ĐỒNG HÀNH - BẠCH ĐIỂU NHẤT SONG

“Ôm một chút mà cũng không cho, tôi vừa mệt vừa buồn ngủ quá.”

Chờ Túc Chinh hoàn thành xong việc gửi vận chuyển rồi quay lại tụ họp với Yến Thanh Đường, thì cũng chỉ mới đến bảy giờ tối, bên ngoài sân bay trời vẫn còn sáng tỏ.

Sân bay Ili rất nhỏ, chỉ có mười mấy quầy làm thủ tục. Có điều hiệu suất lại rất cao, check in vé, qua cổng kiểm tra an ninh, tổng cộng chỉ hơn có hai mươi phút.

Bọn họ vẫn chưa ăn tối, trong sảnh chờ lại không có nhiều lựa chọn, chỉ có một tiệm mì bò. Yến Thanh Đường vốn rất kén ăn, vừa nhìn thấy đồ ăn bưng ra là đã không có hứng thú ăn uống, vậy nên không ăn được nhiều, chỉ gắp hai ba đũa rồi cũng để lại.

Tuy nhiên, sau khi cơm nước xong xuôi, cô và Túc Chinh đi ra cổng lên máy bay, ánh hoàng hôn từ phía chân trời bên ngoài ô cửa đã thu hút sự chú ý của cô, khiến cho tâm trạng của cô cũng tốt hơn.

Bầu trời chuyển từ sắc màu hồng nhạt sang màu cam phủ kín khắp cả vùng trời, mạ màu đỏ lên những đám mây, kéo dài đến những ngọn núi phủ đầy tuyết ở xa xa, sau đó hóa thành những rặng đỏ tím tràn ngập bầu trời. Bên ngoài sân bay là một cái công viên, mơ hồ có thể nhìn thấy một màu xanh biếc. Đường băng sân bay cũng được ánh nắng hạ xuống phủ một lớp màu chiều tà, như một dải tơ lụa đỏ vàng.

Trên đầu là một vùng trời, mỗi thành phố đều có một cảnh sắc riêng.

Buổi tối ở Tân Cương đến rất muộn, ánh nắng trời chiều cũng mang đến cảm giác đẹp đẽ hùng vĩ đặc trưng. Đặc biệt khi vẻ hùng vĩ này không phải hiếm, mà có thể bắt gặp đâu đó ở miền Tây Bắc.

Dưới ánh nắng chiều chiếu xuống, Yến Thanh Đường đứng nhìn mặt trời lặn thật lâu, cho đến khi mặt trời lặn hẳn xuống khỏi biển trời vàng cam ấy, bầu trời tối dần đi, bên trong sân bay sáng đèn.

Sau chín giờ, cả sân bay mang đến cảm giác im ắng, nơi này vốn cũng không nhiều người, Yến Thanh Đường ngồi trên ghế một hồi đã nhanh chóng thấy nhàm chán, xoay người đi vào trong một cửa hàng cà phê duy nhất trong sân bay—Tiệm cà phê 44 độ vĩ độ Bắc.

Yến Thanh Đường gọi hai ly cà phê, một ly để cho Túc Chinh, một ly khác thì mình nếm thử, thấy hương vị cũng bình thường nên để lại.

Túc Chinh đi vào trong chậm hơn chút, thấy cô đã rời khỏi chỗ, đang đứng bên quán cà phê lựa bưu thiếp.

Bưu thiếp trong tiệm cũng không đa dạng loại lắm, nhưng may mà có bán tem, nên có thể gửi đi nơi khác. Vậy là Yến Thanh Đường chọn bưu thiếp có cảnh nắng chiều vừa le lói ở Ili, đặc biệt gửi đến Thẩm Lê.

Túc Chinh bưng cà phê lên, uống một ngụm to, nhưng anh không quen uống cà phê nên vội buông xuống, nhìn thoáng qua Yến Thanh Đường đang ngồi ở một chiếc bàn khác viết bưu thiếp.

Hẳn là cô và cái người được cô viết bưu thiếp có quan hệ tốt lắm, nếu không sẽ không thao thao bất tuyệt, những dòng chữ được viết dày đặc kín mít đến tận mặt sau bưu thiếp.

Yến Thanh Đường đang suy tư về câu chữ, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Túc Chinh đang nhìn về phía mình thì hiểu nhầm ý tứ của anh, bèn hỏi: “Anh cũng muốn gửi sao?”

“Tôi không gửi.” Túc Chinh lắc đầu đi đến bên cạnh cô, “Chỉ là tò mò, cái này gửi đi đối phương có thể nhận được ư?”

“Thật ra thì không đảm bảo lắm.” Yến Thanh Đường trả lời ra chiều có kinh nghiệm, “Xem vận may nữa, có thể sẽ thất lạc trên đường vận chuyển, dù sao cũng quá xa mà. Có…”

Cô hạ giọng, rồi nói: “Có khi chủ sẽ giữ lại mà không gửi ra ngoài đâu, tất cả đều để lại trong hòm thư.”

“Vậy mà cô vẫn còn muốn gửi sao?” Túc Chinh vẫn không hiểu vì sao mà Yến Thanh Đường vẫn chọn gửi dù chuyện đã lồ lộ thế kia.

“Đương nhiên là phải gửi.” Yến Thanh Đường viết địa chỉ và phương thức liên hệ ở dòng cuối cùng, “Gửi bưu thiếp thú vị là ở chỗ này đó nha.”

“Chia sẻ cho bạn bè phong cảnh trên đường mình đi và tâm trạng của mình, gửi đôi lời theo bưu thiếp bay về nơi xa. Sẽ không biết được gì cả, gửi hay không cũng chỉ là một xác suất.” Yến Thanh Đường dùng keo dán tem lên bưu thiếp, chầm chậm nói, “Nếu mà đối phương có thể nhận được, thì chắc chắn là phải vui mừng lắm.”

Một ‘kiến giải độc đáo’ mà Túc Chinh chưa từng nghe qua bao giờ.

“Vậy nên anh muốn viết một tấm chứ?” Yến Thanh Đường giơ giơ chiếc bưu thiếp trống trong tay mình lên.

Túc Chinh muốn nhận, nhưng tay đưa ra rồi lại rụt về, nhàn nhạt nói: “Tôi không có người nào có thể gửi cả.”

“Anh nghĩ kỹ lại thử xem?” Yến Thanh Đường đưa bưu thiếp cho nhân viên cửa hàng, lại quay đầu nói với Túc Chinh, “Sẽ có người và nơi nào đó mà anh có thể gửi bưu thiếp.”

Lần thứ hai Túc Chinh chìm trong trầm tư, muốn gửi bưu thiếp cho nhóm đồng đội, nhưng rồi anh lại không biết nên nói cái gì, cho đến tận hôm nay, anh vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý.

Gửi cho người nhà, dường như anh cũng không có bất cứ người nhà nào có thể nhận bưu thiếp.

Cuối cùng anh vẫn nhận bưu thiếp trong tay Yến Thanh Đường, viết đơn giản vài câu, sau đó điền địa chỉ ở Vân Nam.

Người nhận thư: Túc Chinh.

Yến Thanh Đường nghiêng người sang muốn xem, kết quả Túc Chinh lại giơ tay lên chặn hết tầm nhìn, làm cô không khỏi hờn giận: “Thần thần bí bí.”

“Chuyện riêng tư cá nhân.” Túc Chinh cầm lấy bưu tiếp trực tiếp mang đến nơi dán tem ở chỗ nhân viên cửa hàng.

Sau khi gửi xong, hai người ngồi lại trong tiệm cà phê một lát, rồi mới đến cửa lên máy bay.

Buổi tối là thời điểm rất rề rà, Yến Thanh Đường cảm giác mình chơi điện thoại rất lâu rồi mới đến thời gian lên máy bay.

Khoảng 10:40 phút, Yến Thanh Đường ngồi xuống ghế máy bay. Yến Thanh Đường rất hiếm khi ngồi những hãng máy bay nhỏ thế này, máy bay của họ ngồi không có khoang hạng nhất hay hạng thương gia, chỗ ngồi cách nhau rất gần, vị trí rất nhỏ.

Cũng may chỉ có một giờ bay, kiên trì một chút là qua.

Song Yến Thanh Đường lại không ngờ đến, thứ khiến cô không chịu nổi không phải là điều kiện trên máy bay, mà là cơn buồn ngủ.

Cô vừa mởi ngồi xuống, cơn buồn ngủ do đồng hồ sinh học đánh úp, hết cơn này đến cơn khác, làm đầu óc cô mê man.

Cô vốn không muốn ngủ trên máy bay, muốn lấy những bức ảnh của Trương Miện Chi khảo sát ra xem.

Nhưng thú thật một khi đã mệt mỏi rã rời, không gì có thể ngăn cản được hai mắt cô díu lại, mém chút nữa đã làm rơi cái điện thoại xuống mặt.

Túc Chinh ngồi bên cạnh nhìn cô thật sự buồn ngủ đến khó chịu, rốt cuộc vẫn mở miệng: “Mệt thì cứ ngủ đi, xe việt dã cũng không thể đến ngay được, đến Kashgar chúng ta cũng tạm thời phải ở lại khách sạn.”

Anh nói không sai, đúng thật là cô không cần phải gấp gáp với tiến độ khảo sát.

Vậy là Yến Thanh Đường sửa lại chủ ý, yên tĩnh nhắm mắt lại lần nữa: “Vậy thì tôi ngủ một chút xíu thôi.”

Cô nói là một chút xíu thôi, nhưng trên thực tế vừa nhắm mắt lại cô đã nhanh chóng chìm vào giấc.

Còn Túc Chinh lại không mấy buồn ngủ, cũng không phải là người quá dựa dẫm vào điện thoại, một mình thì nhàm chán, nên thi thoảng lại đưa mắt nhìn Yến Thanh Đường.

Có vẻ đây là lần đầu tiên Yến Thanh Đường ngủ ngồi trên ghế máy bay, nên không được thoải mái, chỗ cô tựa đầu vào có hơi cứng nên đầu cứ lắc lư theo bản năng, ngày càng gần với Túc Chinh.

Cuối cùng, là dựa đầu vào vai Túc Chinh.

Túc Chinh: “….”

Sau khi cảm nhận được sức nặng đến từ cô, trong lòng Túc Chinh có chút phức tạp.

Thật ra anh không ghét việc Yến Thanh Đường đến gần mình, dù có là lúc tỉnh táo đùa giỡn anh, hay là hiện tại ngủ mê mệt vô thức dựa lên đầu vai của anh ngủ.

Tất cả theo như lẽ công bằng mà nói, anh nên dịch ra xa xa một chút, đồng thời phải nhắc nhở Yến Thanh Đường, để cô chú ý.

Nhưng anh lại không.

Không những không muốn để Yến Thanh Đường rời xa anh, mà bản thân anh còn chủ động nhẹ nhàng dịch người lại gần, để cho cô có thể tựa người lên vai anh được thoải mái hơn.

Thậm chí để tiện, Túc Chinh còn thẳng lưng lên.

Vậy là trong nửa giờ đồng hồ, anh luôn duy trì tư thế này.

Đến tận khi máy bay hạ cánh, Yến Thanh Đường mới tỉnh giấc, quay đầu đưa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ nhìn về phía anh.

Anh vội vàng rụt ánh mắt về, cũng làm bộ ra chiều vừa mới tỉnh ngủ, như thể không hề có tí cảm giác nào về việc Yến Thanh Đường đã dựa vào mình, như thể vừa rồi hai người chỉ nhỡ dựa vào nhau. Chờ khi Yến Thanh Đường ngồi thẳng khỏi vai anh, anh mới mở mắt.

Mười một giờ tối lên máy bay, đến khi đáp cánh xuống sân bay quốc tế Kashgar, đã là 0 giờ ngày hôm sau.

Lấy xong hành lý thì đã hơn một giờ sáng, cả hai đều khá mệt nhọc, Túc Chinh gọi xe, báo địa chỉ khách sạn mà họ đã đặt vội trong lúc chờ ở sân bay.

Khi Yến Thanh Đường ngồi vào trong xe, đầu cô lại không khống chế được mà nghiêng ngã sang bên cạnh.

Trong xe taxi, chỗ ngồi của họ gần đến mức không hề có khoảng cách, không thể so sánh được với chỗ ngồi bị ngăn lại như trên máy bay.

Yến Thanh Đường lại bắt đầu nghiêng đến gần người anh, Túc Chinh nghĩ đến tài xế lái xe đằng trước, nên có hơi tránh né.

Nhưng lúc này đây Yến Thanh Đường đã có ý thức rõ ràng, sau khi thấy anh trốn tránh thì không hài lòng kéo kéo ống tay áo của anh, rầm rì: “Ôm một chút mà cũng không cho, tôi vừa mệt vừa buồn ngủ quá.”

Đường đến khách sạn tốt nhất Kashgar còn tận hơn nửa tiếng. Yến Thanh Đường sao mà chịu được, đầu óc rã rời nào có ngẫm được gì nhiều, thấy Túc Chinh không động đậy nữa, cuối cùng lại dựa vào người anh lần nữa, ôm lấy anh, tựa lên người anh mà ngủ.

Thân thể của cô mềm mại và tinh tế, như một chú chim nhỏ nép vào lòng, đối lập hoàn toàn với dáng người rắn chắc cao lớn của Túc Chinh.

Túc Chinh mềm lòng nên không từ chối nữa, tự nguyện đảm đương cái gối ôm hình người của cô, để cho cô ôm mình suốt cả một đường đi.

Sau khi về đến khách sạn, Yến Thanh Đường vẫn còn làm nũng vùi mình vào lòng anh không muốn động đậy, cô nửa tỉnh nửa mê, càng lúc càng buồn ngủ. Túc Chinh hết cách, dùng một tay ôm lấy cô đi đến quầy lễ tân, tay còn lại thì làm thủ tục nhận phòng.

Cũng may khách sạn có người hỗ trợ xách vali đi theo họ cả đường.

Lúc đi vào trong phòng Yến Thanh Đường, Túc Chinh đã cố gắng gỡ tay của Yến Thanh Đường ra khỏi cổ của mình, nhưng cô lại rất kháng cự, anh sợ dùng lực lớn quá sẽ làm cô bị thương, cuối cùng hai bên đẩy đưa, Túc Chinh không chỉ không được buông ra, mà còn bị Yến Thanh Đường kéo ngã xuống giường.

Khi ngã xuống anh đã đè lên người Yến Thanh Đường, nhưng vẫn còn nhớ rằng phải cố gắng khống chế hết mức khoảng cách đôi bên, không làm cô đau.

Nhưng cô thì hay rồi, việc giữ khoảng cách này không những không khiến Yến Thanh Đường cảm nhận được sự nguy hiểm, mà cô còn có điều kiện để vòng lấy cổ Túc Chinh.

“Đừng có quậy, cô đang muốn tôi ngủ cùng cô đấy à?” Túc Chinh bó tay chịu trói, cảm nhận được mồ hôi đang túa ra.

Anh đã cho rằng Yến Thanh Đường đang giả vờ, giả vờ ngủ thôi, chứ thật chất là đang chọc ghẹo anh.

Nhưng khi anh hỏi Yến Thanh Đường là thế, Yến Thanh Đường không thèm đáp lời anh, anh cúi đầu, mơ hồ nghe được tiếng hít thở thật khẽ khàng của cô.

Yến Thanh Đường đang ngủ thật đấy à?

Túc Chinh cảm thấy đầu mình đang ù đi, không biết nên làm như thế nào.

Càng nghĩ, anh vẫn cảm thấy không thể hoàn toàn thuận theo Yến Thanh Đường được, giãy ra khỏi lực cánh tay của cô.

Sau khi ra khỏi cửa, anh mới xem như là thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng hai mươi phút sau, sau khi Túc Chinh về lại phòng mình và chuẩn bị đi ngủ, lại nhận được cuộc điện thoại của Yến Thanh Đường.

“Phòng của anh số bao nhiêu?” Yến Thanh Đường hỏi thẳng.

“Để làm gì? Tối lắm rồi.” Tâm tình của Túc Chinh trở nên phức tạp.

Giọng điệu của Yến Thanh Đường đã có hơi cáu kỉnh: “Anh đừng có hỏi, tôi có việc muốn đến.”

Túc Chinh không rõ ý đồ của cô, nhưng vẫn báo cho cô biết số phòng của mình, không bao lâu sau, anh nghe thấy một tiếng đập cửa, sau đó là thấy Yến Thanh Đường đứng bên ngoài cửa với mái tóc hẵng còn ướt.

Một Yến Thanh Đường mà ngủ say sưa, chỉ có một lý do có thể đánh thức được cô, đó là đêm nay cô vẫn chưa tắm rửa. Hôm nay ban ngày cô đã lái việt dã rồi đi máy bay, cả thân bám đầy bụi rồi cũng nên, có thể xem như ‘phong trần mệt mỏi’.

Nghĩ đến đây, Yến Thanh Đường dù đang ngủ mơ cũng phải tỉnh dậy.

Cô bắt đầu đi vào trong phòng tắm rửa, ấy thế mà khách sạn trước nay vẫn có nước nóng 24/7, lại xảy ra vấn đề, khiến cô không thể không mang cái đầu ẩm ướt đi đến tìm Túc Chinh.

Còn về chuyện đêm nay bắt đầu từ cái lúc ngồi trên xe taxi, rồi vì buồn ngủ mà ôm Túc Chinh cứng ngắc ấy à, cô đã quên béng đi, thậm chí còn cho rằng chỉ là một giấc mơ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi