Yến Thanh Đường sợ lạnh, nhưng cơ thể của Túc Chinh lại hệt như một nhóm lửa, nóng đến nỗi cô dường như đã bị anh làm cho bỏng cháy.
Cô có thể dễ dàng tác động làm nổi lên d*c vọng nơi anh, ‘bày bố’ anh. Anh trước mặt cô, gần như luôn là thái độ gọi là đến, đuổi là đi.
Từng nghe người ta nói qua, thơ không nên phiên dịch, vì dù có phiên dịch sát bản gốc đến đâu cũng vẫn sẽ làm giảm đi sắc thái tình cảm ẩn trong đó.
Từ một loại ngôn ngữ này phiên dịch sang một loại ngôn ngữ khác, ẩn ý sẽ bị giảm đi đáng kể.
Nhưng khi Túc Chinh từ mình ngâm thơ cho cô nghe, vừa hay lại bù vào điểm này, khiến cho trái tim cô loạn nhịp đến kinh hoảng.
Giờ khắc này, trong mắt Yến Thanh Đường chỉ có mỗi anh.
Từ vẻ mặt lo lắng thầm kín ấy của Túc Chinh, cô có thể nhìn ra được sự chờ mong, bất chấp đám đông, cô muốn lại gần anh hơn, nắm lấy tay anh.
Lục Thừa Phong đứng một góc bên kia rốt cuộc đã không nhịn được nữa, khụ một tiếng cắt ngang bọn họ: “Đám người theo dõi chúng ta có phải cũng sắp sửa đi vào đây rồi không?”
Vừa dứt câu, Túc Chinh liền bước ra khỏi trạng thái vừa rồi, sắc mặt bình tĩnh không hề nao núng, nom có vẻ thờ lơ lạnh nhạt, nhưng lại đồng thời dùng tai mắt nghe bốn phương tám hướng, vẫn duy trì cảnh giác cao độ.
“Chúng ta tiếp tục ra ngoài đi dạo được không?” Túc Chinh chuyển hướng sang Yến Thanh Đường, xin ý kiến chỉ thị của cô.
Cô mãi mãi là trung tâm của hai người họ, cô gật đầu muốn đi, bọn họ nhanh chân đuổi theo.
Ba người lại theo dòng người đi ra ngoài, tiếp tục đi dạo phố.
Dọc đường đi, thi thoảng bọn họ lại nghe thấy người bản xứ đang diễn khúc Mười hai Muqam, trong tiếng đàn tiếng trống trong veo ấy, tiếng người ồn ào huyên náo chung quanh mình tự giác chìm vào sự yên tĩnh, chỉ còn tiếng âm nhạc rót vào trong tai.
Giữa trưa đói bụng, bọn họ đến một tiệm thịt nướng dùng cơm, gọi hai phần gà nướng và một cân thịt cừu nướng nguyên con, thêm vài món ăn vặt khác. Sức ăn của Yến Thanh Đường nhỏ, không ăn gà nướng, chỉ ăn một vài miếng thịt cừu là đã no rồi.
Cơm nước xong, lại đi dạo tiếp.
Bất tri bất giác, trời đã hạ nắng, ánh mặt trời đang dần lấp ló chìm xuống núi, mạ lên thị trấn nhỏ này.
Sau khi đi về nhà nghỉ, Yến Thanh Đường nhận ra không còn ai theo dõi nữa, không biết vào buổi chiều hay là vào lúc nào mà họ đã bỏ lại đám theo đuôi.
Nhưng trong lòng cô vẫn không yên ổn, không như Lục Thừa Phong đi vào trong phòng của mình, cô đi theo Túc Chinh vào trong phòng anh, ngửa đầu hỏi anh: “Thế này là đã thành công cắt đuôi được rồi sao?”
“Tạm cắt đuôi thôi.” Túc Chinh nhàn nhạt nói, “Nhưng bọn chúng biết địa chỉ nhà nghỉ của chúng ta, sẽ không thể dễ dàng cắt đuôi được hoàn toàn.”
Yến Thanh Đường vừa nghe đã thấy uể oải cả người, có sức mà không có lực: “Vậy hôm nay đi lâu như vậy thì có nghĩa lý gì đâu…”
Thật sự cô rất thích những thành phố nhỏ ít bị thương mại hóa như huyện Yarkand ở Nam Tân Cương này, nhưng hôm nay đi lâu như vậy chỉ để cắt đuôi mấy kẻ đáng ghét mà ba phái đến.
Bây giờ phát hiện ra không có tác dụng gì, còn phải đi theo dõi tiếp nữa, cô có cảm giác tức giận mà không có chỗ phát tác, vẻ mặt nom rất mất hứng.
“Em mệt mỏi quá, Túc Chinh ơi.” Cô vừa nói vừa cảm nhận bàn chân phiếm đau của mình cũng đã tê rần lên, càng thấy ấm ức tủi thân, dựa nửa người vào tường.
Túc Chinh nghe ra được cô mơ hồ có chút làm nũng với mình, anh liền nâng tay lên, làm ra chuyện mà cả ngày nay đã muốn làm với cô, anh kéo cô vào trong lòng mình.
“Đừng dựa vào tường, dựa vào người tôi này, mềm hơn chút đó.” Anh nói.
Được anh ôm như thế, tay Yến Thanh Đường nhất thời không biết nên để ở đâu, nghĩ một hồi, cô bèn đặt ở hai bên thắt lưng anh, song cũng chẳng hề ngoan ngoãn tẹo nào, đầu ngón tay mảnh khảnh đâm chọt vào phần eo anh, rồi cười khẽ thành tiếng: “Mềm hơn thật này.”
Túc Chinh mặc cho cô chơi, cúi đầu nheo mắt lại: “Còn biết lấy tôi làm niềm vui, xem ra tâm trạng cũng không tệ đến mức ấy nhỉ.”
Câu này đã nhắc nhớ Yến Thanh Đường vẫn còn có chuyện chưa giải quyết xong, không khỏi lo lắng, không kìm được tiếng thở dài thườn thượt.
“Thế thì còn ý nghĩa gì nữa đâu.” Cô nói, “Không ngờ rằng làm được chuyện mà em muốn làm, đi đến được nơi mà em muốn đi, lại khó thực hiện đến thế.”
“D*c vọng kiểm soát của ba em quá mạnh mẽ. Dù cho trước kia khi em ở Hà Lan hay Bắc Kinh, ông ấy cũng không đến mức như bây giờ. Chẳng nhẽ là bởi vì đây là lần đầu tiên em chân chính thoát khỏi sự kiểm soát của ông ấy nên mới thế? Nếu không phải có anh ở đây, nói không chừng ông ấy đã trực tiếp phái người ép em quay về rồi cũng nên.” Yến Thanh Đường vùi vào lòng anh, nhỏ giọng nói bằng hết.
Qua sự việc lần này, Yến Thanh Đường nhận ra cô vẫn chưa đủ hiểu rõ về bản chất của ba mình.
Ban đầu cô những tưởng hành động làm nũng và tức giận sẽ có tác dụng với ba, khiến ba cô có thể giảm bớt các kiểu can thiệp, nhưng hiện tại xem ra….
Cô không dám suy nghĩ sâu xa thêm nữa, đối với người ba oai phong một cõi thương trường của mình, cô càng thêm cảnh giác và sợ hãi.
Túc Chinh rũ mắt nhìn cô, bàn tay dày và rộng cẩn thận cầm tay cô, dịu dàng nói: “Đừng sợ, có tôi đây mà.”
“Tôi sẽ giúp em cắt đuôi bọn chúng.” Anh nói.
Đối mặt với đám người Yến Nhã Quân phái đến, kèm thêm một loạt sắp xếp, Túc Chinh lại có vẻ như chẳng hề e ngại mà ngược lại còn ra chiều thản nhiên như đã nắm chắc phần thắng trong lòng bàn tay.
“Đầu tiên, đám người này vẫn không biết chúng ta đã phát hiện ra bọn họ.” Túc Chinh nói, “Hôm nay chúng ta đi dạo chung quanh, dường như là đã đi hết cả huyện Yarkand, và để có cái báo cáo với ba em mà bọn chúng cũng phải đi y như thế. Hơn nữa bọn chúng không nắm được lộ trình đi của chúng ta, nên hiện tại đang phải tìm kiếm chúng ta ở khắp mọi nơi, chỉ biết là điều đó sẽ tiêu hao nhiều thể lực hơn chúng ta nhiều.”
“Tiếp theo, bọn chúng không biết được hướng đi kế tiếp của chúng ta, đó là ở lại hay là đi tiếp, ở lại là ở bao nhiêu ngày, đi thì khi nào sẽ đi, đi đâu.” Túc Chinh cười cười, “Về vấn đề này, chúng ta có thể điều hướng.”
“Điều hướng thế nào?” Yến Thanh Đường nhìn lom lom về phía anh.
Túc Chinh nhận ra Yến Thanh Đường vẫn là một người rất ‘tinh mắt’ và rất ngay thẳng, song cô lại thiếu một chút bước ngoặt về sự mưu mẹo, không biết dùng cách nào để đối phó với đám tư bản, hoặc là nói không biết dùng thủ đoạn gian xảo, để đối phó với đám người ở trong bóng tối này.
Vậy là anh kiên nhẫn đáp: “Hiện tại người muốn biết bước đi tiếp theo của em nhất, chính là bọn họ. Đoán chừng con đường hỏi thăm tin tức của bọn họ rất có hạn, lúc này đây hẳn vừa còn đang loanh quanh lòng vòng đâu đó, vừa âu sầu làm sao để đi theo chúng ta cả hành trình kế tiếp.”
“Tôi kết luận rằng bọn chúng sẽ ở gần chúng ta, tầng trên hoặc tầng dưới, thậm chí là cùng tầng. Chúng sẽ nghĩ đủ mọi cách để hỏi thăm nhân viên nhà nghỉ về hành tung của chúng ta, chỉ cần chúng ta tung tin tức giả ra là có thể điều hướng bọn chúng rồi. Bọn chúng gấp gáp muốn lập công, phỏng chừng sẽ ngay lập tức báo cáo cho ba em.”
“Vậy là, chúng ta vốn đang trong tình thế bị động không thuận lợi, lại có thể lấy lại thế chủ động.” Túc Chinh nói.
“Chúng ta tung tin tức giả gì cơ?” Nghe anh nói, Yến Thanh Đường cũng dần dần trấn tĩnh lại, hỏi anh.
Túc Chinh nghĩ ngợi, đoạn nói: “Chúng ta có thể nói với nhân viên nhà nghỉ, rằng chúng ta đã quá mệt mỏi cho chuyến đi huyện Taxkorgan mấy ngày trước, vậy nên muốn ở lại Yarkand nghỉ ngơi thêm một tuần, sau đó sẽ dự định đi thẳng về lại Kashgar.”
“Ba em nghe đến đó nhất định sẽ cho người dán mắt vào chúng ta ở huyện Yarkand, còn phần còn lại sẽ cho về lại thành phố Kashgar ôm cây chờ thỏ.” Yến Thanh Đường nghe là hiểu ra ý của anh, sắc mặt cũng thoải mái hơn hẳn, “Nhưng trên thực tế, chúng ta vẫn sẽ giữ nguyên kế hoạch đi Kargilik cùng với Lục Thừa Phong.”
“Đúng vậy.” Túc Chinh gật đầu, “Thật ra phản theo dõi rất dễ dàng, bởi vì bản thân nó là là một chuỗi mắc xích. Chỉ cần không đuổi kịp một chỗ, thì bọn chúng sẽ rất khó để nắm được tung tích của chúng ta thêm lần nữa. Tân Cương lớn như vậy, phần lớn những nơi chúng ta đi đều là dã ngoại, muốn mò kim trong biển tìm kiếm hai người, nói dễ hơn làm à?”
“Vậy khi nào chúng ta sẽ xuất phát đi Kargilik?” Yến Thanh Đường cười, lại hỏi anh.
Túc Chinh nhìn cô nhếch mắt: “Đây chính là nguyên nhân hôm nay chúng ta dẫn dắt bọn chúng cả ngày. Vì chúng ta sẽ xuất phát trong đêm.”
“Đêm nay?” Yến Thanh Đường kinh ngạc.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì, Túc Chinh đã dẫn cô và Lục Thừa Phong đi khắp huyện Yarkand, chính là để hai người không còn vươn vấn tiếc nuối gì nữa, mà đi khắp tất cả các địa phương trong Yarkand, còn về phương diện khác, ắt là để làm tiêu hao thể lực của đám theo dõi kia, để cho bọn họ lâm vào trạng thái mệt mỏi trong đêm nay.
Hơn nữa còn cố ý để tuồn ra tin tức giả sẽ ở lại Yarkand nghỉ ngơi thêm một tuần nữa, đoán chừng họ sẽ khó mà duy trì sự cảnh giác thêm nữa.
“Sao nào?” Túc Chinh hỏi, “Từ Yarkand đến Kargilik chỉ chừng hơn một tiếng. Đêm nay là thời cơ thích hợp nhất, đánh úp bất ngờ tốt nhất.”
“Đương nhiên là em không thành vấn đề rồi, nhưng Lục Thừa Phong có thể sẽ bị mệt không? Còn cả anh nữa…” Yến Thanh Đường đang cảm thấy khó xử thay cho hai người bọn họ.
Cả quá trình cô chỉ ngồi bên ghế phụ lái, mệt mỏi thì cùng lắm là dựa vào ghế ngủ một giấc là xong.
Nhưng hai người Túc Chinh và Lục Thừa Phong thì lại không được nghỉ ngơi tử tế như thế, cả ngày hôm nay đã đi dạo rồi, tối còn phải tiếp tục lái xe…
“Tôi không sao cả.” Túc Chinh sảng khoái nói, “Còn về phía Lục Thừa Phong, em liên hệ hỏi xem ý kiến của cậu ta thế nào.”
Vậy là Yến Thanh Đường gửi tin nhắn wechat cho Lục Thừa Phong, trước khi Lục Thừa Phong trả lời lại thì cô và Túc Chinh cũng không thể dự tính được bước tiếp theo.
May mà Lục Thừa Phong cũng có suy nghĩ như hai người họ, trả lời: “Mau đi thôi, bị người ta nhìn chăm chăm thế này chẳng tự nhiên chút nào.”
Câu này gợi nên cảm giác có lỗi của Yến Thanh Đường, cúi đầu bấm máy trả lời anh ta: “Xin lỗi anh nhiều lắm, em đã làm phiền đến anh rồi. Không thì từ giờ trở đi chúng ta chia nhau ra đi cũng được. Bọn họ phát hiện ra em và Túc Chinh đi rồi thì sẽ không theo dõi anh nữa đâu.”
Từ trước đến nay, thái độ của Yến Thanh Đường dành cho Túc Chinh và Lục Thừa Phong đều không hề giống nhau.
Cô sợ mình sẽ ảnh hưởng đến Lục Thừa Phong, sẽ thấy áy náy.
Nhưng cô lại quen với việc cùng tiến cùng lùi với Túc Chinh.
Sau khi trả lời câu này, Yến Thanh Đường ngẩng đầu lên nói với Túc Chinh: “Cảm giác tách ra quả thật sẽ tốt cho Lục Thừa Phong hơn, đúng không?”
Túc Chinh liếc nhìn một cái, nói chắc như đinh đóng cột: “Cậu ta sẽ không đồng ý đâu.”
Quả nhiên, vài giây sau Lục Thừa Phong đã đáp lại Yến Thanh Đường: “Không sao cả, gì mà phiền với chả không phiền chứ.”
“Không ở lại Yarkand, thì chúng ta ở lại Kargilik thêm mấy ngày nữa là được mà.” Lục Thừa Phong lại nói.
“Ba chúng ta.” Lục Thừa Phong chêm thêm câu cuối.
“Vậy chúng ta nên hành động liền đi.” Yến Thanh Đường nhìn Túc Chinh, “Anh định sẽ để lộ tin tức ra như thế nào đây?”
Túc Chinh giơ hai ngón tay ra chà vào nhau.
Yến Thanh Đường nhìn thấy thì cười cười, đồng thanh với Túc Chinh: “Sức nặng đồng tiền.”
Yến Thanh Đường an tâm quay về phòng cô lặng lẽ thu dọn hành lý, còn Túc Chinh thì chủ yếu tập trung làm hai việc.
Một mặt, anh đặt nới thêm mấy ngày cho phòng của mình và Yến Thanh Đường, thêm cả phòng của Lục Thừa Phong, cho tròn một tuần, đủ để tạo ra ảo tưởng giả dối rằng sẽ ở lại đây lâu dài.
Mặt khác, anh đưa cho nhân viên nhà nghỉ một khoản tiền lớn, nói với bọn họ rằng nếu có ai hỏi thăm bọn họ thì hãy vờ vĩnh để lộ ra rằng ba người muốn quay về lại thành phố Kashgar.
Anh làm rất mau lẹ, còn cố ý thêm wechat của nhà nghỉ này.
Buổi tối 10 giờ, Túc Chinh nhận được tin nhắn từ lễ tân, nhanh chóng gửi sang cho Yến Thanh Đường.
“Có người đến hỏi thăm, đã trả lời theo như những gì tôi dặn dò.”
Mấy giờ kế tiếp, bọn họ sẽ gửi toàn bộ hành trình đã thu thập được sang cho Yến Nhã Quân.
Rạng sáng hơn ba giờ một chút, nhân lúc mọi người trong nhà nghỉ đều đã đi ngủ, sau khi Túc Chinh xác nhận mấy kẻ theo dõi cũng đã đi ngủ nghỉ trong phòng, liền dẫn theo Yến Thanh Đường và Lục Thừa Phong nhỏ nhẹ rời khỏi nhà nghỉ.
Đã vào giờ này, bên ngoài nhà nghỉ vẫn còn sáng đèn, cách nhà nghỉ không xa là một chiếc xe cảnh sát đang gìn giữ trật tự an toàn.
Bọn họ thuận lợi lái xe rời khỏi Yarkand, trong bóng đêm, hai hàng cây hồ dương vừa cao vừa thẳng tắp đang nhìn họ dần dần đi xa, ngày xuân cây cối vẫn chưa xanh mơn mởn được, chỉ sót lại vài chiếc lá non, nhưng lại kéo dài thành một dải nhìn như vô tận.
Yến Thanh Đường hạ cửa kính xe, gió đêm mát rười rượi len lỏi vào,làm cô kìm lòng không đặng nheo mắt, duỗi hai tay.
“Túc Chinh, em tự do rồi!” Cô nói.