Sau khi lòng vòng qua loa qua mấy điểm, hứng thú ban đầu của Yến Thanh Đường và Lục Thừa Phong đã rã rời, tính toán quay về lại nhà nghỉ.
Túc Chinh vẫn luôn trầm mặc bên cạnh bỗng nhiên ngăn hai người lại, đưa ra một lời đề nghị trái khoáy: “Khoan hãy về đã, hôm nay hãy đi dạo đến khi muộn rồi hẵng về.”
“Chỉ muốn đi thăm Lăng mộ Hoàng gia mà lại không mở.” Yến Thanh Đường thất vọng muốn tiếp tục quay về, nhìn sang Túc Chinh, “Huyện Yakand không lớn, có cái gì mà dạo đâu chứ?”
Nhưng Túc Chinh lại dùng ngữ điệu như bình thường nhắc nhở bọn họ: “Cứ đi về phía trước thôi, trước tiên hai người đừng quay đầu lại đằng sau.”
“Sao thế?” Cả Yến Thanh Đường và Lục Thừa Phong đều sửng sốt.
“Có người đang theo dõi chúng ta.” Túc Chinh đi đến giữa hai người họ, mặt không đổi sắc, “Ít nhất cũng phải hơn một tiếng đồng hồ rồi.”
“Theo dõi?” Lục Thừa Phong vốn định quay đầu lại theo bản năng, cũng may Túc Chinh đã nhắc nhở từ trước, nên mới cố gắng đè ép bản năng tự nhiên, nói nhỏ, “Là tên trộm đang theo dõi chúng ta sao?”
“Không giống lắm.” Túc Chinh lắc đầu, “Đúng là trước kia trị an ở đây rất loạn, nhưng vài năm gần đây đã tốt hơn nhiều. Hơn nữa hiện tại cũng chỉ thanh toán tiền qua điện tử, không mang theo nhiều tiền mặt, mà việc giật chiếc điện thoại luôn kè kè bên tay sẽ rất khó khăn. Còn nữa… chúng ta có ba người, bọn trộm cắp sẽ có xu hướng lựa chọn những đối tượng đi một mình hơn.”
“Tôi thấy tướng mạo và quần áo của bốn người bọn họ không giống như dân bản xứ cho lắm. Cũng không như du khách bình thường, bởi vì cả quá trình họ không giao tiếp, căn bản không có sự trao đổi lẫn nhau, mà trái lại biểu cảm rất nghiêm túc, rõ ràng là đang gánh nhiệm vụ trong người.” Túc Chinh bổ sung thêm.
“Anh nói nhiều như vậy, vậy thì rốt cuộc vì lý do gì mà bọn họ theo dõi chúng ta chứ?” Lục Thừa Phong nghe anh phân tích xong càng thêm mơ hồ.
Túc Chinh không vòng vo, nói thẳng với hai người: “Thật ra căn cứ vào phán đoán của tôi, hẳn là bọn họ đang nhằm về phía…’
“Về phía em, đúng không?” Yến Thanh Đường tiếp lời.
Túc Chinh không phủ nhận, sắc mặt Yến Thanh Đường nháy mắt càng trở nên khó coi, tức giận nói: “Không ngoài sáng được thì đi làm trong tối, quả là phong cách nhất quán của ba em mà.”
Trước kia thì cứng rắn nhồi nhét người đi theo, hoa mỹ nói là chăm sóc cô, sau khi bị cô mạnh mẽ từ chối thì lại lên ý đồ mua chuộc Túc Chinh. Bây giờ không biết vì sao lại âm thầm bỏ qua Túc Chinh, tăng thêm người khác đến đây.
“Đừng giận.” Túc Chinh trấn an cô, “Vẫn còn đang theo sau đó, hô hoán để cho bọn chúng phát hiện ra sẽ không hay đâu. Hơn nữa tức giận vì mấy kẻ này không đáng chút nào. Đến đây là để vui vẻ, tôi sẽ không để cho bọn chúng quấy nhiễu tâm tình của em.”
Lúc nói đến đây, âm thanh của anh nhu hòa, còn mang theo chút quan tâm và dịu dàng.
Nhưng vừa quay đầu đi, khóe mắt lướt qua như là đang đánh giá những kẻ phía sau, ánh mắt của anh nhanh chóng chuyển sang lạnh lẽo và hung ác.
Yến Thanh Đường hệt như một bé mèo nhỏ bị tức đến xù cả lông, được Túc Chinh vuốt v e xoa xoa lông xù, trấn an cảm xúc thật tốt, rồi tức giận hỏi anh: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Ba người ở ngoài sáng, người Yến Nhã Quân phái đến thì núp trong tối, nghĩ thế nào thì bọn họ cũng đang đứng ở thế bị động.
Túc Chinh vừa nhếch mày, khóe môi cong lên, nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Dắt chó.”
Nghe đến hai chữ này, Yến Thanh Đường lập tức phì cười.
Cô nhớ lại khi vừa đến Urumqi, lúc nói chuyện với Túc Chinh về đám người của Yến Nhã Quân, cô đã dùng những từ ngữ ‘xấu xa’ như ‘chó săn’ này.
Hóa ra anh đều nhớ cả.
“Đi theo tôi là được, chúng ta cứ tiếp tục đi dạo.” Túc Chinh hờ hững nói, “Những chuyện khác, hai người không cần phải suy nghĩ, cũng đừng quan tâm.”
Có Túc Chinh ở đây, Yến Thanh Đường và Lục Thừa Phong đều rất an tâm, đi hai bên cạnh anh.
Túc Chinh dẫn bọn họ đi dạo chung quanh, luồn lách qua những con phố và ngõ hẻm nhỏ, rõ ràng là đang cố ý làm nhiễu loạn đám người theo đuôi. Phạm vi đi càng lớn, bốn người kia càng khó mà theo sát, nói không chừng sẽ khẩn cấp điều động thêm những kẻ theo dõi khác. Đám Túc Chinh vừa hay lợi dụng điều này để làm tiêu hao thể lực của bọn chúng.
Thi thoảng Túc Chinh sẽ nói chuyện phiếm với Yến Thanh Đường và Lục Thừa Phong, trạng thái của ba người nom rất tự nhiên và thoải mái. Yến Thanh Đường và Lục Thừa Phong đều được anh dẫn cảm xúc, không còn bận tâm quá nhiều về những tên theo đuôi nữa.
Trong khi đó tâm tư của Túc Chinh lại rất phức tạp và rối loạn, suy luận và liên tưởng về dụng ý của những kẻ theo đuôi này là gì.
Yến Nhã Quân phái người theo dõi, rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào?
Những kiến thức cơ bản mà Túc Chinh được học trước khi xuất ngũ vẫn còn đấy chưa quên, nên anh rất quen thuộc với kỹ năng theo dõi và phản theo dõi. Những kỹ năng này đã trở thành một loại tiềm thức ở giai đoạn sau, nếu có người theo dõi anh, chỉ cần họ lướt qua là anh có thể nhanh chóng phát hiện ra ngay.
Vậy nên anh có thể kết luận được rằng, trước khi đi vào huyện Yarkand, không có ai theo dõi bọn họ.
Vậy nghĩa là, thời gian bắt đầu hoạt động theo dõi này, được đẩy đến vào giữa trưa ngày hôm qua, khi họ vừa mới tới huyện Yarkand.
Còn trước đó, Yến Thanh Đường đã cắt đứt liên lạc với Yến Nhã Quân, và cùng lúc đó thì anh cũng đã cắt đứt liên lạc với Yến Nhã Quân. Yến Nhã Quân muốn thu thập được tin tức trong thời gian nhanh nhất, hơn nữa đã bắt đầu không còn tín nhiệm anh, nguyên nhân này chồng nguyên nhân kia, bèn phái người đến đây tìm Yến Thanh Đường.
Mà Yến Nhã Quân chỉ biết rằng Yến Thanh Đường sẽ đi vào khu Kashgar, đến mấy huyện khảo sát hoa mơ hạnh. Còn tuyến đường cụ thể thì chưa kịp hỏi Túc Chinh là bọn họ đã đi vào vùng núi, vậy nên Yến Nhã Quân chỉ có thể trải rộng mạng lưới, trong vài ngày, đoán chừng nhân lực đã bày bố đâu ra đó ở tất cả các khu của Kashgar.
Lúc ấy bọn họ còn đang tá túc trong bản làng, sau đó thì vội vã đi đến bản lân cận chịu tang, sau thì đi dọc theo hướng Đông trên con đường mòn Tasha, đại khái là đám người đi tìm Yến Thanh Đường hãy còn chưa kịp có thời gian để thỏi thăm về lộ trình.
Nhưng chỉ đến khi ba người bọn họ vào một thị trấn khá lớn trong khu Kashgar, họ liền trở thành mục tiêu của đám người đã phục kích tại đó.
Thí dụ như huyện Yarkand hiện tại mà bọn họ đang đứng.
Có thể là từ lúc họ vừa đặt chân đến huyện Yarkand này đã có người đi theo. Chính vào cái lúc mà anh còn đang thần hôn điên đảo vì chiếc hôn của Yến Thanh Đường, mất đi năng lực điều tra sắc bén hằng có xưa nay.
Hôm nay sau khi đi ra khỏi nhà nghỉ, dọc theo đường đi đều là Yến Thanh Đường trò chuyện với Lục Thừa Phong, anh đi đằng sau ghen tuông khó dằn, nhịn không được đưa mắt quan sát khắp nơi để dời lực chú ý, trong lúc lơ đãng mới phát hiện ra bốn tên có hành động khác thường kia.
Càng kỳ diệu thay, bốn người đang không ngừng chú ý đến hành tung của bọn họ chỉ đặc biệt lưu tâm đ ến khoảng cách giữa hai người Lục Thừa Phong và Yến Thanh Đường.
Bằng chứng cho điều này, đó là bọn chúng cứ một mực chụp ảnh. Bề ngoài thì ra vẻ như chụp phong cảnh, nhưng thực chất là đang chụp lại tất cả những người có tiếp xúc với Yến Thanh Đường.
Túc Chinh lại nhớ về những lời mà Yến Nhã Quân đã nói tối hôm qua qua cuộc điện thoại, mới phát giác ra Yến Nhã Quân thật sự bận tâm đ ến vấn đề này nặng đến cùng cực.
Tục ngữ có câu bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng. Nói là để anh hỗ trợ trông chừng Yến Thanh Đường, nhưng lại bắt đầu phái người theo dõi anh.
Hóa ra cho đến tận bây giờ Yến Nhã Quân cũng không hề yên tâm với anh như những gì mà ông đã thể hiện ra.
Vậy… Yến Nhã Quân có biết được những hành vi vượt quá phép của anh và Yến Thanh Đường không?
Nếu biết, sẽ không cho phép anh tiếp tục ở bên cạnh cô.
Còn nếu không biết, vậy tối hôm qua cớ gì phải châm biếm anh?
Có lẽ… Yến Nhã Quân vẫn chưa có đủ căn cứ để xác minh, vậy nên mới tìm hiểu từng bước một chăng?
Nghĩ đến đây, anh lại dẫn Yến Thanh Đường vào sâu bên trong một con đường nhỏ, không ngừng rẽ qua các ngã tư, lặng lẽ nhìn Yến Thanh Đường.
Tóm lại sắc mặt của cô không được xem là tốt lắm, có thể là tự thấy bản thân đã gây thêm phiền toái cho Túc Chinh và Lục Thừa Phong, không khỏi nảy sinh áy náy.
Túc Chinh nhất thời vừa thấy thương vừa thấy đau lòng, về Yến Nhã Quân anh cũng biết được ít nhiều, anh không muốn suy nghĩ thêm nữa, chỉ thầm nghĩ bụng phải ở cạnh và quan tâm cho Yến Thanh Đường hơn.
Bọn họ đi tới phố cổ, theo lộ trình bình thường thì ắt hẳn nên tiếp tục đi về phía trước, nhưng đúng lúc này, Túc Chinh lại nhỏ giọng nhắc nhở hai người: “Chúng ta đi nhanh lên, vòng ngược lại con đường vừa nãy, đến Đài tưởng niệm đối diện với Lăng mộ Hoàng gia đi.”
Tăng nhanh tốc độ trong thời gian ngắn, đương nhiên là vì muốn kéo rộng khoảng cách với đám người theo dõi bọn họ kia.
Tuy rằng Lăng mộ Hoàng gia đóng cửa sửa chữa, nhưng Đài tưởng niệm thì vẫn mở cửa bình thường, hơn nữa bên trong còn có không ít khách du lịch.
Sau khi ba người bọn họ đi vào liền chen chúc vào trong đám đông, ắt hẳn những kẻ theo dõi bị bỏ lại xa xôi kia sẽ không thể hình dung ra được lộ trình cụ thể của bọn họ, cuối cùng họ sẽ đi nơi nào.
Sau khi chen vào đám đông, Yến Thanh Đường mới cảm nhận được một chút an toàn.
Khi đi vào trong Đài tưởng niệm, cái đầu tiên đập vào mắt bọn họ chính là pho tượng Amannisa Khan.
Amannisa Khan là Vương phi của Abdurashid Khan, thế hệ thứ hai của Hãn quốc Yarkent. Bà là một nữ thi sĩ kiệt xuất người Uyghur vào thế kỷ mười sáu, bà được ghi nhận là người đã sưu tầm và bảo tồn Mười hai Muqam, được tôn vinh là “Mẹ của Mười hai Muqam”.
Chung quanh lăng niệm của vị nữ kiệt xuất này, trên các vách tường đều được dán đầy những tập thơ ca đã được sửa lại của bà bằng chữ Hán và chữ Uyghur.
Túc Chinh biết tâm trạng của Yến Thanh Đường không tốt, còn đang suy nghĩ về chuyện bị theo dõi, nên đi đến bên cạnh cô, rồi dẫn cô đi đến trước một bức tường được dán đầy thơ.
“Nhớ lần đầu khi chúng ta gặp nhau, em đang xem khúc biểu diễn Mười hai Muqam không.” Anh chủ động gợi chủ đề, thấy Yến Thanh Đường không nói lời nào, bèn tự động làm lơ, nói: “Ngày hôm ấy, dù đã qua một lớp phiên dịch, song vẫn không giảm bớt tình cảm sâu nặng chứa đựng trong bài thơ.”
Yến Thanh Đường vẫn cứ không nói không rằng, đột nhiên nghe thấy anh đang đọc vè một đoạn nào đó bằng ngữ điệu nhẹ nhàng, dường như đó là tiếng Uyghur.
Cuối cùng cô đã bày tỏ hiếu kỳ hơn, đang muốn hỏi anh là gì, anh đã dùng tiếng Hán nhẹ nhàng đọc lại.
|| Nếu trong giây lát ta không thấy được nàng
Ta chỉ mong nàng có thể xuất hiên ngay trước mắt ta||
Yến Thanh Đường ngây ngẩn cả người, chưa từng nghĩ rằng thơ ca trên tường lại thẳng thắn thế kia, hóa ra Túc Chinh nói ‘tình cảm sâu nặng chứa đựng trong thơ’, là ám chỉ cái này.
Túc Chinh thấy lực chú ý của cô đã được mình dẫn dắt, bèn nhân lúc đó tiếp tục đọc, có vẻ như anh đang đọc cả tiếng Hán và tiếng Uyghur.
||Nàng có nhớ ta chăng?
Ta rất nhớ rất yêu nàng.
Nàng nhớ ta nơi nao?
Ta nhớ nàng trong tim ta||
||Đôi mày của nàng như lá liễu, hai đầu mày thấp thoáng nơi mai tóc,
Như hai mũi tên, bắn vào tim ta||
||Bên phải ta như ngọn lửa,
Và bên trái như ngâm khúc tình ca||
Lúc đọc, đôi mắt ấy của Túc Chinh đã nhìn về phía Yến Thanh Đường, tựa như bao tình cảm mãnh liệt đi hết một đường rồi tìm được thời khắc để bùng nổ, chảy xuôi theo nhịp thơ.
Yến Thanh Đường, người mà không lâu trước đó còn dùng nụ hôn để trêu ghẹo người, vậy mà đến khu Túc Chinh đọc thơ, cô lại đỏ mặt.
“Anh phiên dịch thơ lúc nào cũng nhanh vậy sao?” Yến Thanh Đường gần như đã không dám nhìn Túc Chinh, chút khó chịu trong lòng vào lúc này cũng bị đánh đuổi đi.
Còn Túc Chinh thì chỉ vào tường trước mặt, để cho Yến Thanh Đường từ lúc đi vào vẫn mãi không yên lòng, nhìn lại thật kỹ.
Đúng rồi, nơi này vốn có bản phiên dịch.
Và rồi anh lại đọc tiếp, tình cảm ấy như thể vượt qua ngôn ngữ rót vào trong tai cô.
||Nàng đến thăm ta ư?
Nàng đến đốt cháy lòng ta ư?||
“Nhưng câu này còn có một bản phiên dịch khác hay hơn.” Túc Chinh tiến lên kề sát bên tai cô, thỏ thẻ như lời nỉ non, “Nàng đến nhìn ta? Hay đến châm cháy d*c vọng nơi ta?”
Bầu không khí chung quanh dường như cũng bị thiêu đốt mà nóng lên, Yến Thanh Đường không khỏi ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Nhìn ta và châm cháy ta, có phát âm tương tự nhau trong tiếng Uyghur.” Túc Chinh nói, “Đây là bản phiên dịch mà tôi thấy mà hay nhất.”
“Chừng như người Uyghur mấy trăm năm về trước…” Ánh mắt anh thâm thúy, âm thanh khàn khàn, “Và tôi của bấy giờ có tâm tình như nhau.”