Chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm của Tân Cương vốn rất lớn, hơn nữa gần đây tiết trời Tân Cương hạ nhiệt, trên người Túc Chinh chỉ mặc độc một cái áo sơ mi vải lanh màu trắng.
Thấy Túc Chinh đang ngồi trên giường ngẩn người, Yến Thanh Đường đành dằn lại tính tình lặp lại: “C ởi quần áo ra, nhanh lên.”
Lần này, Túc Chinh xem như đã nghe hiểu rõ ý của cô.
Nhưng anh vẫn không có động tác gì khác, mà hoàn toàn tránh đi ánh mắt của Yến Thanh Đường, nghiêng mặt đi, bên tai nổi lên sắc đỏ mất tự nhiên.
“Anh phản ứng gì thế này…” lúc này chuyển thành Yến Thanh Đường khó hiểu, “C ởi quần áo trước mặt em khó như vậy sao?”
Túc Chinh nghe cô nói những lời ‘hổ báo’ vô tư phóng khoáng không hề cố kỵ như thế này, rốt cuộc vẫn không lọt tai được. Anh đã quen với việc cần phải tán tỉnh từng bước theo đúng lộ trình, đột ngôt nhảy thẳng đến bước này, thậm chí còn thân mật hơn cả hành động thân mật nhất bình thường họ hay làm, thật sự khiến cho người ta tim đập vừa nhanh vừa kích động.
“Thanh Đường à…” Anh gọi tên của cô, lại như uyển chuyển muốn cô ngừng lại. So với bình thường, anh bứt rứt hơn nhiều, mở miệng ra nhưng lại không biết nên nói gì.
Mà Yến Thanh Đường thì lại rất có hứng thú nhìn anh, đương nhiên đã thu hết mọi do dự chần chừ của anh vào trong mắt, cô không hề mất kiên nhẫn, mà ngược lại còn thấy rất thú vị, nét mặt trở nên thâm sâu khó dò.
“Thật là, muốn em giúp anh cởi sao?” Cô cố ý ghẹo anh.
Giây tiếp theo, Yến Thanh Đường đã sáp đến gần Túc Chinh, bàn tay mảnh khảnh mềm mại thong thả xoa vai anh, hai tay tùy ý thả trên bờ vao anh. Sau đó lòng bàn tay dời đến áp vào phần gáy ấm áp của anh, đầu ngón tay cọ vào nơi yết hầu nổi lên đầy rõ ràng của anh.
Gân xanh sau gáy người đàn ông nhanh chóng nổi lên ùn ùn, máu nóng chảy xuôi, động tác sờ yết hầu anh của Yến Thanh Đường dường như như có như không, làm cho lông tơ trên phần da được sờ s0ạng của anh dựng thẳng lên, không tự chủ mà run rẩy, hầu kết khẽ lăn trượt, hô hấp phả ra nặng nề.
“Yến Thanh Đường…” Anh thình lình nâng tay phải lên cầm lấy cổ tay cô, song lực trên bàn tay ấy nào có chút gì, đương nhiên chẳng thể ngăn cản được cô.
Tay cô tiếp tục lần xuống dưới, đường đi thuận lợi, cổ áo Túc Chinh vốn đã rất lỏng lẻo cúc trên rồi, vậy là tay cô mò xuống đặt lên chiếc cúc áo thứ hai. Chỉ vừa mới chạm hờ qua bờ ngực của người đàn ông đã cảm nhận được sự phập phồng trên ngực anh.
Yến Thanh Đường dừng lại, không cởi thêm cúc nào nữa, mà rút tay ra khỏi ngực anh.
Túc Chinh khó hiểu được ý định của cô, mà cô thì lại vòng tay lên cổ anh, cả người dán lên, đè anh lên trên giường, đoạn hôn xuống trán anh.
“Yến Thanh Đường, đừng quậy nữa.” Rõ ràng người anh đã bị châm lửa, cứ thế sẽ không dễ dàng dập tắt được.
Không hề có khúc dạo đầu, người này cứ trêu chọc anh như thế, có biết sẽ gây hậu quả gì không?
Mà Yến Thanh Đường lại chỉ xùy một tiếng nhẹ như bâng, nói: “Giả đứng đắn.”
Rồi nói tiếp: “Không muốn bị em hôn, vậy anh cứ đẩy em ra là được rồi.”
Cô nói như thế, rõ ràng là đã quyết tâm ăn bằng được Túc Chinh. Túc Chinh quả nhiên không giãy dụa nữa, nhắm mắt để cô hôn.
Cô vui vẻ lần từ trán đi xuống, đặt những chiếc hôn ấm áp xuống mặt anh, mũi anh, rồi mới đến môi anh.
Kỹ năng hôn của cô ngày một tốt lên, chỉ là những nụ hôn nhẹ thôi, nhưng lại đốt cháy lòng ai, quyến rũ Túc Chinh đến mất hồn mất vía.
Trong lúc hôn môi với Túc Chinh, tay Yến Thanh Đường lẳng lặng mò xuống phía dưới, bàn tay linh hoặt cởi bỏ cúc áo trên áo sơ mi của Túc Chinh, từng cái từng cái một.
Còn thân thể của cô vẫn đè nặng lên trên người Túc Chinh, cô nheo mắt lại nhìn Túc Chinh, như đùa bỡn mà cởi cúc áo anh ra, khi tiếp xúc với nhau, cô cảm giác rất rõ ràng nhiệt độ cơ thể của anh đã tăng cao thấy rõ. Cơ thể người đàn ông quá nóng, gần như muốn đốt cháy cô, hai tay cô dán sát lên trên cơ ngực và cơ bụng của anh, cọ bậy cọ bạ.
Còn Túc Chinh lại cảm nhận được, tay cô rất lạnh.
Anh không cam lòng ở thế yếu, thế là anh cũng định bụng chuẩn bị c ởi đồ của Yến Thanh Đường, đầu tiên là kiềm chặt hai bàn tay đang lộn xộn của cô, khi bàn tay lạnh lẽo của cô bị bàn tay dày rộng của anh nắm lấy, nóng lạnh đan xen, ánh mắt Túc Chinh tối đi.
Anh định động tay, Yến Thanh Đường lại ngăn anh lại, nhìn anh rồi lắc đầu.
Anh mờ mịt ra chiều bất mãn, thậm chí còn khá ảo não, thì đột nhiên thân trên trần trụi của anh đột nhiên ấm áp, đúng thật là Yến Thanh Đường đã mặc đồ cho anh.
Không phải là chiếc áo sơ mi vải lanh vừa mới cởi ra ban nãy, mà là một chiếc áo ngủ tơ tằm. Sau khi mặc vào, Yến Thanh Đường còn thay anh cài hết cúc áo, rồi lại sửa sang lại cổ áo.
“Muốn anh c ởi quần áo, là vì cái này sao?” Túc Chinh bừng tỉnh.
Yến Thanh Đường gật đầu: “Đúng rồi đó, thấy anh không có bộ đồ ngủ nào, mua bên ngoài thì thì em chướng mắt, nên đã tìm nhà thiết kế riêng của em tạm thời may trước cho anh hai bộ. Không ngờ tốc độ chuyển phát của Tân Cương lại chậm như vậy, đã thế lúc đến Kargilik còn bị lạc nữa, mém chút nữa đã mất luôn. Có điều cũng may, trước khi chúng ta đi nó cũng đã tới nơi rồi.”
Túc Chinh nghe xong những lời giải thích này, dường như càng thêm phần hoảng hốt.
Anh cảm động vì sự quan tâm của Yến Thanh Đường dành cho anh, rồi lại buồn bã và mất mát khi Yến Thanh Đường thôi không hôn anh nữa.
Anh đã hoàn toàn chệch đường suy nghĩ, những tưởng Yến Thanh Đường kéo anh vào cửa c ởi đồ anh ra là vì…
“Ban nãy lúc hỏi lễ tân, họ còn nói không nhìn thấy nữa cơ, hóa ra là bị mấy bưu phẩm khác đè lên.” Yến Thanh Đường vẫn còn đang lầm bầm vì sự bất tiện đủ điều của khách sạn nhỏ này.
Dòng suy nghĩ của Túc Chinh cũng bị những câu từ của Yến Thanh Đường kéo theo, nhớ lại câu chuyện buổi tối hôm ấy.
Đêm khuya cô tựa vào lòng anh gửi tin nhắn cho người ta, là vì đặt đồ ngủ cho anh ư?
Túc Chinh lại nghĩ, trên đời này, người thật sự đối xử thật lòng thật dạ với anh như thế, dường như chỉ có mỗi mình Yến Thanh Đường cô mà thôi.
Người từng đối xử tốt với anh đương nhiên cũng có, chỉ là đều không còn sống trên đời này nữa rồi.
Nghĩ đến đây, anh thoáng không thể khống chế được mình, kéo Yến Thanh Đường ôm siết vào lòng mình, thỏ thẻ gọi tên cô: “Thanh Đường Thanh Đường Thanh Đường…”
Yến Thanh Đường sửng sốt, đã bị cái ôm cô anh làm đầy cả cõi lòng, ngay sau đó cô cảm nhận được vài giọt nước âm ấm, là Túc Chinh đang rơi lệ, nước mắt từ cổ chảy thẳng vào cổ cô.
Yến Thanh Đường chưa từng nghĩ rằng anh sẽ có phản ứng lớn đến thế, duỗi tay ra vỗ về sau lưng anh, như thể đang trấn an anh, đồng thời cũng bùi ngùi mà rằng: “Được rồi mà, được rồi mà, tặng anh có hai bộ đồ, có gì để mà khóc đâu chứ?”
Cô không có cách nào ôm một Túc Chinh lưng hùm vai gấu vào lòng mình rồi dỗ dành Túc Chinh thôi khóc được, sự tương phản ấy thật khó để có thể nói thành lời.
Túc Chinh nghe vậy, dường như đã nhận ra bản thân hơi thất thố, cố gắng muốn khôi phục lại sự trấn tĩnh, dù vẫn còn ôm cô, nhưng lúc nói chuyện đã khá ổn định lại rồi: “Cảm giác đồ em đưa cho anh, mặc rất vừa vặn.”
“Đương nhiên rồi, em đã đo qua đó.” Yến Thanh Đường đắc ý nhếch mi.
Nói đoạn, cô tái hiện lại động tác vào một buổi tối mấy ngày hôm trước, hóa ra bàn tay lộn xộn khi ấy của cô là có nguyên nhân cả.
Đêm đó, tay cô lặng lẽ đo đạc chiều rộng của Túc Chinh.
“Đồ ngủ không quá quan trọng kích thước, nhưng vẫn hy vọng anh có thể mặc thoải mái một tí.” Yến Thanh Đường nói.
Suy cho cùng đồ ngủ này cũng được thiết kế riêng, do một tay cô đo đạc số liệu, tự biên soạn rồi đưa cho nhà thiết kế riêng của cô. Mấy hôm nay cứ mỗi khi rảnh rỗi, cô sẽ lặng lẽ bàn bạc về chi tiết, khiến cho chị gái thiết kế kia cũng phải tò mò chủ nhân của hai bộ đồ ngủ nam này đến tột cùng là ai.
“Không biết anh có thích màu xanh lam nhạt hay không nữa, dù sao thì em thích nó.” Đầu ngón tay Yến Thanh Đường mơn trớn phần cổ áo, “Chỗ này có điểm đặc biệt đấy.”
Túc Chinh cúi đầu, theo tầm mắt của cô nhìn sang, nhìn thấy vầng trăng lưỡi liềm màu bạc nho nhỏ trên đấy.
“Ánh trăng trên cao nguyên Pamir.” Cô cười nói.