụng Lục Đào, lại nghĩ đến cảm giác đau đớn từ bụng mình, cả người phát run, giật mình bật dậy, hoảng hốt hô lên: “Lục Đào……”

Giây phút cậu bật dậy đã làm người bên cạnh hết hồn theo, bà nội đang ngồi trên xe lăn, trên đầu gối là một quyển sách, đương nhiên là đang ngồi xem thư, nghe được tiếng Trình Cẩn hô mới ngẩng đầu lên, thần sắc vẫn nhàn nhạt, cũng không có chút gì là kinh hoảng, chỉ nói: “Nằm xuống mau, giờ cậu chưa nên đứng dậy.”

Trình Cẩn nhìn thấy bà nội, rất kinh ngạc, ngơ ngác hỏi: “Sao bà nội lại ở đây?” cậu hoang mang nhìn bà, nói: “Đây là đâu? Lục Đào đâu rồi? Anh ấy thế nào?” Nghĩ đến Lục Đào, cậu liền gấp gáp, trong đáy mắt chỉ toàn là lo lắng và đau khổ, trông như chuẩn bị rơi nước mắt tới nơi.

“Bệnh viện, khoa sản.” bà nội trả lời trước cho cậu một vấn đề rồi lại nói: “Tiểu Đào đang ở bệnh viện Quân Bộ, không có sao hết.”

Trình Cẩn bán tín bán nghi mà nhìn bà, “Thật vậy sao?”

Bà nội nhếch nhếch khóe miệng, “Nó là cháu đích tôn của ta, nó có mệnh hệ gì thì ta còn rảnh mà ngồi đây sao?”

Lời bà nói còn khiến Trình Cẩn tin hơn so với Ferry.

Bà nội liếc mắt nhìn cậu một cái, nói: “Người có chuyện thật ra lại là cậu đấy, thai nhi trong bụng bị cảm xúc tiêu cực của cậu ảnh hưởng, phải vào viện, yêu cầu nằm yên trên giường một tuần để giữ thai, vì cậu không có người thân nào khác trên tinh cầu đế quốc nên ta mới phải đến để sắp xếp thủ tục nhập viện của cậu.” bà khẽ hừ nhẹ một tiếng tựa như rất bất mãn, “Có con rồi mà còn chạy loạn như một trò đùa thế à?”

“Con…” tâm Trình Cẩn chậm rãi rơi xuống đất, lưng dựa lên gối, có chút chột dạ, “Lúc con đi cũng chưa biết đã có thai…”

“Tôi đoán là.” bà nội lấy ra một tờ thư, “Vì cậu muốn rời đi.” (?)

Mặt Trình Cẩn hơi hơi phiếm hồng, cậu nhìn máy truyền tin trên tay, thời gian hiển thị hiện tại cách lúc cậu bất tỉnh là mười hai tiếng đồng hồ. Cậu cắn môi dưới, do dự hỏi: “Bà nội, giờ con gọi Lục Đào được không?”

“Không biết.” Lão phu nhân liếc mắt nhìn vẻ mặt thất vọng của cậu, “Hỏi thử Ferry đi, cậu ta cũng ở bên đó.”

Trình Cẩn vội gật đầu, muốn gọi Ferry nhưng lại không biết vì sao, sức lực như bị hút cạn, mở mỗi màn hình thôi mà như muốn tổn thọ mười năm rồi. Bà nội chú ý thấy, cầm thư đặt trên đầu gối lên, nói: “Cậu nên ăn trước đi.”

Trình Cẩn nhẹ nhàng gật đầu.

Lão phu nhân di chuyển xe lăn chạy ra khỏi phòng bệnh, không lâu sau bà cầm một hộp giữ ấm tiến vào, bên trong là canh gà. Trình Cẩn uống một ngụm, thân thể như thêm được một phần sức lực. Bà nội hỏi: “Bụng còn đau không?”

Trình Cẩn cảm nhận thử, lắc đầu, “Không đau.”

“Lần sau đừng có dại dột như vậy nữa.”

“Dạ.” Trình Cẩn buông chén canh xuống, liền gọi cho Ferry, không lâu sau, Ferry ở phía bên kia kêu lên một tiếng “Trình tiên sinh”, không đợi Trình Cẩn hỏi, camera đã xoay qua góc khác.

Cách màn hình rồi lại cách thêm lớp cửa kính pha lê của phòng phục hồi chính là bóng dáng quen thuộc đang nằm trên giường bệnh, Trình Cẩn run người. Trên màn hình là Lục Đào đang nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt lạnh lùng và kiên nghị giờ đây lại vỡ ra, sắc mặt của anh có chút tái nhợt, môi thiếu huyết sắc, rõ ràng có thể nhìn ra, vết thương của anh không nhẹ như Ferry nói, nhất định đã trải qua một cuộc phẫu thuật rất dài mới bảo vệ được tính mạng của anh.

Trình Cẩn xem đến không dám thở mạnh, cậu chưa bao giờ gặp qua một Lục Đào yếu ớt như vậy, chồng cậu vẫn luôn là người rất đáng tin cậy, tạo cho người ta một cảm giác không gì là anh không làm được, khi bị thương, thậm chí còn vì tư tình mà không chịu trị liệu cho vết thương.

Nhìn dáng vẻ này của anh, Trình Cẩn của ngày trước không dám xác định giữa “Thích” và “Thật tình” của anh, hiện tại đã có đáp án trong lòng. Cậu si ngốc nhìn chằm chằm Lục Đào, nhìn đến đỏ hai mắt mới hít hít mũi, nhỏ giọng hỏi: “Ferry, khi nào anh ấy mới tỉnh?”

Ferry nói: “Bác sĩ nói nội trong hai mươi tư giờ tới.” Hắn dừng một chút, hỏi ngược lại: “Trình tiên sinh có khỏe không?”



Trình Cẩn đang muốn nói “Ổn”, nhưng bà nội bên cạnh đã mở miệng: “Muốn khỏe thì phải nghỉ ngơi, cúp đi, chờ thân thể của cậu ổn định thì tự mình đi thăm nó.”

Tuy rằng Trình Cẩn có chút luyến tiếc, nhưng vẫn chào hỏi Ferry vài câu rồi cúp máy. Hộ sĩ tiến vào châm mạch cho Trình Cẩn (?), bác sĩ cũng kiểm tra cho cậu một chút, sau đó đưa một xấp giấy kết quả cho cậu, “Đây là kết quả kiểm tra của ngài, ngài có thể xem thử. Thai nhi trong bụng tạm thời không có vấn đề gì, nhưng yêu cầu ngài phải nằm yên trên giường, không nên để tâm tình chuyển về hướng tiêu cực nếu không sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thai nhi.”

“Vâng, cảm ơn.” Trình Cẩn nhận lấy tờ kết quả, đây là một phần trong những tờ đơn khám thai, rất rõ ràng, thậm chí còn có hình siêu âm, lần đầu tiên Trình Cẩn nhìn thấy đứa trẻ trong bụng mình.

Nho nhỏ, đã có hình người, thậm chí còn có thể nhìn ra được tay chân.

Chưa đến năm tháng nữa cậu sẽ sinh đứa nhỏ này ra.


Nhìn thanh giới tính, Trình Cẩn lẩm bẩm nói: “Là con trai.”

Bà nội ngẩng đầu lên, vươn tay về phía cậu, “Cho ta xem.”

Trình Cẩn đưa giấy qua cho bà, bà nội xem rất nghiêm túc, nét mặt lại có phần ôn nhu, “Mặt mày khá giống Tiểu Đào, cũng rất giống cậu.”

Trình Cẩn cười cười, “Hẳn là… Còn chưa nhìn được nhỉ?”

“Chỗ nào nhìn không được? Vẫn có thể nhìn ra hình dáng.” bà nội trả tờ giấy lại cho cậu, không khách khí nói: “Bất quá ta hy vọng chỉ số thông minh của nói giống với Tiểu Đào, đừng giống cậu là được.”

Trình Cẩn cũng thừa nhận chỉ số thông minh của cậu không cao, từ sau trong đáy lòng cậu cũng hy vọng đứa trẻ trong bụng sẽ giống Lục Đào nhiều hơn. Không biết vì sao, nhìn thấy hình ảnh của đứa bé, cậu mới có cảm giác như “Tui có bảo bảo rùi nè, hehe.”, cậu nghiêm đọc hết giấy kiểm tra, nhưng thật ra rất nhiều đoạn cậu xem không hiểu, nhìn đến kết quả “Ngày thụ thai”, cậu hơi hơi ngẩn người.

Là lúc du lịch ở tinh cầu Nhật Chiếu, còn là vào ngày cậu và chồng đi ra ngoài.

Cho nên đứa nhỏ này là…

Nhưng rất nhanh sau đó Trình Cẩn liền bình thường trở lại, về mặt sinh học, dù cậu có làm với nhân cách chủ hay nhân cách phát sinh đi chăng nữa thì suy cho cùng đứa nhỏ này vẫn là huyết mạch của Lục Đào.

Trình Cẩn có hơi mệt, ngồi một chút rồi lại ngủ, sau khi tỉnh lại, đầu tiên là cậu nghe được tiếng gió đêm thổi bay lá cây, sau đó mới cảm giác được có người đang nắm tay cậu.

Trình Cẩn chớp chớp mắt, trước mắt là một mảnh đen thui, chắc chắn trời đã tối rồi, trong phòng bệnh lại tối đen cho nên cậu không thấy rõ người kia là ai.

Nhưng là cái cảm giác này…… Trình Cẩn vui vẻ, mở miệng ra kêu lên: “Ông xã?”

“Anh đây.” Trong bóng tối tiếng đáp lại của Lục Đào vang vọng, không có lạnh nhạt của thường ngày mà là ý vị ôn nhu.

Trình Cẩn liền cười tươi, nhưng rất nhanh sau đó lại nhíu mày, “Sao anh lại tới đây? Không phải anh nên ở bệnh viện sao? Em, đúng hơn em mới là người phải đi thăm anh! Miệng vết thương của anh thế nào rồi? Còn chảy máu không? Có đau không?”

Câu hỏi bắn ra liên tiếp làm Lục Đào thấp giọng cười một tiếng, anh duỗi cánh tay còn lại, ấn lên công tắc trên vách tường, phòng bệnh liền sáng lên.

Trình Cẩn còn tưởng mình bị ảo giác, chờ thấy rõ khóe miệng của anh còn tàn lưu ý cười, mới biết được đó không phải là ảo giác. Cậu ngơ ngác mà nhìn đối phương, một hồi lâu sau mới nói: “Anh cười?”

Lục Đào nhéo vào lòng bàn tay cậu, hỏi: “Có đẹp không?”

Trình Cẩn vội vàng gật đầu, lại nhìn anh, “Vết thương sao rồi anh?”

Lục Đào đứng dậy, buông tay cậu ra, kéo vạt áo lên.



Da thịt màu đồng cộm lên một lớp băng gạc, đại khái là do bác sĩ chuyên nghiệp băng bó nên nhìn rất hoàn mỹ.

Trình Cẩn nhìn một lúc, muốn duỗi tay chạm vào thử nhưng lại không dám, cuối cùng chỉ có thể nhỏ giọng hỏi: “Đã lâu như vậy rồi mà sao anh lại không nói chuyện anh bị thương cho em? Còn việc không được để cồn kích thích nữa, kết quả anh lại uống rượu, nếu anh từ chối em thì tốt rồi.”

Lục Đào thả vạt áo xuống, mặt đầy bình tĩnh, “Quên mất.”

Trình Cẩn trừng mắt nhìn anh, lại thấy thật hiếm lạ, “Ra là anh cũng biết nói dối à.”

Lục Đào ngồi về ghế, bộ dáng như kiểu không có ý kiến gì. Trình Cẩn nói: “Anh tới đây có sao không? Giờ cách lúc anh phẫu thuật mới có mấy tiếng thôi mà.”

“Không sao hết, chỉ khâu lại mà thôi, không nguy hiểm đến tính mạng.” Lục Đào rất thảnh thơi, giống như chuyện xảy ra lúc sáng là chuyện nhỏ như cây tăm xỉa răng.

Trình Cẩn không tán thành thái độ của anh, nhưng cậu lại thuận thói quen mà nghe theo anh, vả lại cậu cũng không biết nên phản bác như nào mới hợp lý.

Cậu muốn ôm chồng một cái, hôn chồng một cái nhưng lại không dám chủ động, chỉ đành phải đổi đề tài, “Bà nội về rồi à anh?”

“Ừ, lúc anh tới thì bà về.”

“Làm phiền bà rồi, cũng, cũng khó mà bà nội chịu ở lại đây.”

Lục Đào nhìn cậu, “Không phải hai người làm hòa rồi sao?”

Trình Cẩn đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Là do bà nội rộng lượng thôi.” đuôi mắt cậu lia tới món đồ kia, đầu loạn thành một cục, “Kết quả kiểm tra…… anh xem rồi à?”

Lục Đào nói: “Bảo bảo trông rất đáng yêu.”

Trình Cẩn có chút xấu hổ, “Dạ, đúng, đúng vậy.” cậu có hơi hối hận vì đã không giấu tờ giấy này đi, tuy rằng không cần nói rõ, bọn họ đều biết đứa nhỏ này là của nhân cách phát sinh, nhưng vẫn làm cậu thấy xấu hổ. Trình Cẩn trộm lấy tờ giấy kia, đang muốn gấp lại, Lục Đào đã nói: “Ngày thụ thai thật kéo.”

Trình Cẩn như con nai vàng ngơ ngác nhìn anh, “Cái, cái gì?”

Lục Đào nói: “Ngày đó vừa vặn là anh.”

Ban đầu Trình Cẩn còn không hiểu rõ ý của anh, chờ sau khi phân tích lời anh nói xong, hai mắt trợn tròn, “Cái gì? Anh? Ngày đó là, là anh?”

Lục Đào xác nhận: “Là anh.”

“Sao lại là anh?” Trình Cẩn kinh ngạc, lại nghĩ đến chuyện phát sinh ngày đó có vài chi tiết làm cậu thấy nghi hoặc, hiện tại nhớ lại, nếu lúc ấy là làm tình với chồng thì đúng là có thể lý giải được.

Nghĩ đến đây, Trình Cẩn lại vừa thẹn vừa hoảng, “Anh lúc ấy, có, có nói cho em biết đâu……”

Lục Đào bày ra vẻ mặt vô tội, “Lúc đó anh cũng chưa chắc tình trạng của bản thân nữa mà.” anh nhìn chằm chằm Trình Cẩn, “Sao nào? Biết là anh nên thấy đáng tiếc sao?”

Trình Cẩn vội vàng lắc đầu, mặt vì xấu hổ mà đỏ bừng, “Làm gì có…… em, em không có.”

Lục Đào nói: “Vậy là tốt rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi