Trong ba mươi năm của cuộc đời mình, Túc Chinh chưa từng sống tinh tế như vậy. Nhưng giờ phút này điều khiến Túc Chinh kích động không phải là chiếc áo ngủ trên thân mình, mà là người tặng áo.
Anh cúi đầu, duỗi tay sờ lên hình trăng lưỡi liềm bạc nơi cổ áo, tay Yến Thanh Đường vẫn còn ở đó, vì vậy mà đầu ngón tay hai người khẽ chạm vào nhau, bàn tay anh bao bọc lên tay cô.
“Thích lắm.” Anh nói.
Là áo, và cũng là người. Trái tim đập rõ nhanh đang nói với anh, anh thích Yến Thanh Đường.
Trên đời này có rất nhiều chuyện khác biệt là ở con người. “Ánh trăng trên cao nguyên Pamir”, từng là nỗi cô đơn của Túc Chinh khi ở tiền đồn quân sự, còn lúc này đây đã trở thành Yến Thanh Đường bên cạnh anh.
“Thích là tốt rồi.” Yến Thanh Đường cười với anh, đoạn nắm tay anh, cùng anh bàn bạc về kế hoạch tiếp theo, vừa thân mật vừa tùy ý, “Ngày mai chúng ta xuất phát rồi, đi chỗ nào thì tốt đây?”
Đối với kế hoạch Yến Thanh Đường thường bạ đâu tính đấy, hơn nữa người mà Yến Nhã Quân phái đến còn đang truy đuổi chặn đường họ, vậy nên mặc dù bọn họ đã quyết định thời gian xuất phát, nhưng vẫn chưa quyết định nơi đi, vẫn còn đang do dự vài địa điểm.
Nên quay lại Kashgar, đến vùng Aksu, hay thậm chí là quay về Urumqi…
Nếu quay về Kashgar vào thời điểm này, có lẽ sẽ thích hợp với cái câu nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Sau khi về Kashgar, bay đến Ghulja để quay lại thảo nguyên Nalati, lúc ấy cũng là thời điểm tốt nhất để ngắm hoa nở rộ nhất trên thảo nguyên.
Đây cũng là phương án mà Túc Chinh nghĩ đến, ban đầu Yến Thanh Đường đã đồng ý với nó.
Nhưng không chờ Túc Chinh trả lời, Yến Thanh Đường lại nói ra ý định thay đổi mới nhất của mình: “Chúng ta đi đến thành phố Hòa Điền nhé, dù sao thì nó cũng cách Kargilik rất gần mà. Nếu anh không muốn ở lại lâu, thì ít nhất chúng ta cũng ở lại huyện Bì Sơn hai ngày.”
Khoảng cách đúng là rất gần, huyện Kargilik cách huyện Bì Sơn chừng chưa đến một trăm km, lái xe chỉ cần hơn một tiếng là đến.
Nhưng Túc Chinh thật sự cũng rất mâu thuẫn, nếu không thì cũng sẽ không trầm mặc, sắc mặt nặng nề đi ngay khi cô vừa hỏi.
Nhưng cô lại muốn chọn một địa điểm khác hoàn toàn so với kế hoạch ban đầu của bọn họ.
Túc Chinh từng canh gác tại trạm tiền đồn ở Bì Sơn, trung đội trưởng mấy năm trước đã hy sinh cũng là lý do làm anh trốn tránh không muốn quay lại huyện Bì Sơn. Nhưng trốn tránh không phải là biện pháp giải quyết vấn đề, Túc Chinh bị nhốt bên trong, còn cô lại muốn nghĩ cách cứu anh ra ngoài.
Vừa dứt câu, quả nhiên Yến Thanh Đường nhìn thấy được sự mâu thuẫn trong nét mặt anh, liền thông minh nhanh trí giải thích lý do muốn đến: “Em muốn đi xem cây liễu nổi tiếng ở huyện Bì Sơn.”
Cô dùng lý do muốn đến huyện Bì Sơn hoàn toàn quy về mình, như vậy thì Túc Chinh sẽ không còn cớ để từ chối nữa.
Về phần kế hoạch sau đó thì cô vẫn chưa nghĩ ra, nhưng ít nhất thì, cứ mang Túc Chinh vào huyện Bì Sơn được rồi tính sau vậy.
Cây liễu nghìn năm tuổi mọc ở sa mạc Gobi thuộc thị trấn Bashilangan, huyện Bì Sơn. Cây liễu cổ này có chín tán cây, vậy nên dân bản xứ đều gọi là là ‘liễu chín đầu’.
Yến Thanh Đường một lòng muốn khảo sát thực vật, nên đương nhiên rất có hứng thú với loại kỳ quan này.
Vậy là nét mặt Túc Chinh dịu đi, đồng ý với cô: “Vậy sáng mai chúng ta đến huyện Bì Sơn.”
“Được!” Lộ trình mới của Yến Thanh Đường được giải quyết, xem như đã xong một mối lo ngại, vậy là cười khanh khách cả lên.
Một lúc lâu sau, Yến Thanh Đường lại kéo tay Túc Chinh, làm cho anh đứng dậy khỏi giường.
Túc Chinh hãy còn thất thần, cô đã đẩy anh đến cửa, dịu dàng nói: “Không còn sớm nữa, anh mau về ngủ đi nào.”
Đuổi khách rõ là lưu loát, xem ra đêm nay cô chỉ có duy nhất một nhiệm vụ là thay áo ngủ này cho anh, căn bản không hề nghĩ đến chuyện khác, hiện tại đã một lòng một dạ muốn đuổi anh ra khỏi cửa.
Túc Chinh bất đắc dĩ nở nụ cười, đành phải nói chúc ngủ ngon với cô: “Em cũng vậy, nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai anh chờ em ngoài cửa nhé.”
Đứng ngoài cửa chia tay trong lưu luyến, anh rất muốn hôn cô nhưng rồi lại kìm chế bản năng của mình, khiến cho bản thân không quá lỗ mãng.
Sau rốt, anh chỉ nắm lấy bàn tay phải của Yến Thanh Đường, khẽ hôn lên mu bàn tay cô bằng thái độ hết mực quý trọng, rồi khẽ buông ra quay người đi về lại phòng của mình.
Anh không hề hay, Yến Thanh Đường đằng sau anh ấy thế mà đỏ mặt.
Sau khi đóng cửa lại, Yến Thanh Đường đứng trước la bô rửa tay, vốc nước lên, để cho sự lạnh lẽo của nước thấm lên gương mặt cô. Rửa sạch sẽ cho đến khi làm dịu lại hai gò má nóng hôi hổi của mình, cô mới quay về giường nằm xuống, mở điện thoại lên, kìm số điện thoại của một cái tên đã lưu.
“Tôi muốn càng nhiều tư liệu về Túc Chinh càng tốt, anh có sẵn đấy không?”
Khi nói chuyện, Yến Thanh Đường đã đổi sáng một giọng điệu khác.
Vì thân phận của cô, nên đối phương vô cùng khách sáo: “Cô Yến, cô muốn tài liệu về vấn đề gì ạ? Trình độ chuyên nghiệp của anh ta chắc chắn vượt qua thử thách, về phần này chúng tôi có thể cung cấp bằng chứng.”
Mục tiêu của cô rất rõ ràng, lại thêm cô không phải là người có quá nhiều kiên nhẫn, nghe ra được câu trả lời của đối phương hoàn toàn không nắm bắt được ý tứ của mình, cô nhăn mày khẽ xoa mi tâm: “Nguyên nhân năm đó Túc Chinh xuất ngũ là gì, anh biết không? Là xuất ngũ bình thường hay là có ẩn tình nào khác?”
“Thành thật xin lỗi, chuyện này có liên quan đến bảo mật công tác của anh ta, chúng tôi cũng không biết.” Đối phương trả lời.
Điều này Yến Thanh Đường cũng đã đoán trước được, nhưng cô lại không muốn buông tha: “Vậy thì cũng phải điều tra được một vài tin tức gì đó chứ.”
Dường như bên phía kia càng thêm khó xử, một hồi sau mới nhỏ giọng nói: “Cô Yến, quân nhân biên phòng có yêu cầu giữ bí mật, không tiện điều tra đâu.”
“Ai bảo anh điều tra mấy cái đó.” Yến Thanh Đường sửng sốt, tức giận chỉ điểm cho sự ngu dốt của đối phương, “Anh cần đi điều tra về mạng lưới quan hệ của anh ấy, ví dụ như người thân, từ đó thăm hỏi về quá khứ của anh ấy.”
“Tin tức về người thân thì chúng tôi có đây.” Giọng điệu của đối phương bỗng hẫng đi, “Nhưng tất cả thân nhân của Túc Chinh đều không còn sống nữa rồi. Về phần ba mẹ anh ta, cả hai đều đã cùng chết bất đắc kỳ tử vào hai mươi năm trước.”
“Năm đó sau khi gặp chuyện không may báo đài đều đưa tin, tôi sẽ chia sẻ nó cho cô. Còn về những chuyện khác, tôi sẽ cho điều tra cẩn thận.” Đối phương bổ sung thêm.
Yến Thanh Đường chưa từng nghĩ đến, sẽ nghe được một đáp án như vậy.
Sau một hồi trầm mặc, Yến Thanh Đường tắt điện thoại đi, chờ bên kia gửi tin tức sang cho cô.
Nhưng đến khi thật sự gửi đến rồi, cô lại không dám đọc.
Ban đêm, những ngọn đèn trong khách sạn nhỏ vô cùng lờ mờ, Yến Thanh Đường ngồi tựa vào đầu giường, chần chừ một lúc lâu, cô vẫn ấn vào đường link kia, nhìn thấy dòng đầu tiên.
“Tại Côn Minh, Vân Nam, vợ chồng Túc Tư Niên và Diệp Mộng An bị tai nạn giao thông, ngày 21 tháng 1 đã cố gắng cứu chữa nhưng không có hiệu quả, qua đời.”
Vào những năm 2004 mà có thể được báo đài đưa tin, thì đoán chừng là có nguyên nhân đặc biệt nào đó, Yến Thanh Đường lướt xuống dưới đọc tiếp.
“Theo di chúc mà vợ chồng Túc Tư Niên và Diệp Mộng An để lại, họ đã hiến tặng tất cả bộ phận trên cơ thể của cả hai. Việc thiện của họ đã kéo dài được sự sống của năm người, đồng thời cũng đem lại ánh sáng cho bốn người khác.
“Có thông tin để lại, đôi vợ chồng này không còn người thân nào khác, chỉ có một đứa con trai đang học tiểu học, năm ấy mười tuổi.”
“Cảm động trước việc thiện của đôi vợ chồng Túc Tư Niên và Diệp Mộng An, các mạnh thường quân đã đứng ra quyên góp cho đứa bé, nhưng lại bị từ chối.”
“Theo thông tin điều tra được, một người chiến hữu của Túc Tư Niên đã nhận nuôi đứa trẻ.”
Bảng tin thật ra rất ngắn, nhưng lượng tin tức thì lại quá nhiều.
Khi kéo trang web xuống, ngón tay Yến Thanh Đường đã run rẩy theo.
Hóa ra vào năm Túc Chinh mười tuổi, anh đã mất đi ba mẹ thân thiết nhất.
Ngày 21 tháng 1….
Yến Thanh Đường bấm nhảy vào ngày đó trên phần mềm lịch của điện thoại mình, vào năm 2004 đó là đêm giao thừa.
Trong khi những gia đình khác đoàn viên trong tiếng hoan hô cười đùa, Túc Chinh đứng giữa hành lang bệnh viện lạnh lẽo như băng, nghe bác sĩ cấp cứu không thành tuyên cáo ba mẹ tử vong.
Một giây ấy, ắt là anh đã tuyệt vọng và đau đớn đến cực cùng.
Rõ ràng anh nhỏ như vậy mà….
Dù không đến nỗi là quá nhỏ, nhưng cái tuổi ấy vừa đủ để ghi nhớ được mọi viêc, vậy nên đến tận hôm nay vẫn còn nhớ rõ mồn một những chuyện từng xảy ra, không thể nào quên. Đây là một sự đau khổ khác.
Yến Thanh Đường tự nhận gia đình mình không quá yên bình, mẹ thì không có sức nặng lời nói, ba thì có d*c vọng kiểm soát mạnh, nhưng tổng thể thì cô vẫn được nuôi lớn bởi tình yêu chiều của ba mẹ mình.
Cô muốn thử tưởng tượng cảm giác mất đi cả ba lẫn mẹ vào năm mười tuổi thì sẽ như thế nào, song cuối cùng vẫn chẳng thể mường tượng ra được, chỉ còn sót lại sự đau lòng vô tận dành cho Túc Chinh.
Mỗi khi thấy cô gọi điện thoại tâm sự cùng mẹ, mỗi khi cô khắc khẩu với ba, Túc Chinh ngồi bên cạnh nghe, trong lòng anh đang suy nghĩ điều gì?
Có chăng là có chút hâm mộ, hoặc chăng đã sớm quen rồi.
Yến Thanh Đường vội nhớ lại, nhưng cảm giác những lúc ấy anh vẫn rất bình thường, nét mặt cũng không có gì khác thường.
Anh chưa từng nói về những điều đó, vậy nên cô hoàn toàn không biết gì cả.
Mà hiện tại, cuối cùng cô đã biết được đôi chuyện về anh, dù chỉ là số ít thôi, vẫn không thể giải thích được nhiều bí ẩn khác.
Ví dụ như trong tin tức có nhắc đến ‘chiến hữu’, vậy thì ba Túc Chinh trước kia cũng từng là quân nhân ư?
Cả gia đình ấy sau này thế nào rồi? Và tại sao Túc Chinh lại đi đến Tân Cương làm lính?
Sau nhiều năm tham gia quân ngũ, tại sao Túc Chinh lại xuất ngũ? Rồi tại sao lại cảm thấy mâu thuẫn khi quay về lại huyện Bì Sơn?
Nhiều băn khoăn chồng chất, phương pháp thẳng thẳn và xác thực nhất, chỉ có thể là biết được từ miệng Túc Chinh.
Nhưng đây cũng là phương pháp khó nhằn nhất, Yến Thanh Đường không biết năm nào tháng nào mới có thể thành công khiến cho Túc Chinh chủ động mở miệng được.
Mà cô sau khi đọc xong hết tin tức, cũng không dám tùy tiện hỏi Túc Chinh về chuyện này.
Câu chuyện này hễ nhớ lại sẽ rất nặng nề, cô sợ sẽ chạm phải vết sẹo của Túc Chinh, làm anh bị tổn thương.
Vậy là vào ban đêm, cô ôm điện thoại mở wechat của Túc Chinh lên xem đi xem lại.
Ảnh nền tài khoản của anh là một màu đen thuần. Nhưng ảnh đại diện lại mang sắc thái rực rỡ, là một chùm lá cây xanh nhạt, Yến Thanh Đường quan sát thật lâu, đoán là cây trà.
Là cây trà ở quê hương Vân Nam của anh sao?
Nhìn xong ảnh đại diện, cô lại mở đến lịch sử trò chuyện, bồi hồi mãi không thoát ra.
Đọc hồi lâu, thấy thông báo hiển thị nhắc nhở đến giờ ngủ nhảy ra, cô cũng chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng mà giây tiếp theo, Túc Chinh lại gửi một tin nhắn wechat sang: “Sáng mai sẽ xuất phát rồi, còn chưa ngủ à?”
“Sao anh lại biết em chưa ngủ?” Bị anh nắm thóp làm Yến Thanh Đường có hơi kinh ngạc.
“Vì anh nhìn thấy dòng ‘đang nhập tin nhắn’ của em.” Túc Chinh thành thật trả lời.
“Thật ra em đang chuẩn bị đi ngủ.” Yến Thanh Đường phản ứng rất nhanh, sau đó hỏi vặn lại, “Vậy là anh đã nhìn em mãi vậy sao?”
Túc Chinh: “….”
Vài giây sau, anh mới trả lời lại mấy chữ: “Ngủ đi, ngủ ngon.”
“Khoan hãy ngủ.” Thấy anh ra chiều muốn chấm dứt cuộc trò chuyện này, cô vội giữ anh lại.
Bên kia Túc Chinh đợi một hồi lâu nhưng cô lại không gửi gì sang nữa, có hơi bất đắc dĩ: “Gọi người ta lại, mà không nói lý do, cũng không nói gì hết.”
“Vì em đang dùng mạng dữ liệu mà!” Yến Thanh Đường ảo não, “Bỏ đi, để em điện thoại cho anh vậy…”
Trong lúc Túc Chinh không hề có sự chuẩn bị, Yến Thanh Đường đã gọi điện thoại sang, thanh âm vừa thấp và kéo dài, tiếng nỉ non nức nở xen lẫn với yêu thương: “Ai nói không có lý do, em nhớ anh đó, không được sao?”
Điều mà Yến Thanh Đường muốn nói hơn cả, là đau lòng.
Nếu phải che giấu, và cần tìm một cảm xúc khác để thay, thế thì đó là yêu.
Nếu lại đổi sang một cảm xúc khác, không quá mức đường đột, vậy có lẽ là nhớ.
Nhưng lời tỏ tình bất thình lình thế này vẫn khiến cho Túc Chinh trực tiếp sửng sốt, không thể chống đỡ được, thậm chí còn ngây đơ ra.
Lúc này đến phiên Yến Thanh Đường bất đắc dĩ, dịu dàng để lộ sự ấm ức: “Tín hiệu kém vậy sao? Phòng sát bên thôi mà không nghe thấy em nói gì ư.”
“Hóa ra em cũng nhớ đang ở cách vách.” Túc Chinh cuối cùng cũng mở miệng, rồi anh cười khẽ một tiếng, “Buổi tối cũng không quên đùa anh.”
Anh đã quen với việc Yến Thanh Đường cứ chọc ghẹo anh, rõ ràng anh vừa mới bị cô ‘đuổi ra’ khỏi phòng cách đây không lâu lắm, trong khi mấy ngày trước cả hai người đều ở chung một phòng.
Sớm chiều bên nhau, còn nhớ được ư?
“Ai chọc anh…” Yến Thanh Đường phản bác.
Túc Chinh lại hỏi nhanh hơn, còn có chút nghi hoặc: “Thật sao?”
Yến Thanh Đường không thể nói ra lý do thật sự được, cuối cùng cũng chỉ ậm ờ che giấu: “Anh cứ xem là đúng đi. Nhưng không cho anh tắt điện thoại đâu.”
“Nhận điện thoại của em, nghĩa là anh cũng muốn nói chuyện với em.” Yến Thanh Đường cố chấp nói.
Túc Chinh cũng không phản bác, vì có lẽ là thế thật.
Anh nghi ngờ câu ‘nhớ anh’ của Yến Thanh Đường, nhưng trên thực tế, anh cũng thật sự rất nhớ Yến Thanh Đường.
Không muốn rời xa Yến Thanh Đường chút nào, khi về phòng lại lưu luyến, lúc nằm lên giường cũng sẽ không ngừng nhớ về cô.
Cô thẳng thắn và nhiệt tình, sẽ không bao giờ để bản thân phải ấm ức, với anh cứ muốn hôn là sẽ hôn ngay.
Mà anh thật sự sẽ vì dăm ba câu của cô mà bị trêu chọc, dù vô tình hay cố ý, dù cho không chỉ có thế, một cái hôn phớt của cô, một cái ôm, hay thậm chí chỉ đơn giản là một cái nắm tay, sẽ khiến cho anh thất thủ.
Song trạng thái này đến tột cùng là bắt đầu từ khi nào, đã lần tìm không ra, miệt mài theo đuổi cũng chẳng rõ.
Như khoảnh khắc này, anh chỉ giật mình: “Muốn nói gì đây? Khuya lắm rồi đó.”
“Anh gấp gáp muốn ngủ vậy sao?” Yến Thanh Đường thỏ thẻ hỏi.
Túc Chinh lắc đầu, dịu dàng trả lời cô: “Không có, anh ngủ lúc nào cũng được cả, anh đang lo lắng sáng mai em sẽ không dậy nổi mất.”
“Không phải anh đã đồng ý ngày mai sẽ sang gọi em dậy sao.” Yến Thanh Đường hỏi vặn lại anh, “Chỉ cần anh dậy được, thì sẽ không có vấn đề gì cả.”
Đương nhiên là Túc Chinh dậy nổi rồi, anh khá có sự chống đối với giấc ngủ. Bắt đầu từ hai mươi năm trước, ác mộng luôn làm bạn với anh vào mỗi đêm.
Một hai năm đầu thì ở mức độ thường xuyên, về sau thì thi thoảng, cho đến ba năm gần đây lại thành thường xuyên.
Tần suất gặp ác mộng trong những năm gần đây như vậy đã khiến Túc Chinh quen rồi, nên một tháng đổ lại đây bình yên vô sự thì lại biến thành khác thường.
Có đôi khi, Túc Chinh thậm chí đã nghĩ rằng, có chăng việc Yến Thanh Đường xông vào cuộc sống của anh mới có thể xua tan đi cơn ác mộng của anh. Cũng may mắn là, có mấy ngày, Yến Thanh Đường còn xông thẳng vào giấc mơ của anh, trong vài giấc mơ đã có cái thành sự thật.
Được ở bên Yến Thanh Đường, dù có làm gì đi nữa, cũng sẽ biến thành chuyện vui vẻ.
Nghĩ đến đây, ngữ điệu của anh nồng đậm yêu thương cưng chiều, chầm chậm nói: “Được rồi, đêm nay em muốn nói gì, anh sẽ nói cùng em.”
Câu này trên thực tế mang theo sức hấp dẫn rất lớn, mém chút nữa Yến Thanh Đường đã trực tiếp hỏi anh về chuyện quá khứ, đặc biệt là những chuyện có liên quan đến xuất ngũ.
Nhưng cô vẫn còn lý trí, biết nói bóng nói gió một cách tinh vi, để cho Túc Chinh có thể không nhận ra.
“Tại sao ảnh đại diện của anh lại là hình chùm lá cây vậy?” Yến Thanh Đường hỏi.
“Vì mẹ anh họ Diệp.” Túc Chinh đáp lại lời cô, “Bà thích lá cây trà của Vân Nam, nên bà đã đặt tên mụ của anh là ‘Diệp con.”
Đây là một câu một câu chơi chữ. “Diệp con” còn có nghĩa là con của ‘Diệp’.
Vây nên, họ tên của Túc Chinh ngọn nguồn từ ba, nhưng tên mụ thì có ràng buộc rất đặc biệt với mẹ.
Yến Thanh Đường hiểu ngay, bỗng thấy tên mụ của anh sao mà đáng yêu quá thể.
“Hóa ra tên mụ của anh là ‘Diệp con’ à.” Cô nhấm nháp dư vị về mức độ thân mật của cái tên này, rồi lại liên tưởng đến bản thân, mỉm cười nói, “Ba em không gọi tên mụ của em, nhưng mẹ em sẽ gọi, tên mụ của em là ‘bé Đường’.”
“Ừm.” Túc Chinh gật đầu, “Anh từng nghe mẹ em gọi em như thế, nên cũng đoán được đại khái.”
“Hơi ngây thơ nhỉ?” Yến Thanh Đường ngượng ngùng, “Mấy năm nay mẹ rất ít khi gọi em như thế, nhưng khi còn nhỏ mẹ luôn gọi em như vậy đó.”
Túc Chinh cười rất ôn hòa, lại vươn mấy phần nhớ nhung: “Không ngây thơ, nghe rất ấm áp.”
Dừng một lát, anh lại nói: “Cũng khiến người ta rất hâm mộ.”
Anh cố ý lảng tránh chủ ngữ, thật ra người hâm mộ Yến Thanh Đường, chính là anh.
Anh những tưởng Yến Thanh Đường vẫn chưa biết chuyện gia đình mình nên vội vàng đi lướt qua, nói: “Trưởng thành là thế đó, tên mụ dường như chỉ ràng buộc với trẻ con, dần dần lớn lên rồi sẽ không gọi thế nữa.”
Nhưng Yến Thanh Đường lại nghe hiểu anh đang nói gì.
Túc Chinh mất đi cả ba lẫn mẹ, đương nhiên chưa từng được ai gọi tên mụ của mình. Tên mụ ẩn chứa tình cảm nồng nàn, cuối cùng sẽ trở thành một lỷ niệm nhỏ nhoi.
“Cũng đâu nhất định lớn lên rồi sẽ không có ai gọi đâu chứ.” Yến Thanh Đường lặng lẽ xoa xoa hai mắt, nuốt hết nỗi nghẹn ngào vào trong bụng, “Sẽ luôn có người xem ai đó mãi mãi là con nít, dù người đó có lớn bao nhiêu đi nữa.”
“Đúng vậy.” Túc Chinh đón lời cô, “Như mẹ em vậy đó, luôn gọi em là bé Đường bất cứ lúc nào. Có người yêu thương là một loại may mắn rồi.”
Sau khi biết chuyện, cô không sao kiềm được khi thật sự nghe thấy Túc Chinh nói như vậy, giọng khàn đặc trả lời anh: “Anh cũng có mà, Diệp con…”
Cô gọi tên mụ của anh, khiến cho lòng anh phải rung động theo. Thế nhưng anh không vì thế mà vui sướng, mà lại bận tâm đ ến giọng nói đột ngột xen tiếng nức nở của Yến Thanh Đường: “Sao em lại khóc?”
“Em khóc… em khóc vì vừa nãy em mới đọc được một bài báo xã hội, ngẫm lại thôi mà đã thấy đau lòng.” Yến Thanh Đường nói thật.
Song Túc Chinh căn bản không thể mường tượng được cô khóc là vì chuyện của mình, nghĩ đến việc cô vừa nói chuyện với mình vừa lên mạng lướt tin tức rồi không kiềm được đau xót, không khỏi nói: “Yến Thanh Đường, chuyện đau lòng của người khác thật ra không liên quan gì đến em cả, đừng đắm chìm trong những tin tức ấy.”
“Có lẽ là có liên quan đến em đấy…” Âm thanh của Yến Thanh Đường nhỏ đến mức có cố nghe cũng không rõ cô đang nói gì.
Là nỗi đau và bi thương của Túc Chinh, có liên quan đến Túc Chinh, vậy thì cũng sẽ liên quan đến cô.
“Nói nhỏ gì đấy?” Túc Chinh khá tò mò về câu nói ậm ờ lóng ngóng kia của cô.
“Không nói gì cả.” Yến Thanh Đường nghĩ ngợi, sợ anh sẽ phát hiện ra nên nhanh chóng dời chủ đề, “Ngày mai đến huyện Bì Sơn tìm cây liễu kia, anh phải nghe theo sự chỉ huy của em đó, nghe đồn nó rất khó tìm, anh đừng để bị lạc.”
“Có lúc nào là anh không nghe theo sự chỉ huy của em đâu nào?” Túc Chinh khẽ cười, “Hơn một tháng này, anh luôn chạy theo em mà.”
Rồi lại nói: “Anh rất quen thuộc huyện Bì Sơn, anh sợ em đi lạc mới đúng.”
“Vậy thì lần này em sẽ đi theo anh nhé.” Yến Thanh Đường nói, “Anh dẫn em đi chơi khắp huyện Bì Sơn, không chỉ là mỗi huyện Bì Sơn đâu, em còn muốn đi những nơi khác nữa.”
Nghe đến đây, Yến Thanh Đường đúng là đã có kế hoạch của riêng cô thật rồi.
Không biết Túc Chinh nghĩ đến gì, đột nhiên dẫn dắt cô: “Khu Hòa Điền rộng như vậy, nếu muốn đi được nhiều nơi, vậy thì chúng ta chỉ cần đi tìm cây liễu chín đầu ở huyện Bì Sơn thôi rồi đi, tiết kiệm thời gian.”
Anh lại muốn trốn tránh theo bản năng, Yến Thanh Đường nghĩ thế.
Muốn kết thúc chủ đề, cũng là muốn trấn an anh, cô khẽ ‘ừm’ một tiếng, nói: “Đến lúc đấy lại tính.”
Cách một bức tường gọi điện thoại nói chuyện phiếm, bất giác đã hơn nửa tiếng trôi qua.
Túc Chinh lại thúc giục cô nhanh đi ngủ, cô cũng hơi buồn ngủ, nhưng vẫn muốn hỏi xong vấn đề cuối cùng: “Đúng rồi, em còn một chuyện nữa.”
“Ảnh nền trên tài khoản của anh trước giờ vẫn dùng ảnh đen thuần như vậy sao?” Yến Thanh Đường hỏi, “Không suy nghĩ đổi sang ảnh khác ư?”
“Anh quen rồi.” Túc Chinh hờ hững đáp lại, “Hơn nữa cũng không có cái gì hay để đổi.”
“Em có.” Yến Thanh Đường chủ động nói, “Chờ cúp điện thoại em sẽ gửi cho anh ngay. Anh phải chờ em nhé, Túc Chinh.”
Thật ra Túc Chinh còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng cô cúp điện thoại rõ mau, không cho anh cơ hội này.
Hai phút sau, Yến Thanh Đường gửi liền tù tì ảnh sang cho anh, do chính tay cô chụp bắt đầu từ Urumqi, dùng chính máy ảnh Sony chụp vô số bức hình.
Tất cả đều là ảnh phong cảnh của Tân Cương.
Túc Chinh xem qua một loạt, có động vật, có thực vật, có người, có hồ ly đỏ ăn táo, có thiên nga trắng đang đấu nhau ở hồ Sayram, có những cây vân sam phủ đầy tuyết trắng mọc thẳng tắp, có những cây hoa nghệ tây chọc băng nở rộ, có anh và cô… rực rỡ sắc màu, khiến người xem phải hoa cả mắt.
“Nhiều vậy sao…” Túc Chinh gửi tin nhắn cho cô.
Tin nhắn này nhanh chóng bị những bức ảnh sau đó nuốt chửng, nhưng Yến Thanh Đường vẫn thấy được, còn trả lời lại anh: “Không nhiều đâu, em đã sàng lọc qua một lần rồi đó, đây là những ảnh sau này sẽ được phát hành bộ ba hàng chín ô đấy.”
(*) chỉ kiểu đăng ảnh dạng 9 ô (một dạng thường thấy trên các nền tảng như WeChat Moments, Instagram…)
Xem ra Yến Thanh Đường đã lựa chọn rất cẩn thận.
Túc Chinh cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Yến Thanh Đường nhanh chóng hỏi anh: “Anh có thích cái nào không?”
“Có, nhưng mà…” Túc Chinh rối rắm.
Cô đặc biệt giỏi trong việc chụp ảnh, mỗi một bức ảnh đều được chụp như tác phẩm.
Anh cũng biết dùng máy ảnh, lúc còn ở tiền đồn quân sự cũng từng chụp ảnh cho nhóm chiến hữu, nhưng không có nhiều kỹ xảo như cô.
“Từ từ rồi chọn.” Yến Thanh Đường cười trả lời anh, “Hơn nữa sau này em còn chụp nhiều lắm.”
“Có điều em thích nhất là bức ảnh bồ câu và bầu trời xanh.” Yến Thanh Đường nói.
Đây là ảnh nền mới nhất trên tài khoản của Yến Thanh Đường.
Về phần ảnh nền trên tài khoản, Yến Thanh Đường thay đổi rất thường xuyên. Trước kia thì mỗi tháng Yến Thanh Đường sẽ đổi một lần, thậm chí hai ba tuần là đổi rồi. Sau khi đến Tân Cương dường như cô đổi càng thường xuyên hơn, chỉ cần có mạng là cô lại đổi.
Nhưng khoảng thời gian gần đây cô không còn đổi nữa, ảnh nền vẫn giữ nguyên là bức ảnh chụp thành phố cổ Kashgar.
Đàn bồ câu đang bay, mái nhà màu vàng đất, và bầu trời trong xanh. Cảnh sắc mà cô chụp lại, được thể hiện hết trên bức ảnh.
Quan niệm của Túc Chinh về bồ câu, cũng hệt như tình yêu tha thiết và tự do của anh và cô. Nó tràn ra ngoài bức ảnh, giấu vào trong trí nhớ của cô.
Yến Thanh Đường nhìn chằm chằm vào ảnh nền của mình, đoạn thoát ra rồi lại chuyển sang xem tài khoản của Túc Chinh.
Đầu ngón tay của cô bỗng chững lại trên màn hình, nhìn thấy Túc Chinh đã chọn ra một bức ảnh từ trong vô số những bức mà cô đã gửi và thay ảnh nền.
Từ nay về sau, ảnh nền tài khoản của anh, giống y như đúc của cô.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Túc Chinh dậy rất sớm, trời sinh anh ít ngủ, cả đêm không gặp ác mộng đã đủ để khiến anh thấy thoải mái và thỏa mãn lắm rồi.
Sau khi nhìn đồng hồ, anh kiên nhẫn đứng chờ một lúc, đợi đến khi tới khung thời gian mà bình thường Yến Thanh Đường sẽ thức giấc, bấy giờ mới bắt đầu rửa mặt, sau đó đi ra ngoài bước nhanh về phía phòng của cô.
Anh dừng lại, nhẹ nhàng gõ cửa phòng, rồi đợi cô cùng đi ra ngoài.
Mới đầu anh vẫn quen với việc đứng thẳng tắp như đi lính, nhưng lại sực nhớ ra Yến Thanh Đường từng chê anh như thế quá nghiêm túc, vậy là cũng học cô đứng tựa vào cửa.
Nhưng cô lại không đi ra ngay, anh do dự đứng ngoài cửa bỗng thấy có hơi căng thẳng.
Khi anh đang định gõ cửa lần thứ hai thì nghe thấy bên trong phòng truyền đến vài tiếng bước chân rất nhỏ, thế là dừng tay lại.
“Anh đến rồi.”
Cửa phòng được cô đẩy ra, Yến Thanh Đường nheo đôi mắt còn đang nhập nhèm buồn ngủ, mở cửa ra chào đón anh.
Cô ôm lấy anh, thân mật với anh như một loại bản năng.
Trước mặt anh, cô ngày càng thả lỏng, không còn e dè với việc tiếp xúc tay chân, ôm eo anh mềm mại tựa đầu vào vai anh, cọ cọ như đang quyến rũ, ngửa đầu lên nhìn anh, hàng mi dài và cong khẽ rung rung, rõ ràng là dáng vẻ vừa mới ngủ dậy, ngay cả ánh mắt cũng ngây thơ quá đỗi.
Làm cho Túc Chinh phải cúi người xuống hôn lên đôi mắt cô, khiến cô vừa tê dại vừa ngứa ngáy, còn anh thì cười nhẹ: “Ừm, anh đến rồi.”