ĐỒNG HÀNH - BẠCH ĐIỂU NHẤT SONG

Cuối cùng anh vẫn chủ động mời cô đến nhà mình.

Yến Thanh Đường có thể cảm nhận được mơ hồ, rằng so với cô, Túc Chinh càng băn khoăn lo lắng về tương lai hơn. Cứ như sau khi bọn họ chấm dứt chuyến hành trình đi Tân Cương, thì sẽ phải ngầm chấp nhận với chuyện chia ly vậy.

Cô không thích cảm giác này, nên lặng lẽ thiết lập những mối liên hệ về tương lai. Cô dẫn đường cho Túc Chinh, để Túc Chinh tự tưởng tượng về tương lai có cô trong đó.

“Nhưng homestay của Giang Hoài Dã quả thật là tiện hơn đó.”

Biết rõ là Túc Chinh đang ghen, Yến Thanh Đường cũng không để ý mà chêm thêm dầu vào lửa, dáng vẻ tỏ ra rất do dự.

Quả nhiên Túc Chinh một lòng muốn thuyết phục cô, tiếp tục nhẹ nhàng dỗ dành dụ dỗ, đoạn còn nói: “Không có nơi nào tiện hơn nhà mình cả. Thanh Đường à, nhà của anh chính là nhà em.”

Nhắc đến mối quan hệ với Giang Hoài Dã, chủ yếu chính vì những lời này đây.

Yến Thanh Đường không nói lời nào, đang cầm cuốn sổ giấy dâu đi về phía chiếc xe việt dã, trái tim thì nhảy nhót, lúc đến nơi xe đỗ mới mơ hồ ậm ờ phun ra một chỗ: “Ồ.”

Túc Chinh gấp gáp đuổi đến xe, truy hỏi cô: “Sao nào? Thế ở nhà anh nhé.”

“Được rồi.” Khi cả hai cùng lên xe, Yến Thanh Đường ra chiều như là suy xét lắm rồi mới đồng ý, nhưng sau đó sự tò mò của cô cũng bộc lộ ra, “Túc Chinh, nhà chúng Túc Chinh có lớn không?”

Chưa từng ở, nhưng lại rất tự nhiên mà sửa lời thành ‘chúng ta’.

Túc Chinh nở nụ cười, không vội trả lời cô mà cúi đầu, tìm kiếm trong túi món đồ nào đó.

Yến Thanh Đường nghe thấy âm thanh kim loại va chạm vào nhau, lòng bàn tay Túc Chinh có ánh sáng mờ ảo phát lên, nhưng cô còn chưa kịp nhìn thấy rõ thì bàn tay trái của người đàn ông đã vội bịt mắt cô lại.

Bịt mắt vội vã, rồi mở ra cũng vội vã, giọng điệu của Túc Chinh còn mang theo sự nghiêm túc và hăng hái: “Tai nghe sao bằng mắt thấy. Nhà không lớn, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi xem nhé.”

Yến Thanh Đường nhìn thấy trong lòng bàn tay phải của anh, là một chiếc chìa khóa.

“Trong nhà chỉ có hai chiếc chìa khóa, một cái anh đang dùng, một cái dùng để dự phòng, chưa từng dùng qua lần nào cả.” Túc Chinh giao chiếc chìa khóa trong tay cho cô, nắm tay cô chậm rãi khép lại, “Thanh Đường à, cho em.”

Túc Chinh từng nghĩ rằng, chiếc chìa khóa này ắt là cả đời sẽ không có cơ hội được dùng đến.

Từ mùa xuân năm anh 21 lẻ loi đi vào Lệ Giang, thoắt cái đã ba năm. Trong ba năm đó, chiếc chìa khóa mà anh thường dùng đã có dấu hiệu mai mòn thấy rõ. Còn chiếc dự phòng này, trông mới tinh vô cùng.

Mà hiện tại, chìa khóa đã có chủ. Túc Chinh lẻ loi xem cô là người thân thiết nhất, người có thể gửi gắm nhất.

“Cứ đưa đồ cho em giữ…” Mũi Yến Thanh Đường chua xót, thỏ thẻ, “Lần trước giúp anh giữ viên đá, còn sợ anh quên cầm về.”

“Không phải giữ.” Túc Chinh sửa lại đúng lời cô, “Sau này nó là của em.”

“Em cho anh viên đá, anh sẽ giữ gìn nó cẩn thận.” Anh lại nói, “Anh cho em chìa khóa, em nhất định cũng phải cầm chắc.”

“Được.” Yến Thanh Đường nắm lấy chiếc chìa khóa Túc Chinh cho, quay đầu đi tìm chìa khóa của mình, một đống chìa khóa cùng ghém trong một chỗ.

“Trộn nhiều như vậy có thể nhận ra được sao?” Túc Chinh trêu chọc, “Có nhiều chìa khóa vậy à.”

“Này thì có gì mà nhiều?” Yến Thanh Đường thuận miệng nói, “Mấy căn của em đều dùng mật khẩu, bây giờ đã ít hơn hẳn rồi đó.”

Khựng lại vài giây, cô lại chuyển đề tài: “Nhà ở Lệ Giang là mua sao? Giá nhà cao không?”

Đối với Yến Thanh Đường mà nói, có nhiều bất động sản cũng chẳng nghĩa lý gì. căn nhà khiến cô lưu luyến cũng chỉ có căn nhà ở cùng với ba mẹ, và căn hộ rộng lớn mà cô sống một mình nằm gần viện nghiên cứu.

Đến bây giờ, còn thêm căn nhà mà Túc Chinh ở nữa.

“Mua, giá nhà ở Vân Nam cũng khá thấp.” Túc Chinh đáp, “Ba mẹ anh có để lại cho anh một ít tiền, lúc anh nhập ngũ cũng có tiền.”

Nói rồi, anh lại trầm tư, nghĩ đến chuyện xa xăm: “Chờ khi nào anh về, anh sẽ thay đổi hết đồ trong nhà.”

“Đổi cái gì?” Yến Thanh Đường tựa lưng vào ghế, ánh mặt trời đập vào cửa kính, rọi thẳng vào gương mặt xinh đẹp sáng sủa của cô, mái tóc xoăn lấp lánh ánh vàng.

“Vẫn chưa nghĩ xong.” Túc Chinh rũ đôi mi, khàn giọng trả lời cô.

Nhưng tự trong thâm tâm, anh đã nghĩ xong hết cả rồi. Anh muốn ngôi nhà mình tràn ngập sức sống và sinh lực, trong phòng ngủ, trong phòng khách… trong từng góc nhà mỗi khi mặt trời chiếu rọi, sẽ đặt những bông hoa hồng xinh đẹp và rạng rỡ nhất như cô gái trước mắt anh.

Có cần phải là những hoa tươi cắt cành không nhỉ? Những bông hoa tươi nở rộ, nhưng một Yến Thanh Đường yêu thực vật như thế hẳn sẽ không đành lòng khi thấy hoa héo đi.

Túc Chinh nhất thời nghĩ đến mất hồn, cho đến khi Yến Thanh Đường nâng tay gõ gõ lên tay lái anh, anh mới như bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị.

“Nên xuất phát thôi, tranh thủ thời gian.” Cô nhắc nhở.

Bấy giờ chiếc việt dã mới khởi động, chuyến tham quan đến thị trấn nhỏ với tiết tấu rất nhanh, họ lại lập tức chạy về hướng Công viên hải quan dân gian Na. chẳng vì điều gì cả, chỉ đơn giản vì đó là nơi có cây ngô đồng cổ thụ hàng nghìn năm tuổi.

Nơi này không tính là quá lớn nên cũng không có du khách nào. Để vào xem cây ngô đồng phải trả mười đồng, nếu như một mình Túc Chinh đi ngang qua thì chắc chắn sẽ không vào xem. Nhưng Yến Thanh Đường lại khác, dù có trả gấp đôi, hay gấp mười đi nữa, chỉ cần cô muốn nhìn thì nhất định sẽ vào.

Nhớ lại những hiểu biết của mình sau khi đến Tân Cương, Yến Thanh Đường đoán rằng người Tân Cương rất có lòng trong việc trồng cây.

Dù là cây liễu, cây óc chó, hay là cây ngô đồng hôm nay, đều đã trải qua sự tang thương của năm tháng, và được người Tân Cương trồng từ ngàn năm về trước.

Cô đoán rằng lý do có lẽ là để chắn gió và cát, hoặc cũng có lẽ chỉ đơn thuần là tình yêu thiên nhiên tha thiết, muốn tận hưởng cảm giác thỏa mãn khi được ngắm nhìn một cái cây từ nhỏ bé thành một đại thụ cao chót vót.

Và nguyên nhân thực sự, hiện tại đã không thể biết được nữa rồi.

Yến Thanh Đường ngẩng đầu nhìn cây ngô đồng ngàn năm cao chừng ba mươi mét, trong lòng tán thưởng không thôi.

Ngô đồng thường được trồng ở hai bên đường, rất thường thấy ở thành phố xanh hóa. Nhưng khi đã quen nhìn, rời xa thành phố đến một nơi khác rồi nhìn lại, cảm giác đã không còn giống nhau nữa.

Yến Thanh Đường nhớ rằng, cây ngô đồng biểu hiện cho tình yêu, thời cổ ngô tượng trưng cho cây đực, đồng tượng trưng cho cây cái, ngô đồng là cây trung thành nhất thế gian, chung nhịp thở chung cành lá.

Nghĩ rồi, cô lại không kìm được tiếng thở dài.

Túc Chinh nghe rất rõ, lập tức hỏi cô: “Sao thế?”

“Nhìn thấy ngô đồng, em lại sực nhớ đến <<Khổng Tước Đông Nam Phi>>. Yến Thanh Đường trả lời, “Cuối cùng khi nhắc về ngô đồng, chính là câu ‘cành cành che nhau, lá lá giao nhau’”.

Cấp ba là thời gian rất xa xôi, nhưng Yến Thanh Đường vẫn còn nhớ rất rõ câu chuyện tình yêu lâm li bi đát của Lý Lan Chi và Tiêu Trọng Khanh.

Khi còn sống tình yêu của họ không được gia đình hai bên ủng hộ, cùng nhau chết đi, rồi được hợp táng, những cây ngô đồng được trồng hai bên mộ.

“Khi còn đi học, em đã từng suy nghĩ xem căn nguyên bi kịch của họ là gì.” Yến Thanh Đường trầm tư, “Quan niệm về địa vị gia đình, đạo đức gia trưởng phong kiến… sự phản đối của hai bên gia đình, quả thật là những nguyên nhân lớn. Trong đó mẹ của Tiêu Trọng Khanh là quá đáng nhất, bà cũng là người đã châm ngòi cho tấn bi kịch ấy. Thế nhưng sau này khi nhìn lại, bản thân Tiêu Trọng Khanh đồng thời là người bị hại trong câu chuyện này, nhưng chính sự không quả quyết của chàng ta cũng là căn nguyên cho bi kịch.”

 Túc Chinh gật đầu, nhàn nhạt nói: “So với Lý Lan Chi, anh ta yếu đuối hơn nhiều.”

Kết duyên vợ chồng với Lý Lan Chi, thế nhưng khi mẹ và vợ có mâu thuẫn thì lại không gánh vác được trọng trách làm chồng, bảo vệ vợ con. Cuối cùng thì từng bước thỏa hiệp, từng bước lâm vào thế bị động, sau rốt thì chàng ta nghe lời mẹ, bảo vợ về nhà mẹ đẻ ở tạm vài ngày.

Vì sự khinh rẻ từ mẹ chồng và yếu đuối của chồng, Lý Lan Chi không thể không quay về nhà mẹ đẻ.

Sau này hẹn ước cùng nhau tự tử, Lý Lan Chi không chút do dự nhảy xuống ao, còn chàng ta thì lại lưỡng lự đứng dưới tán cây, sau một hồi chần chờ mãi mới chịu chết.

“Nếu người nhà phản đối chuyện hôn nhân, dù đó là người nhà của mình, hay là người nhà của đối phương, thì cũng không nên mất kiên trì như vậy, dễ dàng thỏa hiệp, dễ dàng buông bỏ.” Túc Chinh nghiêm túc nói, “Vì chúng ta không thể để người khác kiên trì một mình được.”

Hoạn nạn có nhau, sống chết không rời, mới chính là hóa thân của cây ngô đồng qua trăm ngàn năm.

Chỉ đôi ba câu của anh đã thay đổi tâm trạng âu sầu vì câu chuyện xưa của Yến Thanh Đường.

Con người luôn bị giới hạn bởi đủ kiểu khuôn khổ của thời đại, dường như mội căn nguyên đều bị quy về xã hội thời bấy giờ.

Nhưng Yến Thanh Đường lại thích nhắm vào cá nhân cụ thể. Càng là bối cảnh xã hội khó khăn, thì những quyết định mà con người đưa ra vào thời điểm ấy càng bộn phần quý giá.

Cuối cùng Tiêu Trọng Khanh cũng nguyện chết cùng Lý Lan Chi, quả thật có thể hiện sự si tình của chàng ta. Nhưng nếu ngay từ đầu chàng ta có thể dũng cảm bước từng bước, có chăng bi kịch ấy đã không xảy ra.

Câu chuyện được lưu truyền từ thời Đông Hán, đến tận hôm nay vẫn có nhiều cách lý giải khác nhau.

Mà khoảnh khắc này, Yến Thanh Đường cảm nhận được rất rõ ràng, rằng ít nhất thì Túc Chinh cũng có suy nghĩ như cô, cách nhìn như cô.

Họ chính là cây ngô đồng cành cành chen nhau, lá lá giao nhau.

Xem xong ngô đồng ngàn năm, cũng đồng nghĩa với việc họ phải từ biệt Karakax.

Như tên gọi của mình, huyện Karakax nổi tiếng nhờ có thể tìm thấy ngọc xanh thẫm ở nơi này. Đáng tiếc thay trong nhiều năm đổ lại đây, dọc hai bên bờ của sông Karakash hay còn được gọi là sông Karakax, rất hiếm khi có thể nhặt được ngọc. Người đến Tân Cương có rất nhiều, nhưng không mấy ai có cơ hội tìm thấy những viên ngọc to đẹp như mời mấy năm trước nữa rồi.

Đến ban đêm, chợ đêm Bulake cũng không mở cửa, làm dập tắt ý định đi chợ đêm của Yến Thanh Đường.

Vậy là cả hai đi ngủ sớm, chờ đến sáng hôm sau sẽ đi về hướng đông, đến thành phố Hòa Điền gần đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi