ĐƠN XIN LY HÔN

Ôi thôi thôi thôi, tiêu đề chương gì mà dài ớn. Mà chương này nhiều khúc mình chẳng hết gì hết nên bạn nào đọc bản QT mà hiểu thì có thể note lại cho mình nhoa. Khum hiểu gì thiệt, cíu cíu &_@(#(&@!! @&&@

...

Dạo này Trình Húc rất bận rộn, anh và cộng sự muốn xây dựng một khu du lịch, làm rất tỉ mỉ. Nhưng tiết trời quá lạnh, cả người bị lạnh như muốn đông cứng, mãi đến khi vào nhà dân nghỉ ngơi, uống được một ly trà nóng mới ổn áp hơn.

Bản vẽ thiết kế đặt trên mặt bàn, cộng sự của anh là Mã Lưu còn đang cầm bút trên tay viết thêm gì đó lên nó, tranh thủ đánh dấu từng chi tiết quan trọng rồi mới chịu dừng.

Mã Lưu là thanh niên đã hơn ba mươi, bên ngoài nhìn văn nhã, sóng mũi đỡ lấy khung kính gỗ, vì mới cởi mũ ra nên tóc nằm tán loạn hết cả lên, đuôi tóc hơi hơi ướt.

Hắn nói: “Suối nước nóng chiếm diện tích ba trăm mười mẫu, dự định còn xây thêm vài khu vực nữa, hiện có bảy mươi suối hình thành tự nhiên, vị trí phân bố không tồi, đủ để cấp cho khách sạn.”

Trình Húc nói: “Thế thì có thể tìm một kiến trúc sư chuyên nghiệp, không biết cấp trên đã chọn người thích hợp rồi hay chưa?”

Mã Lưu nhẹ nhàng lắc đầu, “Những trường đại học trên tinh cầu của chúng ta không có nghành học thiết kế chuyên nghiệp, đi du học mới gọi là chuyên nghiệp nên nhiều người đều muốn chọn nước ngoài.” Hắn lại nói: “Tôi có thể khởi xướng tạo thư mời thông báo tuyển dụng.”

“Không được, hiệu suất quá chậm.”

Trình Húc nói: “Hiện tại chúng ta cần phải đẩy nhanh tốc độ, đơn xin sử dụng thông đạo để làm địa điểm du lịch đã được cho phép, lộ tuyến cao tốc thông ngoại sẽ được liên thông trong nửa năm tới, chúng ta phải đem toàn bộ phương tiện trên tinh cầu này kiến tới, nói cách khá cho dù du khách tới, cũng không lưu lại được.”

Mã Lưu khẽ nhíu mày, “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Trình Húc nói: “Chuyện này tôi sẽ giải quyết, tôi sẽ liên lạc cho bên kiến trúc sư.” anh lại nói: “Kiến trúc sư Băng thành đã đến đầu nguồn tìm người, tôi nghe nói ở nơi sâu nhất của tinh cầu Địa Nhiệt có nhà ở được làm từ băng rất kiên cố, bọn họ không thích khách lạ, cũng không muốn ngoại giao, cho nên cần phải liên hệ.”

Mã Lưu nói: “Tôi sẽ cố gắng giải quyết!”

Trình Húc nghiêm túc nói: “Không cần cố gắng, chỉ cần giải quyết! Chỉ riêng một suối nước nóng cũng đã có thể thu hút được du khách nước ngoài rồi, sơn trang nghỉ dưỡng suối nước nóng này, tinh cầu thứ mười đã xây dựng sớm hơn chúng ta cả mấy thập kỉ nên chúng ta phải làm cho nó thật đặc biệt mới có thể hơn họ.”

“Tôi biết.” Mã Lưu nói rất nghiêm túc: “Tôi sẽ nỗ lực! Phương diện tài chính có hơi thiếu thốn, mặc dù hiện tại tôi đã thuyết phục vài đội công trình, sau khi khu nghỉ dưỡng thu được lợi nhuận sẽ phát tiền công cho họ, nhưng có vài vật liệu cần thiết phải mua ở tinh cầu khác, tính đi tính lại, còn nhiều khoản cần phải được duyệt bút.”

Trình Húc nói: “Không thể vay tiền ngân hàng sao?”

Mã Lưu cười khổ thành tiếng, nói: “Tình trạng của cái tinh cầu này nhìn bằng mắt thường đã đủ để thấy, người người nhà nhà nghèo đến không thể nghèo thêm, đồ điện linh tinh không quan trọng thì không được xài, ngân hàng mà chịu cho chúng ta vay thì cũng không có nhiều tiền mà vay. Xin chính phủ, chắc tỉ lệ phê duyệt chưa đến 60%……”

Điều hắn nói kỳ thật Trình Húc cũng biết, chỉ không nghĩ rằng sẽ khổ đến nước này. Anh nghĩ nghĩ suy suy rồi hỏi: “Tìm tinh cầu khác cho vay tiền thì sao? Nếu vay của chính phủ, chắc được nhỉ.”

Mỗi tinh cầu đều là một hành tinh độc lập do chính phủ tinh cầu đế quốc quản lý, việc hỗ trợ lẫn nhau cũng là chuyện thường, chính phủ của từng tinh cầu cũng có liên lạc với nhau vì muốn phát triển kinh tế, tất nhiên phải tạo quan hệ với nhiều tinh cầu khác.

Mã Lưu nghe anh nói thế, một mặt khó xử, nói: “Chuyện này tôi không chắc (?).”

Nhìn Mã Lưu còn trẻ tuổi, khi bắt tay hợp tác với tinh cầu Địa Nhiệt, trên hắn có lãnh đạo, có quyền hạn lý viên lớn nhất trên tinh cầu.



Giờ giải lao của hai người kết thúc, bắt đầu leo lên ngồi trên xe trượt tuyết.

Thời tiết rét lạnh, gió bắc thổi như đang gào thét, tuyết bay tán loạn, bầu trời xám xịt mịt mờ, tuyết trắng xóa chắn hết lối đi.

Trên xe, hai người còn tranh thủ sắp xếp thời gian thương thảo, Trình Húc nói: “Nhanh nhất thì nửa tháng sau khởi công, có thể xong trong năm tháng (???).”

Mã Lưu cười khổ: “Năm tháng à, có ngắn quá không.”

“Không ngắn, có thể.”

Nhìn thần thái tự tin ngời ngời của anh, Mã Lưu bắt đầu cảm thấy có lòng tin, đột nhiên hắn lại cười một tiếng, nói: “Thật ra Trình đại ca à, so với anh thì tôi còn muốn nhìn thấy nơi này đổi mới hơn. Từ sau khi tôi có hiểu biết đã thấy nơi này đã mang theo tử khí u ám, bộ dáng của người dân cứ như bị trục xuất, đôi lúc tôi còn nghĩ nhiều khi tinh cầu Địa Ngục còn ngập tràn sức sống hơn ở đây.”

Hắn khép notebook trên tay lại, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, “Có một khoảng thời gian, vì muốn rời khỏi tinh cầu này để đến nơi khác sinh sống mà tôi đã phải học điên cuồng, sống chết cũng phải học, cuối cùng là đậu được vào một trường đại học ở tinh cầu số ba.”

Trình Húc có hơi khiếp sợ, “Trường đại học ở tinh cầu số ba? Lợi hại thật.”

Tinh cầu số ba còn được gọi với cái tên khác là “Tinh cầu Đại Học”, sở dĩ gọi như vậy là vì nơi đó có rất nhiều trường học, có mười cơ sở đại học danh giá trên toàn thế giới, trừ học viện quân sự ở tinh cầu đế quốc ra thì chín cơ sở còn lại đều là ở trên tinh cầu thứ ba.

Tổng dân trên toàn thế giới rất nhiều, có thể trúng tuyển đại học ở tinh cầu số ba thì chỉ có thể gọi là thánh ưu tú.

Mắt Mã Lưu hơi phiếm hồng, có chút ngượng ngùng, “Tôi tốt nghiệp ở đó, còn được đi thực tập ở tinh cầu Mậu Dịch nữa, lúc tôi muốn nhập chức thì nghe tin ông nội qua đời.”

Hắn nói tới đây, âm thanh có chút nghẹn ngào, “Cha mẹ tôi mất sớm, từ nhỏ đã sống với ông nội, đối với tôi mà nói, ông ấy…… là một người rất phi thường, khi tôi nghe được tin ấy, là vào cuối tuần ông ấy mất, khi tôi quay về, đã là nửa tháng sau…… đường đi…… Thật sự quá bất tiện……”

Bất kỳ tinh hệ phương bắc nào cũng đi thẳng ra lộ tuyến, chỉ có tinh cầu Địa Nhiệt là không, phải ngồi xe đến tinh cầu Địa Ngục sau đó đổi xe đi đến tinh cầu Địa Nhiệt. Nhưng mà cách ba ngày mới có một chuyến xe lửa, muốn đến sớm cũng không kịp, còn phải ở đó chờ mấy ngày, thật sự không tiện chút nào.

Huống chi thanh danh của tinh cầu Địa Ngục quá tệ, người bình thường nào dám đi dạo ở nơi đó một vòng. Cho nên trừ khi có việc quan trọng, nếu không sẽ không có ai chịu đến tinh cầu Địa Nhiệt.

“Thật ra tôi đã từng ngỏ ý cùng ông nội rời khỏi tinh cầu này, nhưng ông ấy không chịu, ông ấy nói đây là quê hương của ông ấy. Ai muốn bỏ thì bỏ, nhưng người đã lớn lên trên mảnh đất này thì không thể. Đây là đáp án của ông nội dành cho tôi.”

Mã Lưu tháo mắt kính xuống, nhẹ tay lau khóe mắt, “Trước kia tôi khinh thường những lời này, mãi đến khi ông nội qua đời mới hiểu được tình cảm trong đó. Cho nên tôi mới quyết định ở lại đây, hơn nữa tôi còn muốn dùng cả đời mình để đổi mới nó!”

“Nhưng mà quá khó, không có lộ tuyến, không có tiền bạc, không tài nguyên đặc biệt như những tinh cầu khác, muốn đổi mới thật sự quá khó khăn. Tôi đã rất nỗ lực, nhưng kết quả cuối cùng đều không như ý.” Mã Lưu quay đầu sang, hơi mỉm cười với Trình Húc, “Cho đến khi anh xuất hiện, tôi mới thấy được ánh sáng của hi vọng."

Trình Húc nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của hắn, lòng hơi rung động, anh cười khẽ, dùng ngữ khí khôi hài nói: “Tôi không cao thượng cậu nghĩ đâu, vì tiền cả thôi."


"Không sao hết, chỉ cần có thể giúp tinh cầu này phát triển, anh muốn gì cũng được.”

Trình Húc không chịu nổi ánh mắt chân thành tha thiết của hắn nữa nên vội xoay đầu nhìn sang chỗ khác, nói: “Vậy thì hãy cùng nhau nỗ lực đi! Lúc về tôi sẽ với kiến trúc sư. Người đó tốt nghiệp ở trường đại học thuộc tinh cầu số ba, chắc chắn rất có năng lực, chỉ cần người đó chịu tới, chúng ta sẽ bước càng gần đến đỉnh thành công. Vấn đề tài chính nhất định cậu phải nắm chặt, nếu không được thì phải có chiêu làm người khác muốn đầu tư. Nhưng trước đó, chúng ta phải có kế hoạch mới có thể có được lòng tin từ mọi người.”

Mã Lưu đeo mắt kính lên, nặng nề gật đầu một cái, “Được!”

Trên đường về nhà, Trình Húc thường ngắm quan cảnh bên ngoài thông qua cửa sổ của xe, tới nơi, anh cho dừng xe trượt tuyết lại, sau đó đội mũ rồi xuống xe.



Trải qua thời gian thực nghiệm ở đây, anh đã tìm được một chỗ có sóng liên lạc tốt, là ở một nơi hơi dốc trên núi, đứng ở chỗ đó gọi điện, sóng sẽ mạnh hơn.

Trình Húc mất rất nhiều sức mới bò lên tới được nơi cần đến, vì quần áo quá dày làm nặng cơ thể, mặc dù chỉ đi lại bình cũng đã mất sức, bò lên càng thêm gian nan. Anh hít một hơi thật sâu mới mở máy truyền tin trên cổ tay lên.

Máy truyền tin này là lần trước Ferry đã để lại, loại máy truyền tin này cần phải có ID cá nhân mới sử dụng được, nhưng vì người bên quân bộ có thể có hai máy, nên ID máy anh là của Ferry.

Trình Húc mở máy lên, ấn khởi động. Anh đợi một lát mới thấy thông báo kết nối tính hiệu thành công, sau đó nhận được tin nhắn của em trai.

Là tin nhắn hình ảnh, Trình Húc click mở, nhìn thấy ảnh siêu âm của bé con.

Bé con trong bụng Trình Cẩn đã hơn năm tháng, đã thành hình, có thể nhìn lờ mờ ra ngũ quan.

Bé con nhỏ bé, thoạt nhìn trông rất ngoan, làm Trình Húc mỉm cười. Lướt xuống một chút thì thấy bức ảnh Trình Cẩn tự chụp, trong ảnh có cậu và Lục Đào, cậu cười rất ngọt ngào, tuy rằng Lục Đào không cười nhưng vẫn có thể nhìn ra ý nhu hòa, trong đáy mắt còn chứa tia ôn nhu.

Xem ra em trai đang rất hạnh phúc.

Trình Húc cảm thấy được an ủi, đời này người làm anh lo nhất chính là em trai, anh hi vọng cậu sẽ vui vẻ mỗi ngày.

Ngón tay vừa trượt trên màn bức ảnh tiếp theo đã làm anh trợn tròn hai mắt.

Ngạn Thất? Quỳ?

Ảnh chụp rất rõ, chụp được hết chật vật trên mặt Ngạn Thất, bộ dáng lôi thôi lếch thếch, không giống như hình tượng trong đầu của Trình Húc chút nào.

Bộ dáng của hắn trông không ổn xíu nào.

Hơn nữa, sao lại phải quỳ?

Trình Húc hơi hoảng, đang hoảng thì có thông báo gọi điện, Trình Húc vội hít một hơi thật sâu rồi mới chấp nhận.

“Anh hai, anh thấy ảnh chưa? Ngạn Thất tới tìm em!” Video hơi mờ nhưng ít nhất vẫn có thể nghe rõ giọng của Trình Cẩn.

Cổ họng Trình Húc khô khốc, anh nói: “Thấy rồi."

“Cậu ta còn quỳ trước em nữa! Vì muốn biết nơi anh đang ở đó, tên này quá lạ lùng!“ Trình Cẩn vội nhìn anh, “Anh, anh có muốn nói cho cậu ta biết nơi anh đang ở không? Nếu anh không muốn, em sẽ dập tắt hi vọng của cậu ta, tuyệt đối sẽ không để lộ tin tức của anh!”

Vấn đề này lại đến với Trình Húc, anh tưởng rằng mình sẽ kiên định nói “Không muốn”. Vì trước đây Ngạn Thất đã tạo ra thương tích cho anh, khiến anh bị tổn thương, lại không ngờ, chỉ vì một bức ảnh mà anh lại mềm lòng.

Thấy anh trầm mặt, thần sắc của Trình Cẩn dần dần trở nên phức tạp, một hồi lâu sau mới do dự hỏi: “Anh, hay chúng ta nói dối nhé, nói là anh ở tinh cầu số ba...(?).”

Trình Húc hạ quyết tâm, đánh gãy lời em trai, “Anh không muốn gặp cậu ta.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi