Để tránh bôn ba mệt nhọc, ngày kế tiếp, Yến Thanh Đường và Túc Chinh ăn cơm xong rồi mới xuất phát.
Huyện Karakax ngày xưa là thành phố trực thuộc Hòa Điền, cách Hòa Điền chừng không đến ba mươi km, lái xe hơn một giờ.
Khi đến khách sạn đã là bốn giờ chiều, hai người cũng không gấp gáp, vào phòng soạn lại hành lý.
Trong những ngày này, nhiệt độ ở Hòa Điền đã đạt đến 30 độ. Nam Tân Cương rất khô hanh, Yến Thanh Đường không quen lắm nên vội bật máy tạo độ ẩm nhanh nhất có thể.
Nhân lúc này không có bão cát, cô mở cửa ra để thông khí.
Khách sạn này được xây dựng ở bên cạnh công viên hồ Côn Lôn, từ cửa sổ nhìn ra sẽ thấy cảnh hồ Côn Lôn tuyệt đẹp.
Trước đây Yến Thanh Đường chưa từng nghĩ đến, cô có thể ở được một căn phòng có tầm nhìn đẹp đến thế này tại Nam Tân Cương.
Nam Tân Cương thiếu nước, dù có sông đi nữa thì cũng là sông băng.
Nghe người ta nói hồ Côn Lôn là nguồn nước sống, nước tan từ các dòng sông băng trên dãy Côn Lôn hầu như đều tụ về đây, khiến cho khu vực xung quanh xanh hơn, bớt hoang vu hẳn.
Nhưng nguyên nhân chính là vì khách sạn này chỉ cách công viên có năm trăm mét, nên sau khi thu dọn xong đồ đạc Yến Thanh Đường và Túc Chinh lại không gấp gáp đi đến công viên, mà là đến Pháo đài Tuấn Thành dạo.
Trước khi đi, nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài cửa sổ, Yến Thanh Đường còn cố ý bôi kem chống nắng cho cả mình và Túc Chinh.
Pháo đài Tuấn Thành, thành cổ nằm ở thành phố Hòa Điền, được xây dựng dựa theo thành coor Kashgar. Dưới góc nhìn của Yến Thanh Đường, Kashgar hay thậm chí Yarkand mà bọn họ từng ghé qua đều là những hòn ngọc quý, vậy nên với cô mà nói Tuấn Thành không quá hấp dẫn. Đến ngõ Bồ Câu đút bồ câu ăn, xem như là giải sầu. Rồi lại tìm bưu điện viết bưu thiếp theo thói quen.
Nhưng khi màn đêm buông uống, thành phố lên đèn, ánh sáng vàng cam phản chiếu lên những tòa nhà màu vàng đất, vầng trăng bạc treo lơ lửng trên bầu trời lam tím, tất cả đều trở nên khác biệt, khác hoàn toàn so với ban ngày.
Trên trời và dưới đất, sắc màu ấm lạnh giao nhau, tạo nên sự tĩnh lặng và yên bình.
Dưới ánh trăng, Túc Chinh kéo cô vào trong một nhà hàng, gọi bồ câu nướng dưa hấu đỏ, rồi lại gọi trứng bồ câu nướng và cả bánh bao nướng mà cô từng nếm rất nhiều lần ở Tân Cương.
Trong tiềm thức, bữa tối thì nên ăn ít, hơn nữa những món được gọi đều có hàm lượng calo cao. Nhưng có vẻ Yến Thanh Đường đã không còn quan tâm đ ến những vấn đề này nữa, món Túc Chinh gọi đều là món cô muốn ăn, nó luôn dễ dàng khơi gợi nên sự thèm ăn của cô.
Bồ câu nướng dưa hấu thì là lần đầu tiên cô ăn. Cách chế biến rất độc đáo, sau khi múc rỗng ruột dưa hấu, để lại nước dưa hấu làm nền, rồi bỏ bồ câu và cẩu kỷ làm gia vị, bọc lớp vỏ lại rồi cho vào lò nướng naan nướng từ từ trong vài tiếng.
Khi Yến Thanh Đường bắt đầu ăn, cô không nhịn được mà múc trước một muỗng canh, bên trong có ít cùi dưa luộc, vị rất giống bí đao, lại ngọt như dưa hấu, còn có vị thơm và tinh khiết của thịt bồ câu.
Khi ăn thịt bồ cầu, lớp thịt vàng sánh óng ánh được nướng đến mềm nhũn, cắn một miếng là ứa đầy cả nước.
“Kỳ quái thật đó, nhìn thì cũng không quá tỉ mỉ, nhưng thịt lại siêu ngon.” Ăn vài miếng thịt, Yến Thanh Đường không kìm được mà bình phẩm.
Túc Chinh cười: “Mỹ thực ở Tân Cương đều như vậy cả, cách làm tuy cục mịch nhưng thắng ở chất lượng nguyên vật liệu tốt.”
Đây đúng thật là cơm thưởng từ chúa trời. Thịt bò, thịt cừu, thịt bồ câu ở Tân Cương đều khác biệt với những vùng khác, vậy nên không cần tạo hình cầu kỳ, cách làm càng cục mịch và tự nhiên thì hương vị sẽ càng thơm ngon.
Bảo sao mà Tân Cương lại là vùng có thịt nướng tốt nhất cả nước.
Ăn cơm tối xong, cả hai lại tiếp tuc đi dạo trong Tuấn Thành xem như tiêu cơm.
Màn đêm vừa hạ là nhiệt độ lại giảm xuống còn hơn mười độ, gió đêm ùa vào mặt, hơi lành lạnh như đang vào xuân. Chỉ có những bức tường vàng đất còn giữ được hơi ấm còn sót lại sau khi bị đốt, là đang nhắc nhở chúng ta rằng mùa hè vẫn còn ở Hòa Điền.
Khi từ Tuấn Thành về lại khách sạn đã là đêm khuya.
Sau khi tắm xong, Yến Thanh Đường và Túc Chinh nằm trong chăn bàn bạc về hành trình của ngày mai, đoán được rằng nhất định không thể dậy sớm xuất phát vào sáng sớm nên hành trình cũng thư thái hơn chút, dự định trước tiên sẽ đến viện bảo tàng Hòa Điền gần đó.
Đến viện bảo tàng là cách nhanh nhất và thuận tiện nhất để tìm hiểu về lịch sử và văn hóa khu vực đó. Viện bảo tàng Hòa Điền được xây dựng với sự hỗ trợ của Bắc Kinh, có tất cả ba tầng.
Hòa Điền, thời cổ đại có tên là “Vu Điền”, là nơi mà Phật Giáo du nhập vào sớm nhất từ thời Trung Nguyên, vậy nên nó còn có danh xưng là ‘Phật Quốc Tây Vực’.
Theo dòng thay đổi của lịch sử, tín ngưỡng chủ yếu của nơi này dù đã không còn là Phật Giáo nữa nhưng vẫn còn tồn tại rất nhiều di tích và bảo tồn Phật Giáo nổi tiếng, một lượng lớn hiện vật trong viện bảo tàng cũng có liên quan đến Phật Giáo.
Yến Thanh Đường nhìn thấy được không ít các mảnh bích họa đã được các chuyên gia sửa chữa và phục hồi, những vết nức lốm đốm trên mặt của tượng Phật cũng được hiện lên rõ ràng, song vẻ trang nghiêm thì lại không cách nào che khuất đi được.
Cô cũng được nhìn thấy một tấm thảm nhung được dệt các họa tiết nhân vật thời nhà Tùy, trên tấm thảm ghi lại câu chuyện cổ xưa về sử thi Gilgamesh trong thần thoại Hy Lạp. Từ ngàn năm trước, sự giao lưu và hòa trộn của nhiều nền văn hóa khác nhau trên con đường tơ lụa cổ đại thật ra đã bị bão cát vùi lấp và được bảo tồn cho đến ngày hôm nay, mang đầy ý nghĩa và vận mệnh lịch sử.
Cùng bị bão cát sa mạc vùi lấp là những xác khô trong các quần thể lăng mộ. Giờ đây, chúng đã được trưng bày trong các kệ trong suốt, mỗi khi nhìn thấy là Yến Thanh Đường lại thấy khiếp đảm, cảm giác ấy hệt như cảm giác khi cô xem xác ướp nằm trong các viện bảo tàng ở nước ngoài, hay khi xem bảo tàng Tân Truy phu nhân nằm ở tỉnh Hồ Nam vậy.
Tầng thứ ba của viện bảo tàng chủ yếu là triển lãm các Tàn tích Niya.
Tàn tích Niya cũng chính là tàn tích của thủ phủ nước Tinh Tuyệt, thật ra Yến Thanh Đường muốn đi sâu vào trong sa mạc để tham quan hiện trường của tàn tích Niya, nhưng vài năm gần đây tàn tích Niya đã cấm không cho người thường bước vào, trừ phi có sự chấp thuận của Cục Văn hóa và Du lịch.
Vậy nên ghé thăm viện bảo tàng và ngắm nhìn những di tích văn hóa được khai quật từ tàn tích Niya được xem là sự lựa chọn tốt nhất để bù lại cho nỗi tiếc nuối trên.
Yến Thanh Đường từng đọc qua loạt series <<Ma thổi đèn>>, cũng từng xem qua kịch truyền hình <<Ma thổi đèn: Thành phố Cổ Tinh Tuyệt>>, rất có hứng thú, vậy nên chỉ nhìn lướt qua phòng triển lãm ở tầng một và tầng hai rồi cứ thế đi thẳng lên tầng ba.
Tấm băng tay ‘Năm ngôi sao mọc ở phương Đông Trung Quốc’ nổi tiếng chính là được khai quật ở Tàn tích Niya, nhưng vật phẩm hiện tại đang được trưng bày ở viện bảo tàng khu tự trị Urumqi.
Phục sức tơ lụa, đồ dùng hàng ngày, thậm chí còn có kẹo mè, viên muối, hạt óc chó….
Hai người lắng nghe lời hướng dẫn viên, dường như có thể thấy được những bức tranh về cuộc sống của người dân Tinh Tuyệt hàng ngàn năm về trước.
Song thứ mà khiến Yến Thanh Đường cảm thấy hứng thú nhất, vẫn là tấm thẻ gỗ có chữ ‘tuyên án ly hôn’ viết bằng chữ Kharoshthi.
(*) chữ Kharoshthi: là một chữ viết Ấn Độ cổ được nhiều dân tộc sử dụng như Pakistan, Afghanistan , nó được du nhập vào giữa thế kỷ thứ 3 TCN, có thể là trong thế kỷ thứ 4 TCN, và vẫn được sử dụng cho đến khi nó biến mất ở quê hương của nó vào khoảng thế kỷ thứ 3 SCN.
Mặt trên có ghi dấu ‘Dưới thời kỳ trị vì cuối cùng của Vua Sơ Lê Đồ nước Tinh Tuyệt’, lúc bấy giờ khu vực Trung Nguyên còn thuộc nhà Tấn.
“Quy định bồi thường khi ly hôn của người Tinh Tuyệt cũng rất đặc biệt.” Yến Thanh Đường nói, “Em nhớ là trong các triều đại của Trung Nguyên, về cơ bản thì sau khi ly hôn không được mang theo tài sản và con cái, cùng lắm là chỉ được mang theo của hồi môn của chính mình.”
“Đặc biệt thật.” Túc Chinh cúi đầu nhìn dòng chữ nhỏ ghi trên tờ giấy giới thiệu di vật văn hóa, “Với nước Tinh Tuyệt cổ đại, ai là người đề xuất ly hôn thì sẽ đánh mất tất cả. Nhà trai muốn ly hôn thì phải ký vào giấy thả vợ rồi để lại tất cả, toàn bộ tài sản sẽ thuộc về nhà gái và con cái.”
“Giấy thả vợ…” Yến Thanh Đường lại lặp lại ba từ này, suy nghĩ một chậm đoạn chậm rãi nói, “Dù là vậy thì vẫn chưa công bằng. Sao lại chỉ có thư thả vợ, mà không có thư thả chồng cơ chứ?”
“Xem ra thì cho dù có là nước Tinh Tuyệt cổ đi nữa, quyền quyết định ly hôn vẫn nằm trong tay cánh đàn ông, vẫn trọng nam như bao đời. Tuy nhiên sau khi ly hôn thì nhà gái có sự đảm bảo về mặt kinh tế, có thể có tiền để nuôi dạy con cái.”
Cho đến khi đi qua vật trưng bày này rồi, Yến Thanh Đường vẫn còn cảm thán.
Cô lại nhớ đến mẹ mình, trong hôn nhân, Phó Tầm Thanh tuyệt đối nằm ở thế yếu, còn ba cô Yến Nhã Quân ở bất cứ thời điểm nào cũng luôn là trụ cột đứng đầu gia đình, không thể lay chuyển.
Yến Thanh Đường trầm mặc vì thế.
Sau khi ra khỏi viện bảo tàng và lên xe, cô mới nghiêm túc nói với Túc Chinh: “Thật ra em đã từng nghĩ đến, nếu mẹ em nghe em ly hôn với ba em, vậy em nhất định sẽ đứng về phía mẹ em. Đầu năm nay em thậm chí còn muốn đi trước thu thập chứng cứ.”
“Chứng cứ?” một tay Túc Chinh nắm tay lái, đoạn nghiêng đầu hỏi.
Yến Thanh Đường nghiêm túc: “Là muốn tìm xem ông ấy có ngoại tình hay không, kết quả…”
Túc Chinh rề rà vẫn không lái xe ra khỏi bãi đỗ, bị những lời của cô khơi gợi nên sự tò mò: “Thế nào?”
“Kết quả là ba em giữ mình cũng trong sạch lắm, căn bản không có vấn đề gì về phương diện kia.” Trong giọng nói của Yến Thanh Đường còn có chút ngạc nhiên, “Hiếm có hiếm có.”
Túc Chinh cười: “Thanh Đường này, không ngờ em lại đánh giá ba em như vậy.”
Yến Thanh Đường lại rất thẳng thắn: “Vì trong cái vòng luẩn quẩn này của bọn em, đặc biệt phổ biến chuyện ngoại tình, kiểu người có địa vị như ông ấy, hoặc là ngấm ngầm hoặc là công khai, đều có cả đống phụ nữ, em đã gặp kha khá người như vậy rồi.”
Rồi cô lại buồn bã: “Năm đó đúng là do hai bên gia đình sắp xếp. Nhưng dẫu sao nhiều năm trôi qua, hai người cũng đã trở thành người thân thiết nhất và buộc chặt vào nhau. Ba em với mẹ em là có yêu thật, mẹ em cũng rất yêu ba em. Vậy nên em thấy họ không thể ly hôn được.”
Cuối cùng vẫn là chọn dừng bước trên hôn nhân.
Yến Thanh Đường cảm giác những ba mẹ của bạn bè đồng lứa đều như thế cả, có mâu thuẫn, có khắc khẩu, cũng từng muốn họ chia tay nhau, nhưng rồi họ lại tuyệt đối không chia tay.
“Chuyện tình cảm của người lớn, em không cần tham gia vào.” Túc Chinh khuyên giải, “Tin tưởng mẹ em sẽ tự mình giải quyết tốt.”
“Này, sao lại xem em như con nít thế?” Yến Thanh Đường có hơi bất mãn.
Túc Chinh lại có lý do của anh: “Người còn ba mẹ, dù có lớn nhường nào thì vẫn là con nít.”
Không biết Túc Chinh có suy nghĩ thế nào, nhưng Yến Thanh Đường vừa nghe xong đã bắt đầu đau lòng thay Túc Chinh.
Vậy là cô giang hai tay ra với Túc Chinh, làm cho Túc Chinh đang chuẩn bị khởi động chiếc việt dã phải sửng sốt: “Sao vậy em?”
“Ôm anh một cái..” Yến Thanh Đường giải thích, “An ủi anh chút xíu.”
Túc Chinh không kìm được mà khụ một tiếng, sắc mặt cũng trở nên mất tự nhiên. Anh lớn hơn Yến Thanh Đường bốn tuổi, nhưng cuối cùng lại nhận được sự an ủi từ Yến Thanh Đường, sự tương phản này quá lớn khiến anh phải làm bộ như không nghe thấy, gió thoảng qua tai.
Anh thế mà không để ý đến cô, sự khác thường này khiến Yến Thanh Đường phải hừ nhẹ một tiếng: “Mới có bao lâu đâu, mà anh đã bắt đầu làm lơ em rồi.”
Bị cô xuyên tạc, Túc Chinh vội nói: “Anh không có ý này.”
“Vậy thì ý anh là gì?” Yến Thanh Đường vặn lại.
Đương nhiên anh không thể trả lời được, khi còn đang rối rắm trong dòng suy nghĩ cá nhân thì Yến Thanh Đường đã một lần nữa ra lệnh: “Túc Chinh, anh lại đây một chút.”
Túc Chinh nghe lời rướn người qua, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị cô ôm chặt lấy.
“Ai nói ôm chỉ có thể an ủi được một phía cơ chứ?” Yến Thanh Đường vùi mình vào lồ ng ngực của anh, “Em mà không vui như vậy thì em cũng muốn được anh ôm một cái mà.”
Cô làm nũng, sẽ khiến trái tim của Túc Chinh như bị hòa tan ra.
Túc Chinh vỗ về lưng cô, nghiêng đầu hôn lên hai gò má của cô.
Từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ keo kiệt cái ôm nữa.
Trong hai ngày tiếp theo, họ đã dàn xếp mọi chuyện đâu ra đó.
Hòa Điền nổi tiếng với ngọc, trong mấy trăm nghìn năm qua, vùng Trung Nguyên đã nhập khẩu các loại ngọc tốt nhất của Hòa Điền, gọi con đường đó là ‘Ngọc Đạo’, cửa khẩu tên là ‘Ngọc Môn quan’. Hiện tại đã đi vào Địa khu Hòa Điền, rồi tới thành phố Hòa Điền, thì không thể không đến chợ buôn ngọc Hòa Điền.
Các quầy hàng bán ban ngày, hai người đã mặc cả với những người bán hàng rong, nhưng không phải là để mua được những viên ngọc thật Hòa Điền với giá rẻ, mà chỉ chọn những hạt ngọc nho nhỏ xinh đẹp hợp mắt, để xâu chúng lại thành vòng chuỗi.
Buổi tối đã hẹn sẽ đặc biệt đến thành phố cổ, theo dõi những màn trình diễn sống động và xem kịch Tây Vực trong thời hoàng kim nhà Đường.
Ngày cuối cùng, họ cũng đã đến được công viên hồ Côn Lôn ngay cạnh khách sạn.
Có thể đi bộ đến đó, Yến Thanh Đường và Túc Chinh bèn tản bộ ven hồ, ngắm những cành liễu rũ lả lướt, những con sóng xanh ngọc trôi bập bềnh.
Cây táo nở hoa.
Bên trong công viên, một cây táo đang nở hoa khoe sắc, những bông hoa nhỏ vàng nhạt điểm xuyết giữa những tán lá trắng bạc, mọc thành chùm trên cành, nom rất sinh động.
Hoa táo rất thơm, mùi hương thơm nồng ấm áp, Yến Thanh Đường vừa thấy mới lạ vừa thấy đặc biệt, còn Túc Chinh lại cảm giác đầy thân thiết.
“Cuối cùng cũng đã nở.” Túc Chinh nói đầy quyến luyến, “Em nói em từng đi qua Hồ Nam, anh cũng từng đi qua, vào dịp Trung Thu khi hoa quế nở cũng sẽ rất thơm, nhưng mùi thơm của nó lại không khiến người ta hoài niệm như mùi hoa táo. Ngọt ngào, ngửi thôi cũng khiến người ta vui lòng.”
Việc so sánh hoa quế và hoa táo cũng là có nguyên do cả, vì cây táo còn có tên gọi là cây quế liễu. Song mùi của chúng lại khác nhau, nhưng đều là độc nhất vô nhị.
“Đúng vậy.” Yến Thanh Đường kiễng mủi chân, hướng mặt sáp đến gần cây táo, nhắm mắt hít mũi, đắm chìm trong mùi thơm nồng đậm của hoa táo, “Ngọt quá.”
Sau đó cô mở mắt ra: “Em muốn thu thập lá và hoa của cây táo làm tiêu bản, nhưng mà lại không mang theo dụng cụ.”
“Không sao đâu, chúng ta có thể hái xuống rồi về khách sạn ngay lập tức.” Túc Chinh phỏng chừng, “Đi nhanh chút thì cũng chừng hơn mười phút, nhất định sẽ đến kịp.”
“Để em xem sao!” Yến Thanh Đường hưng phấn, ngửa đầu nhìn hoa táo trên cây, chỉ chỉ chỗ cao cao, “Túc Chinh, em muốn cái bên phải.”
“Được, em lên đi.” Túc Chinh liền hạ người ngồi xổm xuống.
Đây là lần đầu tiên Yến Thanh Đường được Túc Chinh nâng lên. Thân hình anh to lớn hữu lực, nên động tác trông rất dễ dàng, không hề cố sức tẹo nào.
Ban đầu, cô còn ôm cổ Túc Chinh có hơi hoảng hốt, nhưng khi cô phát hiện ra hai tay Túc Chinh mạnh mẽ giữ chặt hai chân cô, làm cô vững chãi như núi, thì cô cũng to gan hơn, dám buông hai tay ra nâng người lên đủ cao để có thể với lấy được cụm hoa táo nhỏ mà cô quan tâm.
Trong lúc ấy một trận gió nhẹ phớt qua, những tán hoa táo vụn vặt theo gió hạ xuống, cánh hoa vàng óng ánh đậu lên trên vai Túc Chinh.
Cây táo có gai nên lúc hái Yến Thanh Đường rất cẩn thận, cũng không hái nhiều lắm, hoa và lá táo đều được cô cẩn thận giấu vào lòng bàn tay nắm hờ.
Đoạn cô lại nhao nhao: “Túc Chinh, có thể thả em xuống rồi.”
Túc Chinh vội vàng vững tư thế thả cô xuống mặt đất, cô còn không quên nhân lúc anh cúi người liền phủi nhẹ những tán hoa rơi trên vai anh.
Sau đó cô mới cúi đầu cầm hoa lá đã hái được trong tay cười, hít lấy hít để: “Oa, thơm quá.”
Khoảng cách rất gần, chóp mũi của cô và cánh hoa gần như chạm vào nhau.
Túc Chinh lại chỉ chỉ cô, cố ý chỉ vào đầu vai cô, cô mới phát hiện hóa ra trên vai mình cũng như Túc Chinh, có không ít tán hoa rơi xuống, cô định phủi chúng đi thì Túc Chinh đã nhanh tay hơn, thay cô phủi sạch.
Sau khi phủi đi bằng hết, anh không lùi ra xa mà lại còn hạ eo xuống, bàn tay dừng trên mái tóc đen của cô, cô những tưởng trên đầu mình cũng có hoa rơi, nhưng dường như lại không phải đơn giản như thế.
Bởi bàn tay tiện thể hạ xuống đầu cô kia sau khi mơn trớn những lọn tóc đượm mùi hoa táo xong, thì lại ôm lấy mặt cô.
Chóp mũi cao thẳng của anh cọ qua vành tai đang dần nóng lên của Yến Thanh Đường, âm thanh từ tính nỉ non bên tai cô, “Ừm, thơm quá.”
Mặt cô vốn đã trắng hồng, lại thêm thẹn thùng mà làm tăng thêm nét đỏ ửng, Túc Chinh nhìn cô chăm chú, song chỉ chừng vài giây sau đã không thể kiềm chế được, ngang ngược giữ sau gáy cô, khép mi hôn xuống.
Yến Thanh Đường cảm nhận được đôi môi mỏng đầy nóng rực của anh gần như đang kích động và mạnh mẽ nghiền ép cánh môi cô, như thể muốn phá môi cô thành từng mảnh, sau khi đầu lưỡi thuận lợi len vào trong mới vội vàng thu lại thế tiến công, hóa thành những chiếc hôn dày đặc đầy dịu dàng và yêu chiều như mùi hoa táo, anh ôm lấy cô đòi cô phải đáp lại. Da thịt chạm nhau, nụ hôn triền miên, như thể không ngừng được.
“Ưm…” đầu lưỡi Yến Thanh Đường bị anh hôn đến run lên, chân cũng nhũn ra, nhưng lòng thẹn thùng hãy còn đó, cuối cũng vẫn đẩy anh ra, “Về trước đã.”
Đôi mắt người đàn ông trông ngóng nhìn cô, rồi lại quấn quít hôm cô hôn cô một thôi một hồi, bấy giờ mới chịu buông ra, vành tai chạm tóc mái nhau, âm giọng ôn tồn: “Về làm gì?”
“Làm…” Yến Thanh Đường tiêu hao không ít sức lực, vẫn còn đang thở hổn hển, miễn cưỡng lắm mới bật ra được một chữ.
Ánh mắt cô mơ màng, lòng bàn tay cũng vã mồ hôi, thậm chí hai bên sườn thái dương và trên trán cũng lấm tấm mồ hôi, cánh hoa đỏ hồng đã sớm bị người đàn ông nọ mút đến sưng tấy, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, mang đến một nét quyến rũ khác lạ.
Hai mắt Túc Chinh ngay lập tức tối sầm đi, nhớ ra kỳ kinh nguyệt của cô vừa mới kết thúc vào đêm hôn trước, giọng điệu mơ hồ mang chút tình d*c và trêu chọc, khàn đặc hỏi: “Muốn làm?”
Khi nói, thậm chí anh còn hưng phấn mà ngón tay nhặt lấy sợi tóc của cô quấn mấy vòng lên đầu ngón tay anh.
Nhưng Yến Thanh Đường lại sửng sốt, vùi mặt vào trong lồ ng ngực của anh, gần như không hề muốn ngẩng lên tí nào, nhỏ giọng sửa lại đúng lời anh: “Làm tiêu bản nha, ngốc xít.”
Đúng thế, đây là mối quan tâm bậc nhất của cô.
Túc Chinh lập tức trở nên buồn bã mất mát, cúi đầu nhìn xuống bàn tay vẫn thủy chung nắm chặt cánh hoa một cách cẩn thận tránh bị đụng phải của cô.
Cách lớp quần áo, hai cơ thể đủ nóng bỏng kề sát nhau. Bàn tay thô ráp của anh đỡ lấy vòng eo cô, không kiềm được phải xoa xoa nhẹ, khiến cho thân thể của cô lại run lên khe khẽ một hồi, bấy giờ anh mới thỏa mãn mà thở dài, nói: “Anh còn cho rằng, em về nhà làm chính sự.”
Làm chính sự, với anh mang hai nghĩa, ám chỉ đến sự thân mật mà sau khi xác lập mối quan hệ vẫn bị tách rời và không có dấu hiệu tiến triển mấy.
Yến Thanh Đường liếc anh một cái, nhẹ nhàng vuốt v e bàn tay đang đặt bên eo mình của anh, đoạn nói: “Tiêu bản mới là chính sự.”
“Anh biết mà, mấy thứ đó mới là bảo bối của em.” Túc Chinh lâm râm ghen tị.
Mà Yến Thanh Đường thì lại đang nhìn hoa táo nằm trong tay mình, phát hiện nó đã bị mồ hôi trong lòng bàn tay làm cho ướt và mềm đi, cô bỗng mất trạng thái, lòng buồn rệu rã: “Sao lại thế này?”
Khỏi phải nói, đương nhiên là do cái hôn vừa rồi của Túc Chinh gây nên.
Vậy nên Túc Chinh cũng mặc xác những chuyện khác, cuống quít nghĩ cách giúp cô: “Chúng ta hái lại lần nữa.”
Thao tác thực hiện hệt như lần đầu đã làm, không đến hai phút đã có hoa và lá có tỉ lệ còn đẹp hơn.
Lúc này Yến Thanh Đường đã có lòng cảnh giác, sau khi xuống khỏi người Túc Chinh thì không thèm quay đầu lại, đi thẳng về phía bên ngoài công viên.
Túc Chinh vội đuổi theo, vì tốc độ bước quá nhanh mà dọa cô nhảy dựng lên, liên tục cảnh cáo anh: “Không được hôn nữa, em đang gấp gáp quay về.”
“Ừm….” Túc Chinh cũng trả lời lại rất nhanh.
Thế nhưng chờ đến khi quay về lại khách sạn, vào phòng, Yến Thanh Đường xử lý nốt cho xong tiêu bản thì cô cũng đã quên khuấy đi chuyện này, nhưng bấy giờ Túc Chinh lại không đầu không đuôi nói một câu: “Dễ ra mồ hôi vậy sao?”
“Cái gì cơ?” Yến Thanh Đường sửng sốt.
Bất thình lình không kịp đề phòng, cô bị Túc Chinh áp sát vào góc tường, lần này anh không còn vội vã hôn cô nữa mà cầm cổ tay cô, kéo đến gần khe khẽ hôn lên lòng bàn tay cô.
“Anh vừa hôn em, lòng bàn tay em đã ướt rồi.” Túc Chinh khàn khàn nói.
Bên ngoài còn chưa nóng đến độ này, vả lại Yến Thanh Đường là kiểu người sợ lạnh. Để dẫn đến đổ mồ hôi nghiêm trọng như vậy, đương nhiên là vì căng thẳng rồi.
“Anh nói chuyện thôi có thể đừng thế này…” Yến Thanh Đường sực nhận ra, ngượng ngùng đưa tay đẩy ra.
“Thế nào?” Túc Chinh lại thẳng thừng hỏi cô.
Yến Thanh Đường nhất thời á khẩu không sao trả lời được, quả thật những gì mà Túc Chinh đang nói rõ ràng là chỉ trần thuật lại tình trạng của cô mà thôi, nhưng nghe vào tai sao lại cứ….
Hay là do, cô suy nghĩ kỳ quái?
Yến Thanh Đường cúi đầu, bắt đầu tự ngẫm lại bản thân hòng xua đi những suy nghĩ ướt át trong đầu.
Thế nhưng cuối cùng Túc Chinh vẫn là người không vờ vịt được nữa, hoặc là nói, hai điều này chẳng liên quan gì đến nhau, chẳng qua cả đoạn đường anh đã phải chịu đựng suốt không nói, lúc này phải bùng nổ ra bằng hết.
Anh cong người sáp đến gần Yến Thanh Đường, mũi anh cò cọ nhẹ nhàng lên chóp mũi thanh tú của cô, hô hấp ấm áp phả lên gương mặt cô, rồi nói: “Biết em chỉ muốn làm tiêu bản, là anh muốn làm.