ĐƠN XIN LY HÔN

Lúc Trình Húc xuống núi, không biết có phải đầu óc đang nghĩ lung tung hay không mà anh mất tập trung, bước hụt, sau đó cuộn người lăn xuống, trên lớp tuyết dày in rõ hình người.

Mũi bị dập nên hơi đau, mắt cá chân còn thảm hơn, cứ như đã bị vặn một vòng, Trình Húc hít một hơi, mặt lạnh như băng, đã chết lặng mà còn thêm khó chịu nữa chứ. Anh từ từ bò lên, lau hết tuyết dính trên mặt rồi phủ tuyết bám trên quần áo, sau đó anh mới khập khà khập khiễng leo lên xe trượt tuyết để về nhà.

Khi anh về tới nhà trời đã đen, nhà anh hiện lên ánh đèn vàng. Trình Húc đậu xe xong, mới vừa mở cửa ra đã nghe thấy tiếng reo hò sung sướng.

Anh cởi áo khoác ra, tiếp tục đi vào trong nhà.

Nhìn trong phòng khách, có nhóm trung niên sáu, bảy chục tuổi vừa ngồi cắn hạt dưa vừa tám chuyện, Trình Tranh cũng là một thành viên trong bang hội đó, hình như ông đã uống chút rượu nên mặt hơi hồng, đôi mắt như phát sáng. Trình Húc chào hỏi với nhóm hàng xóm rồi nhìn về phía ông, “Ba, hôm nay có ăn không?”

Trình Tranh nói: “Ăn, ăn rồi, để lại cơm chiều cho con rồi đó, đi ăn đi.” ông trả lời xong rồi lại tiếp tục nói với hàng xóm, Trình Húc nghe một lúc mới biết được Trình Tranh đang nói về chuyện xưa, hồi mà ông chinh chiến thương hải.

Ông rất giỏi về cách ăn nói, bản lĩnh kể chuyện xưa không tồi, những người khác có vẻ nghe được mùi ngon, không chỉ hùa theo mà mắt còn lấp lánh ánh sao.

Trình Húc nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi vào phòng bếp.

Trong nhà có hệ thống sưởi ấm nhưng cũng không quá ấm, nhiệt độ chỉ dừng ở mười độ nhưng so với bên ngoài đầy tuyết thì vẫn tốt hơn.

Hai cha con anh không nấu cơm, Trình Húc mở nắp nồi, bình tĩnh nhìn phần canh dinh dưỡng bên trong, vẫn là vị khoai tây như cũ.

Có lẽ là để lâu nên canh đã nguội lạnh, ban đầu đã không đẹp giờ còn gớm thêm, cho dù Trình Húc có đang đói nhưng nhìn nồi canh như vậy, hứng ăn giảm bớt.

Nhưng phải uống, nói cách khác, nếu không uống thì sẽ không duy trì được dinh dưỡng cơ bản.

Bưng mâm canh vào phòng mình, Trình Húc vào bàn, vừa húp vừa khởi động máy tính.

Tốc độ khởi động của máy tính còn nhanh chứ tốc độ kết nối mạng lâu như mẹ đi chợ, chén canh dinh dưỡng vơi đi một nửa mới kết nối thành công. Trình Húc thuần thục đánh phím, đầu tiên là chọn tài khoản của mình, sau đó ấn vào danh sách bạn bè.

Trước kia anh có rất nhiều bạn, toàn là các nhân tài từ các ngành khác nhau, có một người trong đó —— là kiến trúc sư. Danh tiếng của người đó trong ngành không quá lớn, nhưng Trình Húc biết, chuyện người đó sẽ thành công vang danh toàn cầu chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, sở dĩ chưa quá thành công là vì tuổi tác người đó chưa dài, tư lịch cũng chưa đủ.

Đối phương thấy anh liên lạc liền nhắn lại vài tin, sau khi xác nhận Trình Húc còn sống, người đó vội gửi mấy tin chúc mừng. Hàn huyên qua lại xong, Trình Húc trực tiếp đi vào vấn đề: "Hiện tại tôi cần cậu giúp đỡ, liệu cậu có chấp nhận không?”

Mười giây sau, tin nhắn tới: “Chấp nhận chứ!”

Trình Húc thở phào.

Một tuần sau, vấn đề kiến trúc sư đã giải quyết ổn thỏa, giờ đây chỉ còn vấn đề tài chính nữa thôi.

Mã Lưu có vẻ uể oải, hắn nói: “Chúng ta đã gửi tin xin viện trợ khắp nơi nhưng đều bị người ta uyển chuyển từ chối.”

Trình Húc ngỡ ngàng, “Đều bị từ chối?”



Mã Lưu gật gật đầu, hắn hơi xấu hổ nói: “Trình đại ca, có lẽ anh không biết, vì chuyện của tám mươi năm trước mà thanh danh của tinh cầu Địa Nhiệt chỉ còn là cái đáy nồi mà thôi, người từ nơi khác luôn xem chúng ta như bọn tội phạm hoặc là lũ cuồng bạo lưc.”

“Chuyện lấy da lông, tàn sát trường mã tám mươi năm trước sao? Tôi có nghe qua.” Trình Húc dừng một chút rồi lại nói: “Nếu xin trợ giúp từ nước ngoài không được thì chúng ta vây mượn nhân dân đi, hoặc là dù cách đầu tư thu lợi.”

Mã Lưu giật mình, nói: “Dân cư ở tinh cầu này nổi tiếng là bần cùng mà……”

“Cứ thử xem sao, tôi sẽ nghĩ cách tuyên truyền sau đó cậu sẽ là người đi thông báo.”

Mã Lưu thấy anh nghiên túc như vậy cũng phấn khởi hơn, nói: “Được!”

Sau khi thông báo tuyên truyền chiêu thương được công bố, các ý tưởng mới lần lượt xuất hiện, có khả năng dân chúng sẽ tham gia.

Phòng ốc nhà cửa của tinh cầu Địa nhiệt không ít, qua thống kê, mỗi nhà có trung bình hai người ở, mà nhà ở đây đều là nhà gỗ hai tầng, nhiều phòng, mỗi nhà sẽ có một hồ suối nước nóng riêng cho nên hoàn toàn có thể biến nơi này thành "Khách sạn" suối nước nóng mini.

Ý tưởng vừa nảy ra, hai mắt Trình Húc liền sáng lên, anh thấy đây là một ý tưởng không tồi.

Năm ngày sau, thông báo tuyên truyền của họ đã có hiệu quả, văn phòng nghênh đón người đầu tiên muốn đầu tư.

Mã Lưu nghe thấy phó lãnh đạo của tinh có có ý muốn đầu tư liền mừng như điên, hắn vội vàng mời phó lãnh đạo vào văn phòng, bưng trà bưng bánh tới mời, lúc nhìn kĩ nhan sắc của người đó, hắn có chút nghi hoặc, “Trong ngài thật quen mắt, xin hỏi chúng ta đã từng gặp nhau hay chưa?”

Người tới đã khoảng sáu bảy chục tuổi gì rồi, cởi áo khoác ra là thấy bộ tây trang bên trong, tóc tai chải chuốt gọn gàng. Lúc ông cười trông vừa rụt rè lại vừa trầm ổn, ngữ khí trầm thấp dễ nghe, ông nói: “Tôi từng tham gia xem lúc cậu nhận chức (????).”

Tức khắc Mã Lưu bừng tỉnh, thẹn thùng cười cười, hỏi: “Xin hỏi tôi nên gọi ngài là gì đây?”

Đối phương mỉm cười nói: “Gọi An tiên sinh là được rồi.”

Mã Lưu nghe thấy cái tên này thì thoáng giật mình, sau đó lại vui mừng, “Ra ngài là An tiên sinh, tôi biết ngài, ngài chính là người phụ trách khách sạn lớn nhất trên tinh cầu này.”

Nghe được bốn chữ “Khách sạn lớn nhất”, Trình Húc có dự cảm chẳng lành, đến lúc nghe được ông An là người phục trách khách sạn Sunny trên tinh cầu này, anh như rơi xuống địa ngục, tâm tình phức tạp.

Đương nhiên Mã Lưu không chú ý đến biến hóa nhỏ của anh, vẫn hưng phấn như cũ mà nói: “Vậy nên ngài đến để đầu tư cho sản nghiệp mới của tân chính phủ đúng không? Đúng là tốt quá đi.” Hắn muốn đi lấy văn kiện bản đầu tư nhưng Trình Húc lại nhẹ nhàng ngăn cản hắn.

Anh nhìn người đàn ông trung niên ưu nhã kia, hỏi: “Xin hỏi ý muốn đầu tư này…… là ý muốn cá nhân của ngài? Hay từ công ty của khách sạn Sunny?”

An đối mắt với an, sắc mặt vẫn trầm ổn không thay đổi, ông nói: “Đương nhiên là công ty của khách sạn Sunny rồi.” ông lại nói: “Tôi cũng có hứng thú với công trình này, cũng muốn nó phát triển cho nên hôm nay tôi tới đây với ý muốn đầu tư.”


Tâm Trình Húc rối tung cả lên, anh không dám chắc chuyện này có phải do Ngạn Thất nhúng tay vào hay không, tuy rằng anh biết, mỗi một chi nhánh của khách sạn Sunny sẽ có người phụ trách khác nhau, không những có thể quản lý khách sạn mà còn có thể thu lợi nhuận để đầu tư những hạng mục được xem trọng. Mà nếu Ngạn Thất là người “Uỷ quyền”, đúng là hắn có tài quản lý.

Nhưng Trình Húc lo rằng quyết định của ông An là vì Ngạn Thất...

Tên đó, chẳng lẽ đã tìm đến đây?

Trình Húc có vấn đề còn chưa kịp mở miệng Mã Lưu đã gấp không chờ nổi mà lên tiếng: “An tiên sinh, xin hỏi ngài dự tính góp bao nhiêu vốn? Vì ngài là người đầu tiên đóng góp, cho nên chúng ta phải cùng bàn bạc về tỉ lệ đầu tư, nhưng bên tôi bảo đảm nhất định sẽ để cho ngài phần lợi tốt nhất."



Ông An khẽ cười, nói: “Bên cậu thiếu bao nhiêu bên tôi sẽ góp bấy nhiêu, nói như vậy có lẽ cậu cũng hiểu."

Mã Lưu nghe thế, ngây ngẩn cả người, một hồi lâu sau mới hớn hở ra mặt, “Thật, thật sao?”

Ông An nói: “Đương nhiên là thật rồi."

Đối phương nói như vậy, Trình Húc liền hiểu ra, dù cho chuyện này có liên quan đến Ngạn Thất hay không thì anh vẫn không thể từ chối.

Mã Lưu mừng đến choáng đầu, sau đó lại cẩn thận nói: “Nhưng mà...... An tiên sinh, tôi phải nói cho ngài biết trước, bên chúng tôi cần rất nhiều đó......”

"Công ty Sunny vẫn thầu được.” Ông An khiêm tốn giải thích.

Trình Húc biết lời ông nói là thật, khác với Trình gia, trong tay Ngạn Thất nắm giữ mạch móng nền kinh tế này, sản nghiệp trải rộng trên toàn thế giới, sau lưng hắn là tài phú, chuyện mua cả cái tinh cầu Địa Nhiệt này cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, huống chi chỉ là góp vốn đầu tư cho bọn họ.

“Tốt quá đi mất!” Mã Lưu kích động, lại hưng phấn nhìn Trình Húc, “Trình đại ca, chúng ta bắt đầu đi!”

Hít lấy một hơi thật sâu, Trình Húc nhìn Mã Lưu nhiệt huyết bên cạnh, chọn áp chế những suy nghĩ linh tinh, anh nói: “Được thôi.”

Hợp đồng đầu tư được ký kết rất thuận lợi, sau ngày ký hợp đồng, công ty Sunny đã chuyển vốn tới, không chỉ vậy, vật liệu cũng được đưa tới, thiết bị tiên tiến, giá cả so dự tính chỉ bằng một phần ba, hơn nữa còn chất lượng hơn cả tưởng tượng.

“Chúng ta thật quá may mắn!” Từ khi hiệp ước ký kết bắt đầu, Mã Lưu vẫn luôn hưng phấn như vậy, nhìn đâu cũng thấy cảnh vật liệu được chuyển đến, càng thêm kích động, giọng hắn run lên, “Lần này tinh cầu Địa nhiệt sẽ lột xác!"

Tâm tình Trình Húc vẫn phức tạp như cũ, từ khi nhìn thấy ông An, anh đã chờ đợi giây phút Ngạn Thất xuất hiện, anh thấy xấu hổ buồn bực, muốn nhìn Ngạn Thất dùng cái dạng gì để đến làm mình nhục. Nhưng một tháng qua, Ngạn Thất chưa từng xuất hiện nên anh có hơi hoang mang.

Anh không vui mà lại thấy phiền lòng.

Anh không tin Ngạn Thất không biết tình hình ở đây, sao lại trùng hợp như vậy được chứ? Nhưng nếu đối phương không tìm tới đây thì nguyên nhân là cái gì?

Chẳng lẽ...... Hắn đã từ bỏ rồi sao?

Nghĩ đến khả năng này, Trình Húc phát hiện mình không hề thấy thoải mái mà là cảm giác gì đó rất khó nói thành lời.

“Trình đại ca, sao vậy? Trông anh như có chuyện muốn tâm sự, chẳng lẽ tiến trình của chúng ta không đúng sao?” Mã Lưu khẩn trương hỏi.

Trình Húc lắc đầu, nói: “Không có, đơn nhập hàng tôi kiểm tra hết rồi, không có vấn đề gì. Tôi cũng không tâm sự gì hết, tôi chỉ suy nghĩ chuyện thôi, giờ cũng nên khởi công rồi.”

Mã Lưu gật gật đầu, “Đúng vậy, ngày mai tôi sẽ đi một chuyến đến trại bộ lạc nuôi ngựa!”

Trình Húc nói: “Ừ, nhưng tôi nghe nói nơi đó có dân cư rất ghét người ngoại tộc cho nên cậu phải cẩn thận một chút, nếu thấy không ổn thì nên chạy về, đừng dây dưa."

Thần sắc Mã Lưu hơi ngưng trọng, hắn gật gật đầu, “Tôi sẽ."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi