ĐỒNG HÀNH - BẠCH ĐIỂU NHẤT SONG

Hậu quả sau một đêm phóng túng đó là, sáng ngày hôm sau tỉnh dậy từ eo đến lưng của Yến Thanh Đường đau nhức. Rõ ràng đã ngủ thẳng một giấc đến giữa trưa, vậy mà vẫn còn buồn ngủ như cũ.

Ngặt nỗi phải xuất phát.

Túc Chinh đề nghị ở lại Hòa Điền thêm một ngày nữa, nhưng trong lòng Yến Thanh Đường sốt ruột không thôi, thúc giục phải lên đường ngay.

Vậy là sau khi dùng xong bữa trưa liền trả phòng, hai người một xe tiếp tục đi về phía Đông.

Sau khi lên đường cao tốc, xuyên qua huyện Lop của Hòa Điền, huyện Quira, huyện Keriya, huyện Dân Phong, cuối cùng là đến huyện Thư Mạt của châu Bayingolin.

Xe chạy hơn sáu tiếng, Yến Thanh Đường cũng ngủ trên xe hơn sáu tiếng.

Giấc ngủ của cô không được sâu lắm, ngắt quãng, nửa tỉnh nửa mê, bên ngoài nổi lên bão cát. Trên thực tế thì cũng không nhìn rõ cảnh sắc bên ngoài lắm, vậy nên mỗi lần mở mắt ra, dường như thứ trong mắt chỉ còn lại Túc Chinh bên cạnh.

Hành trình dài như thế, dù là ai cũng sẽ cảm thấy thấm mệt, Yến Thanh Đường khi thì ầm ĩ khát nước, khi lại ầm ĩ miệng không có vị.

Túc Chinh lấy nước uống ở ghế lái, còn có nước đã đun ấm lên trước khi xuất phát trong bình giữ nhiệt, mang cả đến cho Yến Thanh Đường.

Khi đi ngang qua khu phục vụ, anh lại vội vàng mua thêm một ít đồ ăn vặt, nghĩ rằng cay hoặc chua có thể sẽ khiến cho cô thoải mái hơn đôi chút. Hoa quả ắt hẳn cũng là thứ không thể thiếu, anh còn không quan tâm lắm đến giá cả cao hơn bao nhiêu, chỉ muốn chọn những loại có mùi vị ngon.

Chờ khi đến huyện Thả Mạt, tiến vào trong khách sạn địa phương, thì những món đồ ăn lặt vặt này đã bị Yến Thanh Đường xử hết hơn phân nửa.

Vào phòng, chuyện đầu tiên Yến Thanh Đường làm là đi vào nvs. Sau khi đi ra, cô mở vòi nước, sảng khoái rửa mặt.

Dòng nước sạch rửa đi những bụi bẩn trên mặt, cũng khiến cho cô tỉnh táo hơn không ít, đi đến bên giường nhìn thấy Túc Chinh, cảm giác chậm chạp nhận ra.

“Anh không ăn gì trong suốt dọc đường đi sao?” Cô nhớ lại rồi nói, “Em chỉ thấy anh uống được vài ngụm nước.”

Túc Chinh gật đầu, cô nhìn anh với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên, hỏi rầu: “Thân thể anh tốt đến vậy sao?”

Túc Chinh cũng đưa mắt nhìn cô một cái, lạnh nhạt và đầy sâu xa: “Thân thể anh có tốt hay không, tối qua em vẫn còn chưa cảm nhận được sao?”

“Tối hôm qua em…” Yến Thanh Đường nói được một nửa liền nuốt ngược vào, tiện tay ném cáo áo khoác chống nắng trên tủ đầu giường về phía Túc Chinh, “Đang nói chuyện đứng đắn đó. Đều ngủ cùng một thời gian, vậy mà trên đường mắt em cứ díu lại không mở ra được, còn anh thì giỏi thật, lái xe sáu tiếng, không đói bụng cũng không mệt nhọc, thậm chí còn không thấy chán.”

“Trời sinh anh ngủ ít.” Túc Chinh tiếp được áo khoác, vừa gấp lại vừa trả lời, “Về phần lái xe, có em ở cạnh anh, sao anh chán được chứ?”

Yến Thanh Đường không kiềm được mà cười, thấy anh nói có phần hơi khoa trương: “Em chỉ ngủ, thế mà cũng được xem là cạnh anh à?”

Ai ngờ sau khi anh gấp áo lại xong, đến ngồi bên cạnh cô, còn phá lệ mà trả lời nghiêm túc: “Đương nhiên.”

“Bầu bạn rất đơn giản, chỉ cần em ở bên cạnh anh.” Anh đáp.

Bấy gờ Yến Thanh Đường mới phát giác, những lời ngọt ngào ra cũng là chuyện rất đơn giản. Nó tự nhiên như thể mưa tuyết gió sương vậy, cứ thế mà diễn ra, quyện vào cuộc sống.

“Nói như vậy…hình như càng không thể để cho anh đói được.” Yến Thanh Đường vươn hai tay ra ôm lấy cổ Túc Chinh, cả người dựa vào người anh, “Muốn ăn gì? Lười xuống lầu, trên bàn có quét mã menu gọi món, em gọi cho anh.”

Nói rồi, cô buông Túc Chinh ra, đi tới quét mã và lướt thực đơn.

Túc Chinh gọi hai món gia đình ăn kèm, còn hỏi Yến Thanh Đường: “Em thì sao? Gọi gì cho mình đấy?”

“Em không gọi.” Yến Thanh Đường lắc đầu, “Lúc đi đường bị đồ ăn vặt anh mua cho đút no rồi.”

“Không ăn thật à?” Túc Chinh nhìn cô ra chiều xác nhận, “Đồ ăn vặt chỉ có cảm giác chắc bụng thế thôi, chứ không có hàm lượng dinh dưỡng gì. buổi trưa em đã ăn ít rồi, buổi tối cũng không ăn gì thì lấy sức đâu mà ngày mai đi đường.”

“Được rồi.” Yến Thanh Đường yên lặng gọi thêm món mà mình thích ăn, gọi món và thanh toán xong, đột nhiên cô la tên Túc Chinh, hóa ra là phàn nàn về anh, “Lúc mowia quen không hề nhận ra, hóa ra anh thich lải nhải vậy đó.”

Kỹ năng mới của Túc Chinh không chỉ có lải nhải, mà còn có giác quan nhạy bén hơn, lập tức hỏi vặn lại: “Chê anh lải nhải?”

“Không chê. Mẹ em cũng thế mà.” Yến Thanh Đường không hề có lấy một chút thái độ xấu hổ, hai tay xoa lên hai bên má ấm áp của người đàn ông, như thể trấn an, nhưng câu từ lại thẳng thắn và đầy chân thành, “Con người mà trở nên lải nhải, đó là vì yêu mới có, đúng không?”

Người xưa có câu ‘quan tâm quá ắt loạn’, chỉ khi người ta đối mặt với người thương thật lòng, mới cảm thấy nói mãi không hết, gặp lần nào lại dặn dò lần ấy.

Lải nhải là yêu, từ xưa Yến Thanh Đường đã nhận được điều ấy từ mẹ mình, và bây giờ là từ Túc Chinh.

Túc Chinh không đáp, mà Yến Thanh Đường nói ra cũng không phải là để nhận được câu trả lời, cô chỉ là rướn đến Túc Chinh ngày một gần, hôn lên khóe môi anh, vùi vào cổ anh, nhân lúc anh đang hoảng loạn, đôi môi đỏ dán đến, mút ra một dấu hôn cực kỳ rõ ràng.

Sau khi thực hiện được, cô mới đắc ý và thỏa mãn mà rằng: “Đêm qua quên trả lại cho anh, bây giờ bổ sung.”

Túc Chinh không tự giác được mà cúi đầu sờ lên trên dấu hôn ấy, khóe môi giương lên không biết tự bao giờ, nhìn thoáng qua thì tưởng rằng bất đắc dĩ, nhưng nhìn kỹ mới thấy được anh rất thỏa mãn.

Yến Thanh Đường rất thích đáp trả, anh đã biết điều đó.

Nếu không phải vì tối hôm qua cô mất thể lực trước, thì cô đã không để anh tùy ý để lại mấy dấu hôn rõ ràng đến thế trên cổ mình rồi, có che cũng không che được. Cô chắc chắn sẽ đáp trả, như những con thú con để lại dấu hiệu vậy.

Không bao lâu sau, khách sạn dùng xe đẩy đồ ăn đưa bữa tối đến phòng, hai người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

“Tại sao chúng ta lại đi Cao tốc xuyên sa mạc Thư Mạt vậy? Vì anh quen đường sao?” Yến Thanh Đường thuận miệng hỏi.

Túc Chinh bình tĩnh đáp: “Không quen, anh chưa từng đi qua.”

Nhìn thấy Yến Thanh Đường ra vẻ kinh ngạc, anh lại giải thích: “Không chỉ là Quốc lộ Thư Mạt, mà đường cao tốc Tukun anh cũng chưa từng đi qua. Hai cung đường này đều mới được tu sửa hai năm lại đây.”

Khi nghe Túc Chinh giảng giải, Yến Thanh Đường mới biết được, Tân Cương có bốn cung đường cao tốc băng qua sa mạc Taklamakan.

Đường cao tốc xuyên sa mạc Tarim từ Luân Đài đến Dân Phòng, đường cao tốc xuyên sa mạc Asku từ Aral đến Hòa Điền, hai cung đường này được xây dựng cách đây vài năm và Túc Chinh đã từng đi qua.

Còn về hai cung đường khác, đường cao tốc xuyên sa mạc Úy Thư từ Úy Lê đến Thư Mạt, được hoàn thành vào năm 2022.

Mà tuyến cao tốc Tum-Côn từ Tumxuk đến Côn Ngọc, với chiều dài toàn quãng đường là 276 km, được xem là tuyến đường ngắn nhất, chỉ mới hoàn thành vào năm 2023.

“Tại sao không đi tuyến đường quen thuộc hơn, mà lại đi tuyến đường vừa mới sửa xong?” Yến Thanh Đường buông đũa khó hiểu hỏi.

“Đến Thư Mạt rồi mới nhớ phải hỏi.” Túc Chinh không khỏi nở nụ cười.

Đến Hòa Điền thì đương nhiên là cô muốn trải nghiệm cảm giác đi cao tốc xuyên sa mạc, còn nói muốn luân phiên lái xe với anh. Cao tốc xuyên sa mạc hai bên đều là cát vàng rợp, một người lái trong thời gian dài, rất dễ mỏi mắt.

Anh chọn cao tốc xuyên sa mạc Úy Thư, cô cũng không hỏi nguyên nhân, cứ thế đi theo anh đến huyện Thư Mạt.

Lúc ấy đưa ra quyết định chỉ với vài ba câu nói. Yến Thanh Đường hoàn toàn tin tưởng anh.

“Chỉ là em đột nhiên có hơi lo lắng.” Yến Thanh Đường âu sầu, “Chúng ta đã quyết định sẽ thay phiên nhau lái xe, nếu như anh quen đường, thì anh có thể chỉ đường giúp em…”

Lái xe trên đường cao tốc xuyên sa mạc, đây là lần đầu tiên của Yến Thanh Đường.

“Sợ cái gì.” song Túc Chinh lại rất thản nhiên như mọi khi, “Lái xe đường xuyên sa mạc không cần kỹ thuật cao siêu gì, lộ trình mà anh chọn là tuyến đi xe từ đầu đến cuối, rất ít xe dọc đường. Em chú ý tốc độ, chuyên tâm lái xe là ổn thôi.”

“Còn về nguyên nhân chọn nó…” Túc Chinh kiên nhẫn giải thích, “Hai cung đường trước, trên đường đi có rất nhiều cột điện, xanh hóa hai bên đường cũng có nhiều cây rất cao, che khuất tầm nhìn, cả quãng đường sẽ không được ngắm nhiều phong cảnh. Cao tốc Tukun thì không tiện đường, nên đương nhiên chỉ còn sót lại cao tốc Úy Thư.”

Yến Thanh Đường nghe xong liền gật gù đồng ý, cảm thấy đúng là nên lựa chọn như thế.

Túc Chinh lại nói: “Hơn nữa, đi cung đường mới mẻ chưa từng đi qua, cả em và anh cùng trải nghiệm, không phải sẽ tốt hơn sao?”

Đây có lẽ mới chính là tư lợi lớn nhất của Túc Chinh.

Ở vùng lãnh thổ mà anh quen thuộc này, được cùng cô đối mặt sự xa lạ ấy. Hoàn toàn là trải nghiệm mới mẻ, là đồng sở hữu của hai người họ.

Một hồi ăn cơm xong, họ phải sắp xếp lại toàn bộ bảng kế hoạch hành trình trong ngày hôm sau.

Trước khi đi ngủ Yến Thanh Đường còn chuẩn bị đâu ra đấy kem chống nắng và kính râm dùng cho ngày kế tiếp, tia tử ngoại ở sa mạc quá mạnh, cô không dám khinh địch, đoạn lại lấy thêm mũ che nắng và mặt nạ chống nắng ra.

Đến ngày hôm sau, vì tránh thời điểm ánh nắng mặt trời tỏa ra mạnh mẽ nhất, phải qua giữa trưa bọn họ mới chuẩn bị xuất phát.

Trước khi xuất phát, Yến Thanh Đường võ trang hạng nặng cho mình thì thôi không nói đến, lại còn kéo cả Túc Chinh đến đặng làm tốt công tác phòng-phơi nắng cho anh.

Túc Chinh còn tưởng sẽ như lần trước, chỉ cần bôi lớp kem chống nắng là xong chuyện, cùng lắm thì mang thêm kính râm vào nữa, xong nhìn đến dàn trận ngày hôm nay, dường như còn có thứ gì khác đang chờ anh.

“Em chắc rằng anh cũng cần mang?” Túc Chinh chỉ chỉ vào cái mặt nạ chống nắng màu đen tuyền mà Yến Thanh Đường cầm trong tay, “Cái này có vừa mặt anh không?”

“Nam nữ như nhau cả, sao lại không thể mang?” Yến Thanh Đường sáp lại gần anh, sau khi nghiêm túc cố định mặt anh lại, “Chẳng nhẽ mặt anh lớn hơn em nhiều đến thế?”

Dáng vẻ cô tích cực như thế làm Túc Chinh không thể không thỏa hiệp, đeo mặt nạ chống nắng vào, trông hệt như Yến Thanh Đường, chỉ để lộ mỗi đôi mắt.

Chờ khi mang kính râm vào nửa, là nguyên cả khuôn mặt đều đen như mực.

Toàn bộ đoạn cao tốc Úy Thư gần như là khu vực không có người, toàn bộ chiều dài ước chừng 334 km. trên đường đi sẽ hoàn toàn mất tín iệu di động, cũng xem như là mất liên lạc với thế giới bên ngoài. Lại còn gần như không có WC, điều này khiến cho Yến Thanh Đường trước khi xuất phát đã cố ý đi WC mấy lần liền, chỉ sợ trên đường sẽ bất tiện.

Đương nhiên, ngoại trừ điểm đầu và điểm cuối ra, thì trên đường đi cũng không có bất cứ trạm xăng dầu nào. Túc Chinh lại thêm dầu cho xe một lần nữa ở Thư Mạt rồi mới chính thức xuất phát.

Khi họ lái xe đến điểm đầu vào đường cao tốc, sau khi báo biển số xe, rồi nhận đơn điền giới hạn tốc độ và lái xe việt dã vào đoạn đường sa mạc, Túc Chinh mới cảm thấy sự chuẩn bị của Yến Thanh Đường cũng không tính là quá lố.

Mấy năm gần đây Túc Chinh đã không lái vào sa mạc, đến khi một lần nữa được trải nghiệm cảm giác bị ánh nắng chói chang nóng rực của mặt trời sa mạc ập đến, anh mới nhận ra, không chuẩn bị tốt công tác phòng chống nắng thì sẽ không ổn chút nào.

Mặt trời chói chang mọc trên đỉnh đầu, đường cao tốc dài đằng đẵng không có lấy một chỗ có bóng râm, dù điều hòa trong xe có thể làm mát nhưng vẫn không ngăn được ánh nắng bên ngoài.

Khi Túc Chinh lái xe, Yến Thanh Đường nhìn ra bên ngoài thông qua cửa kính xe, đường cao tốc mới xây lại rất tốt, xây men theo những đùn cát, thỉnh thoảng lên xuống nhưng lại tương đối bằng phẳng,  chứ không đáng sợ như trong tưởng tượng.

Hơn nữa xe chạy trên đường hơn nửa tiếng cũng không thấy có chiếc xe khác, chỉ có con Wrangler của bọn họ lẳng lặng chạy, không cần phải né tránh xe khác, điều này khiến Yến Thanh Đường hoàn toàn yên tâm, có tâm trạng lấy kính râm xuống, ngắm kỹ phong cảnh hai bên đường.

Sa mạc Taklamakan nổi tiếng từ xưa đến nay, người bản xứ hay nói đó là nơi ‘đi vào được ra không được’, thời cận đại đã có không ít nhà thảm hiểm cả trong và ngoài nước bỏ mạng trong vùng sa mạc rộng lớn này,  để lại nhiều bí ẩn chưa có lời giải đáp.

Những dãy cồn cát trùng điệp, cát vàng mênh mông vô bờ, nghênh đón bọn họ, mang đến một loại cảm giác thê lương đặc biệt, thậm chí còn mang phần tĩnh mịch, khó trách mảnh sa mạc lớn nhất Trung Quốc này lại có cái tên ‘Biển Chết’.

Nhưng trong thời thế hiện đại ngày nay, hệ thống những con đường xuyên sa mạc đều đã được xây dựng, sự khủng bố vốn có của sa mạc đã bị hòa tan đi không ít.

Yến Thanh Đường nhìn thấy Túc Chinh vẫn duy trì tốc độ lái xe trong phạm vi 60, còn cảm giác có hơi chậm: “Túc Chinh, tình hình giao thông tốt như vậy, an toàn đến mức không thể an toàn hơn nữa, sao lại quy định duy trì tốc độ lái trong 60 vậy?”

“Vì không phải lúc nào cũng sẽ an toàn như thế này.” Túc Chinh giải thích.

Túc Chinh vẫn chuyên chú nhìn về phía trước, rõ ràng giờ phút này tầm nhìn phía trước vô cùng trống trảo, song dường như anh vẫn cảnh giác một trăm phần trăm.

Chờ một lát, anh mới tiếp tục nói chuyện với Yến Thanh Đường: “Đôi khi ven đường sẽ xuất hiện động vật hoang dã đi ngang qua, đôi khi sẽ có bão cát xuất hiện, thậm chí là cát bay dữ dội, con đường này mà không hạn chế vận tốc thì sẽ không an toàn.”

Thời tiết là thứ khó lường nhất, nhưng động vật hoang dã chợt xuất hiện cũng càng không thể không đề phòng. Cả quá trình hạn chế tốc độ 60, hoàn toàn là vì để an toàn.

Yến Thanh Đường cũng vì vậy mà tỉnh ngủ hơn một phần, chờ đến khi đến phiên cô tiếp nhận lái xe từ Túc Chinh, cô rất lưu ý đến động tĩnh hai bên đường. Nhưng một tiếng này không gặp phải động vật hoang dã, mà lại gặp được một cây hồ dương xanh tươi tốt.

Trong lòng Yến Thanh Đường vẫn luôn mong nhớ hồ dương, lập tức tấp xe vào bên đường chạy chậm đến bên cạnh cây hồ dương, khiến cho một con thằn lằn nhỏ kinh hoảng vội vã rụt vào chạy trốn.

Cây hồ dương đứng sừng sững trên một cồn cát, vào mùa hè nắng chói chang, sa mạc khô hạn đến bốc hơi, chung quanh chẳng nhìn thấy bóng dáng của bất cứ loài thực vật nào khác, ấy thế mà cây hồ dương này lại nom có vẻ sum suê tươi tốt, xanh tươi đầy sức sống.

Yến Thanh Đường không nhìn thấy một nguồn nước nào, đoán chừng là nó sống dựa vào mạch nước ngầm, bởi vì rễ cây hồ dương mọc trên đất trông rất phát triển.

Yến Thanh Đường biết vào mùa thu vàng rực sẽ là mùa mà hồ dương rộ vàng đẹp nhất, thế nhưng khi nhìn thấy hồ dương xanh biêng biếc, cô lại cảm thấy cũng đẹp như thế.

Đó là vẻ đẹp sinh mệnh. Dưới lễ rửa tội từ bão cát, nó vẫn nhuộm màu xanh biếc, lay động trên cành; vô vàn rễ cây của nó kiên định đâm sâu vào trong lòng đất, khóa mình chặt chẽ ngay tại chỗ, như một người lính đứng sừng sững không bao giờ ngã.

Yến Thanh Đường và Túc Chinh nhìn lâu thật lâu, bấy giờ mới quay trở về xe.

Chặng đường dài năm sáu tiếng này, họ đi rồi lại ngừng, thay phiên nhau lái xe mấy lần, chạy từ giữa trưa đến chạng vạng.

Họ lái xe trên con đường sa mạc kéo dài vô cùng tận này. Mới thật sự hiểu được cảnh tượng trong bài thơ ‘Sa mạc làn khói thẳng, Sông dài tịch dương tròn’.

Thấy mặt trời chiều sắp ngã về tây, ánh hoàng hôn vàng rợp trời, rọi cho cát vàng nhuộm màu ửng đỏ. Một vầng trăng non chầm chậm dâng lên từ cồn cát phía xa xa, trời trăng cùng rạng, thê lương nhưng bi tráng.

Đất trời rộng lớn, dường như chỉ còn lại có đôi người một xe.

Một đường đi về phía Bắc, như thể có thể lái mãi lái mãi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi