ĐỒNG HÀNH - BẠCH ĐIỂU NHẤT SONG

“Tôi còn tường cô không sợ côn trùng.”

Túc Chinh ngồi bên cạnh cô, tò mò nhìn qua vài lần, sâu bọ trên ảnh rậm rạp, sự xếp lớp lít nha lít nhít khiến cho người nhìn phải rợn cả người.

Yến Thanh Đường nhìn hết sức chăm chú, lật qua lật lại nghiên cứu bức ảnh này, rất để tâm đ ến loài sâu bệnh gây hại cho mơ hạnh dại.

“Cô không sợ sâu?” Túc Chinh có hơi tò mò.

“Ừm.” Yến Thanh Đường thuận miệng trả lời qua loa cho có lệ, vẫn đang tải bài luận văn do Trương Miện Chi vừa gửi đến, không để ý lời Túc Chinh nói.

Qua một hồi, vừa hay không khéo, Túc Chinh có phát hiện mới, bèn nhắc nhở cô: “Yến Thanh Đường, trên quần cô có con nhện.”

Mùa xuân đến rồi, muỗi và côn trùng ở Tân Cương kỳ thật không hề ít, đến khi trời nóng thì càng lên nhiều.

Yến Thanh Đường cứ nghĩ là anh đang nói giỡn nên không để ý, còn tiếp tục ôm iPad: “Đừng ồn tôi, tôi đang vội.”

“Là thật đó, nó đang bò lên trên quần cô đấy.” Túc Chinh nghiêm túc nói.

Yến Thanh Đường nghe giọng điệu nghiêm túc đứng đắn của anh, hình như là không phải đùa thật, vậy là cúi đầu nhìn thoáng qua, thấy thật sự có một con nhện đen đang bò lên trên bắp chân mình, nom nó còn to hơn cả cái mặt đồng hồ. Cô sợ đến mức muốn xỉu đến nơi, đừng bật dậy lớn tiếng hét tên anh: “A! Túc Chinh!!”

Túc Chinh đang đứng bên giường, bị tiếng la của cô dọa sợ.

Yến Thanh Đường nhìn thấy con nhện vẫn còn đang bò, liều mạng phẩy phẩy quần, cuối cùng cũng phẩy rớt con nhện xuống dưới, nhưng vẫn chưa đủ, cô nhanh chóng chạy về phía Túc Chinh, từ trên giường nhảy về phía Túc Chinh ôm chặt lấy hai cổ anh, cả người dính chặt lên người Túc Chinh, hai chân đang cố gắng không đụng vào giường, chỉ sợ bị con nhện đuổi theo.

“Đừng sợ, đừng lộn xộn.” Túc Chinh ôm cô, không thèm để ý đến con nhện vừa mới bị phẩy rơi xuống gối đầu, song lại rất lo lắng cho vết thương ngay chân vừa mới hồi phục lại của cô.

Bị ôm cứng thế này, hiển nhiên không tiện để hành động, Túc Chinh thay đổi tư thế một chút xíu, chuyển sang bế ngang Yến Thanh Đường, bước chân vững chãi đi về phía ghế sô pha.

Sau đó, Túc Chinh lại tìm kiếm tung tích của con nhện đen, sau khi tìm được thì dùng tay bắt nó đi.

“Anh… anh không mang bao tay vào, hoặc dùng cái bọc gì đó sao?” Yến Thanh Đường nhìn chăm chăm động tác trong tay anh.

Túc Chinh từ từ đi đến bên chỗ con nhện đen, sau khi dừng tay lại, để cho nhện đen bò lên trên bàn tay anh, hờ hững nói: “Yên tâm đi, loại nhện này không có độc, trước kia tôi từng gặp qua rồi.”

“Nhưng tay không thì cũng có hơi…” Yến Thanh Đường nhìn con nhện đang đi trên tay anh, lông tơ dựng đứng hết lên.

Túc Chinh không nói gì, cầm con nhện đi đến bên cửa sổ, bọn họ đang ở lầu một nên cũng rất tiện, sau khi mở cửa sổ, anh liền thả con nhện về với thiên nhiên, rồi lưu loát đóng cửa sổ lại.

Túc Chinh đi vào phòng vệ sinh, mở vòi nước rửa tay, lúc quay lại thì thấy Yến Thanh Đường vẫn còn ngồi co ro trên ghế sô pha chưa hoàn hồn, liền an ủi: “Đã ném nó đi rồi, chỉ cần để ý cửa sổ là nó sẽ không chạy vào nữa đâu.”

“Ò.” Yến Thanh Đường đáp lời, lúc này mới về lại giường, nghĩ mà còn sợ hãi.

Cô không làm thêm gì khác, chỉ chuyên tâm nghiên cứu về những bức hình rệp sáp, so với dáng vẻ vừa rồi bị nhện dọa đến mức đứng không vững thì cứ như hai người.

Túc Chinh không nhịn được mà phải cảm khái: “Tôi còn tường cô không sợ côn trùng.”

“Sợ chứ, trước đây tôi siêu sợ côn trùng.” Yến Thanh Đường thành thật trả lời, “Nhưng tôi đã cố gắng vượt qua, xem như cũng thích ứng. Ừm… Tuy rằng trong hiện thực vừa thấy côn trùng thì vẫn sẽ bị dọa.”

“Vậy thì cô rất tuyệt đấy.” Túc Chinh nói, “Vì công việc mà vượt qua chướng ngại tâm lý.”

Trong công việc, Yến Thanh Đường phải không ngừng giao tiếp cùng thực vật, vậy nên phải giao tiếp với những loài động vật tương quan với thực vật, đặc biệt là côn trùng.

“Còn cố gắng nhiều lắm.” Yến Thanh Đường nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn cảm thấy bản thân chưa đủ trầm tĩnh, “Khi nào mà được mặt không đổi sắc như anh thì mới xem như là tu luyện thành công.”

“Nhưng hoàn cảnh sống của chúng ta không giống nhau.” Túc Chinh đáp lại lời cô, “Trước đây tôi đã nhìn thấy côn trùng nhiều, quen rồi thì nhìn thấy nó sẽ không có cảm giác gì. Còn cuộc sống của cô hẳn là như trong nhà kính, đương như nhìn thấy thì sẽ sợ hãi.”

Lúc trả lời Yến Thanh Đường, Túc Chinh không hề ý thức ra được rằng, anh đã bắt đầu đứng về góc độ của Yến Thanh Đường để đặt câu hỏi, bận tâm đ ến tình cảnh và suy nghĩ của cô.

Yến Thanh Đường vốn muốn nói gì đó với anh, điện thoại lại vang lên tiếng wechat, cô nghĩ đó hẳn là Trương Miện Chi, nên bất chấp chuyện khác, chuyên tâm trả lời ông.

“Cảm ơn thầy Trương ạ, luận văn của bác đã giúp cháu rất nhiều. Bác đã chú ý đến loài rệp sáp gây nguy hại cho cây mơ hạnh từ lâu rồi, lại còn đưa ra đề xuất phòng chống, thật sự giỏi quá.” Đối diện với trình độ học thuật của Trương Miện Chi, cô vừa kính nể vừa khâm phục.

Trương Miện Chi cũng không bủn xỉn chỉ bảo, lại cùng cô trao đổi nhiều quan điểm khác.

Sâu hại mơ hạnh xảy ra mỗi năm một lứa, ấu trùng tuổi thứ hai sẽ trú đông trên cạnh, sự phát triển của loài sâu này có liên hệ chặt chẽ đến giai đoạn vật hậu của loài mơ hạnh dại Tân Cương.

Từ cuối tháng Ba đến cuối tháng Tư hàng năm, mơ hạnh dại Tân Cương sẽ bước vào giai đoạn nảy chồi và đâm bông, ấu trùng tuổi thứ 2 của rệp sáp cũng sẽ trải qua giai đoạn thoát kén và phát triển.

Cũng như thời kỳ phát tán mạnh mẽ vào đầu và giữa tháng Sáu, đây là thời điểm mà vảy của rệp sáp mơ hạnh mềm nhất và lộ ra bên ngoài, vậy nên cơ thể chúng sẽ khá yếu ớt, đó là thời điểm tốt nhất để thực hiện các biện pháp phòng trừ hóa học cho loài rệp sáp.

“Thật ra sau khi chúng tôi kết thúc khảo sát đã có đề nghị đến cục lâm nghiệp địa phương, bọn họ cũng tiếp nhận đề nghị, cũng đã tiến hành triển khai các công tác phòng chống tương quan. Nhưng nhìn vào hình ảnh mà cháu đã gửi đến, công tác này có vẻ không làm tốt cho lắm, vẫn không thể ngăn chặn được. Trong tay chúng tôi vẫn còn có nhiều dự án nghiên cứu khoa học khác nên không tiện theo nữa, nếu cháu ở Tân Cương có thời gian thì có thể đi xem nhiều một chút, bác tin tưởng vào năng lực của cháu…” Trương Miện Chi gửi đến một đoạn tin nhắn thoại dài.

“Cháu đến đây khảo sát vài ngày, nếu có phát hiện mới thì sẽ nói cho bác biết ạ.” Yến Thanh Đường gửi tin nhắn trả lời, “Hôm nay thật sự đã chiếm nhiều thời gian của bác, không biết bác có bận việc gì không.”

“Khách sáo quá Tiểu Yến.” Đến phần cuối, Trương Miện Chi lại nói chuyện phiếm với cô, biểu bày tiếng lòng mình, “Thật ra bác luôn cho rằng cháu là mầm giống tốt, là sinh viên xuất sắc của trường đại học Wageningen tại Hà Lan, thế hệ trẻ tuổi ở viện nghiên cứu chúng ta vẫn cần rất nhiều người tài giỏi như cháu vậy đó.”

(*)Trường Đại học Wageningen thuộc khối trường Đại học Wageningen và các sở nghiên cứu nông nghiệp (WUR). Trường thành lập năm 1876, tiền thân là trường Đại học Nông nghiệp. Năm 1918, WU được đưa vào danh sách trường công lập của Hà Lan. Trải qua hơn trăm năm, trường Đại học Wageningen tự hào là trường đại học nghiên cứu uy tín nhất tại Hà Lan.

Yến Thanh Đường nhìn những dòng tin nhắn ông gửi đến mà sửng sốt, không khỏi phải xác nhận lại với ông: “Thật sao ạ?”

“Đương nhiên rồi, hơn nữa bác có thể nhìn ra được cháu thật lòng yêu tha thiết ngành này.” Trương Miện Chi nói.

Sau đó, Yến Thanh Đường còn thấy Trương Miện Chi gửi thêm một đoạn tin nhắn phản hồi.

Đến tận bây giờ cô vẫn chưa từng nghĩ đến, vị tiền bối trước kia cô hiếm khi tiếp xúc, lại chú ý đến cô, hơn nữa còn đánh giá về cô không tệ chút nào.

Cô không kìm được mỉm cười không ngớt, rồi hai mắt lại nhanh chóng đỏ ửng lên, làm cho Túc Chinh phải hỏi thăm: “Sao thế?”

Yến Thanh Đường lặng lẽ lau nước mắt, đặt biệt danh cho Trương Miện Chi: “Bị cụ già đáng yêu này làm cho cảm động phát khóc.”

Cô cố ý giơ cao điện thoại lên cho Túc Chinh xem, Túc Chinh lướt qua màn hình, nhìn thấy mấy dòng chữ: “Con nhà có tiền của, có nhiều lựa chọn như vậy, hoàn toàn có thể chọn cuộc sống nhẹ nhàng chứ không cần phải ở đây chịu khổ, thế còn không phải là vì thật sự yêu thích ư?”

Hóa ra được ai đó hiểu cho là một chuyện tuyệt vời đến thế.

Chỉ một câu nhắc nhở ngày hôm nay của Túc Chinh, đã giúp cô mở ra cánh cổng mới.

Yến Thanh Đường bắt đầu tha thiết viện nghiên cứu của cô, mặc dù có một đám đồng nghiệp mỉa mai châm biếm cô như một thói quen, nhìn cô qua lớp lăng kính màu, nhưng lại có một học giả như Trương Miện Chi, chân thành xem trọng cô.

Có sự cổ vũ của tiền bối học giả, lòng nhiệt tình của Yến Thanh Đường về khảo sát thực vật càng tăng vọt.

Sáng sớm ngày kế tiếp, cô và Túc Chinh đặc biệt làm một chuyến quay lại Thung lũng hoa mơ hạnh Tân Cương, đặc biệt chọn lọc những cây bị rệp sáp gây hại nghiêm trọng để quan sát kỹ hơn.

Qua vài ngày đã chụp được không ít ảnh. Đến khi Trương Miện Chi có thời gian rảnh rỗi, hai người lại trò chuyện và phân tích, và họ đều đưa ra nhận định rằng việc phòng chống sâu bệnh vẫn đạt hiểu quả khá đáng kể, tuy rằng năm nay hoa nở không được rộ lắm, nhưng việc phun thuốc trừ sâu kịp thời, vẫn không đến nỗi nghiêm trọng như năm 2019 bọn họ đi khảo sát.

Có điều Yến Thanh Đường cũng nhờ đó mà bắt đầu nảy sinh ra nhiều ý tưởng.

Cô lên mạng tìm kiếm thời gian mà hoa mơ hạnh Tân Cương nở trong năm, vào giai đoạn đầu tháng Tư này, hoa mơ hạnh ở cao nguyên Pamir Nam Cương, được nghe nói là vùng nở hoa đẹp tuyệt ngần.

Cô muốn đến bên đó khảo sát xem thử mơ hạnh dại có bị gặp sâu bệnh nghiêm trọng như những khu vực lân cận Ili này không.

Cô và Túc Chinh thảo luận về tiến trình và lộ tuyến khởi hành, quyết định xuất phát đến Kashgar.

Ban đầu Yến Thanh Đường dự định sẽ lái xe đi, nhưng khi nghe Túc Chinh nói về lộ trình, cô lại có chút do dự.

Hiện tại đường cao tốc Duku vẫn chưa cho thông xe, bọn họ phải đi xuyên suốt quốc lộ 218 từ Nalati đến Cũng Nãi Tư, Ba Luân Thai, lại đến Hòa Tĩnh, sau đó sẽ xuất phát từ Hòa Tĩnh, đi đến Korla, Luân Đài, Kuchar, Aksu, lúc này mới đến đường Kashgar, cả hành trình dài ước chừng 1300 km hơn, lái xe chừng đâu đó hơn hai mươi mấy tiếng đồng hồ.

Nếu vừa đi vừa ngừng, nghỉ ngơi thăm quan ở các thành phố dọc tuyến đường, nhưng mùa này thú thật không có gì đặc sắc lắm, dù miền Nam Tân Cương đa văn hóa hơn nhưng ít tự nhiên. Mấu chốt nữa là, việc di chuyển đường dài thế này có thể sẽ bỏ lỡ mất thời điểm nở hoa của mơ hạnh Tân Cương.

Nếu lái cả đoạn đường như vậy, chưa bàn đến thể lực của Túc Chinh có chịu nổi hay không, Yến Thanh Đường dù chỉ ngồi thôi cũng không thể chống đỡ được việc ngồi suốt hai mươi mấy tiếng đồng hồ.

Nghĩ đi nghĩ lại, Yến Thanh Đường bỏ qua ý định tự lái xe trong đầu.

Họ tìm hiểu về tàu lửa, gần nhất thì có thể xuất phát từ Khuê Đồn, nhưng lại không có tuyến đi thẳng đến Kashgar, họ cần phải trung chuyển qua Ürümqi, ngồi xe lửa tầm 22 tiếng để tới nơi.

Yến Thanh Đường chỉ nghĩ thôi đã thấy mệt nhọc, chỉ có thể thừa nhận Tân Cương đất rộng bao la, chiếm hết 1/6 diện tích cả đất nước, từ Nalati đến Kashgar thật sự quá xa xôi.

Cuối cùng, Yến Thanh Đường tìm kiếm một hồi cũng tìm ra một phương pháp, họ có thể lái xe đến Ili trước, rồi bay thẳng đến Kashgar, ngồi máy bay thì chỉ cần tốn một tiếng rưỡi.

“Nếu nhất định phải đến Kashgar, thì đây là cách nhanh và tiện lợi nhất.” Túc Chinh tán thành, “Có điều khi nào thì chúng ta sẽ xuất phát?”

“Đêm nay.” Yến Thanh Đường suy nghĩ, rồi cho anh một đáp án.

“Đêm nay?” Túc Chinh có phần kinh ngạc.

“Bây giờ là hai giờ chiều, anh lái xe đến Ili cần hơn ba tiếng, đến đó sẽ hơn năm giờ.” Yến Thanh Đường cúi đầu, nhìn thoáng qua ứng dụng đặt vé, “Chúng ta có thể bay chuyến tối mười một giờ… được đấy, tôi đã mua vé xong.”

Đây đúng là tính cách của Yến Thanh Đường, cô nói đi là đi, một khi đã quyết định sẽ làm rồi thì không có chuyện ưỡn ẹo, năng lực hành động siêu mạnh.

Túc Chinh cũng bị cô làm cho trở nên gấp gáp, gọi điện thoại vội vàng báo tin trả phòng, sau đó về phòng thu dọn hành lý chưa đóng gói.

Khi xuất phát từ nhà nghỉ B&B, Túc Chinh lái xe chạy xuống một hơi đến sân bay Ili. Khi đến nơi, thấy thời gian hãy còn sớm, bọn họ cũng không sốt ruột đi vào trong đại sảnh sân bay, mà lên kế hoạch làm vài việc khác.

Vậy là Túc Chinh trưng cầu ý kiến Yến Thanh Đường, sau khi đến Kashgar, họ chắc chắn phải cần một chiếc xe, nên phải xem cô muốn đón taxi di chuyển trong Kashgar, hay là vẫn muốn vận chuyển chiếc việt dã của cô sang đó.

Yến Thanh Đường đã quen ngồi xe của mình, nên quyết định dùng giá cao để vận chuyển, hy vọng có thể sớm nhận được chiếc việt dã của mình khi đến Kashgar. 

(*) Tất cả các địa danh bên trên editor đã tra cứu tìm kiếm tên Tiếng Anh, nhưng đều ra âm Pinyin (vậy nên mình để âm Hán Việt cho dễ đọc), nếu ai biết được tên tiếng Anh thì chỉ giúp mình để mình sửa lại nha

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi