Vượt qua cát vàng mênh mông, Yến Thanh Đường như được nhìn thấy sự ồn ào huyên náo phồn thịn của mấy ngàn năm trước, chuông lạc đà lảnh lót, thương gia tấp nập, tiếng rao bán lụa là và vải sa tanh rực rỡ sắc màu.
Rồi lại như thể được nhìn thấy những quốc gia cổ xưa đã bị côn vùi sâu bên trong bão cát, Lâu Lan, Tinh Tuyệt…. Những tàn tích còn sót lại cho chúng ta cái nhìn thoáng qua về nền văn minh thời bấy giờ, những bí ẩn về sự sụp đổ của chúng cho đến nay vẫn chưa có lời giải đáp, chỉ còn lại tên và truyền thuyết.
Tháp Phật vẫn còn, sừng sững giữa sa mạc như một tòa tháp đơn độc. “Công chúa Tiểu Hà” nằm lặng lẽ trong chiếc quan tài hình chiếc thuyền được bọc bằng da bò, ngủ suốt ba nghìn năm.
Khi chân chính băng xuyên qua sa mạc Taklamakan và đi vào trung tâm giữa sa mạc, thì tất cả những khu du lịch sa mạc của Tân Cương đã không còn gì đáng để mà trải nghiệm nữa.
Khi đến huyện Úy Lê đã là buổi tối. Bọn họ đi dọc theo quốc lộ 218 về hướng Bắc, lái thêm một tiếng nữa, cuối cùng là đến Korla.
Châu tự trị Mông Cổ Bayingolin, tên gọi tắt là Ba Châu. Trong tiếng Mông Cổ ‘Bayingolin’ nghĩa là ‘lưu vực dồi dào’, nơi đây có tài nguyên phong phú, phong cảnh xinh đẹp, diện tích đất đai rộng lớn chiếm đến một phần tư diện tích Tân Cương, còn có tên gọi là ‘Châu thứ nhất của Hoa Hạ’.
(*) Hoa Hạ, Trung Hoa, Trung Quốc, tên cũ của Trung Quốc.
Korla chính là thủ phủ của Ba Châu. Nơi đây đã trở thành một trung tâm giao thông quan trọng giữa miền Nam và Bắc Tân Cương từ thời cổ đại, và cho đến ngày nay nó vẫn chiếm vị trí địa lý đặc thù, khó trách trong tiếng Uyghur thì Korla còn có nghĩa là ‘nhìn ra xa’.
Mà hiện tại, họ đang đi vào phòng Suite của một khách sạn cao cấp năm sao thuộc Korla, đứng trước cửa sổ sát đất, ngắm nhìn cảnh đêm của thành phố.
Yến Thanh Đường vội vàng đi vào phòng tắm, không bao lâu đã quay lại đầu giường, muốn sạc pin cho chiếc điện thoại đã tắt máy của mình.
Tắm rửa xong, cô nhìn điện thoại mà buông lời cảm thán: “Cuối cùng cũng có tín hiệu rồi.”
Đã gần tám tiếng không xem tin tức, trong một khoảng thời gian ngắn, vừa mới lên pin mà đủ thứ thông báo đã chen chúc nhau hiện lên.
Việc đầu tiên là Yến Thanh Đường mở wechat của Phó Tầm Thanh, đọc mấy tin nhắn mà bà đã gửi, đang định trả lời thì Phó Tầm Thanh đã gọi video đến.
“Buổi chiều mẹ gọi cho con bốn cuộc, con đều tắt máy.”
Khi nói, giọng bà không có vẻ gì là nén giận mà ngược lại mang theo sự lo lắng, bà thấy tệ đi vì không liên hệ được với con gái mình.
Yến Thanh Đường suy tính thời gian, vội trả lời: “Lúc ấy con đang ở sa mạc, điện thoại không có tín hiệu.”
Rèm cửa màu xanh đậm mở toang, có thể nhìn thấy rất rõ ràng cảnh đêm bên ngoài ô cửa.
Yến Thanh Đường biếng nhác dựa vào ghế sô pha, không vội tiếp tục nói chuyện mà đưa mắt nhìn Túc Chinh ra hiệu có chuyện muốn nói, Túc Chinh dường như hiểu ngay tức khắc, gọi khách sạn yêu cầu đồ uống lạnh.
Yến Thanh Đường vừa chờ vừa nói: “Mẹ ơi, có phải mẹ nhớ con rồi không? Nhưng đừng thúc giục con quay về nhé.Thật ra con ở Tân Cương cũng không lâu lắm, hôm nay là ngày 9 tháng Năm, phỏng chừng là cuối tháng Sáu… cùng lắm là tháng Bảy, con sẽ về.”
Cô muốn khảo sát thực vật hoang dại ở Tân Cương, phần lớn thì hai mùa xuân và hạ sẽ thích hợp khảo sát nhất. Hơn nữa ra ngoài đã lâu, cô cũng có hơi chút nhớ nhà rồi.
“Đúng là nhớ con đó, nhưng không có giục con về.” Phó Tầm Thanh cười cười, “Là dì Đào của con ngày kia muốn đến Thượng Hải tham dự một buổi triển lãm tranh ảnh, hẹn mẹ cùng đi xem. Mẹ chỉ muốn nói cho con biết một tiếng.”
“Tốt quá ạ, mẹ à, đã lâu lắm rồi mẹ không ra ngoài đi chơi cùng dì Đào.” Yến Thanh Đường mừng thay cho mẹ, “Cứ ở mãi trong nhà thì buồn lắm.”
“Chơi?” Phó Tầm Thanh ngẩn ra, cứ thấy từ này không thích hợp để hình dung về chính mình.
“Dạ.” Yến Thanh Đường đáp lại rất nhanh, “Con còn nhớ trước kia mẹ đã nói như thế, mẹ rất thích đi chơi cùng dì Đào, cứ như chị em ruột thịt vậy.”
Phó Tầm Thanh trầm mặc, những năm này, có lẽ Mục Thư Đào có cuộc sống tự do hơn hẳn, so với bà, một quý phu nhân với nụ cười xã giao trong giới thượng lưu, thời gian thật sự được ở cùng bà ấy ngày một ít đi, vậy nên bây giờ bà mới cảm thấy những chuyện trước kia trở nên xa lạ đến thế.
Nhưng đúng là bà có thể nhớ lại ngày ấy, nhớ về bản thân ở cái thời cũng từng tự do như bạn bè của mình.
“Có đôi khi mẹ cảm thấy những thứ khách sáo, nịnh nọt, hay kiểu buôn có bạn, bán có phường chẳng có gì thú vị cả. Còn chẳng bằng dành thời gian yên tĩnh bên những người bạn thực sự, kiếm chuyện gì thoải mái mà làm.” Phó Tầm Thanh dần mở lòng, “Cuối tuần như vậy thú vị hơn nhiều so với việc đánh golf cùng ai đó, hay trò chuyện với mấy bà vợ.”
Câu sau cùng, rõ ràng là đang ám chỉ Yến Nhã Quân.
Thân là người nhà, Yến Thanh Đường hiểu rất rõ sở thích của Yến Nhã Quân, biết ông thích nhất là bàn chuyện làm ăn trên sân goft, hay trong các bữa tiệc rượu, ông là kiểu người tận hưởng cảm giác đưa ra quyết định trọng đại trong lúc cười nói, thắng thua cũng chỉ gói gọn trong vài câu chuyện phiếm.
Nhưng Yến Thanh Đường lại không thích.
Đến hôm nay Yến Thanh Đường mới biết được, hóa ra ngay cả mẹ mình cũng không hề thích.
Biết được cuối tuần này Yến Nhã Quân còn muốn bàn chuyện làm ăn, Yến Thanh Đường nhân cơ hội này mà muốn dò hỏi chuyện khác: “Mẹ ơi, mẹ có biết ba con rốt cuộc có còn phái người đi tìm con không?”
Mặc dù cô và Túc Chinh luôn di chuyển khắp nơi, hiếm khi dừng lại, điều đó giúp giảm đáng kể khả năng bị theo dõi, thế nhưng, chỉ cần nghĩ đến việc sau lưng mình rất có thể sẽ luôn có một đôi mắt theo dõi là cô lại cảm thấy không thoải mái.
Nào ngờ Phó Tầm Thanh lại hờ hững nói: “Còn đang chiến tranh lạnh nên không rõ lắm. Con người ông ấy đúng là nhàm chán, làm như vậy thì có tốt gì cho ông ấy đâu chứ?”
Vừa dứt lời, Yến Thanh Đường liền bị chuyện này dọa cho hoảng sợ, đây mới là chuyện mới lạ, cô chưa từng nhìn thấy ba mẹ cãi nhau bao giờ, chứ nói gì đến chiến tranh lạnh.
Đã thế mẹ nói chuyện còn không hề giữ mặt mũi, trong giọng nói còn thể hiện sự không đồng tình với ba.
“Mẹ…” Yến Thanh Đường mở miệng muốn nói gì đó.
Thế nhưng bên kia ầm ĩ một hồi, Phó Tầm Thanh vội vàng tắt cuộc gọi video: “Không nói nữa, ba con đến rồi.”
Khi cuộc trò chuyện kết thúc trong vội vã, Túc Chinh đi đến bên cạnh cô, mở nắp chai nước lạnh ra vừa vặn đưa đến.
Yến Thanh Đường ngẩng đầu lnee nhìn anh, nhận đồ uống một hơi dài, dường như ở bên Túc Chinh đủ lâu, đến bản thân cô cũng dần mất đi vẻ nhã nhặn.
“Mẹ em hình như thay đổi rồi.” Cô chậm rãi nói.
Không chờ Túc Chinh lên tiếng, cô lại suy tư: “Không đúng, đây mới là dáng vẻ vốn có của mẹ.”
Không lâu trước đó, cô đã nhắc với Túc Chinh, rằng cô muốn quay về Thượng Hải giúp mẹ. Nhưng mẹ cô lại mạnh mẽ hơn nhiều so với những gì mà cô hằng tưởng, bà đã tìm cách thay đổi bản thân.
Như vậy thì tốt quá rồi.
Cô cụng ly với Túc Chinh, ngẩng đầu lên uống một hớp nước, dòng nước mát lạnh trôi xuống yết hầu mang theo cảm giác vui sướng.
Cô nheo mắt lại, làm Túc Chinh phải bật cười khẽ: “Cái tư thế uống này, cứ như uống rượu vậy.”
“Em vui mà.” Yến Thanh Đường buông chai thủy tinh, ngửa mặt nằm trên giường.
Niềm vui giống như cơn gió mát của đêm hè, thổi hiu hiu vào tim cô.
Âm báo tin nhắn vang lên, cô trở mình cầm điện thoại lên xem, nhưng đó không phải là tin nhắn Wechat từ người thân hay bạn bè, mà chỉ là một thông báo từ Weibo.
Nhìn rõ nội dung, cô lập tức bật dậy từ trên giường, vui mừng reo lên: “Túc Chinh, tối mai ở Altay có thể sẽ xuất hiện cực quang!”
Trung tâm Cảnh báo Thời tiết Không gian Quốc gia đã đưa ra cảnh báo bão địa từ, mặt trời liên tục phát ra các đợt bùng phát cấp X, khiến cơn bão địa từ đạt mức G4, vào đêm ngày 10 và 11, các khu vực vĩ độ cao của Trung Quốc đều có khả năng quan sát cực quang, và không phải nghi ngờ, Tân Cương hiển nhiên là một địa điểm lý tưởng để chiêm ngưỡng hiện tượng này.
Du học nhiều năm, Yến Thanh Đường từng vài lần ngắm cực quang ở châu Âu, phần lớn là đi cùng bạn bè. Những trải nghiệm đó đã làm tăng thêm niềm đam mê thiên văn trong cô, khiến cô càng mong đợi cơ hội được chiêm ngưỡng cực quang ở Tân Cương gần ngay trước mắt này.
Có lẽ cũng không phải là gần ngay trước mắt cho lắm, từ Korla đến Altay chừng một ngàn km.
Yến Thanh Đường luôn là người dám nghĩ dám làm.
Cô vừa nhắc đến chủ đề này, Túc Chinh liền trả lời ngay: “Vậy sáng mai chúng ta sẽ bay đến đó, vừa hay kịp lúc.”
Yến Thanh Đường hấp háy mắt nhìn Túc Chinh, vui vẻ ôm lấy eo anh: “Anh hiểu em thật đó Túc Chinh! Có thể chạy đông chạy tây cùng em bất cứ lúc nào, dường như cũng chỉ có mỗi anh thôi! Em biết anh tốt với em nhất mà!”
Trong kế hoạch của cô, đến Altay ngắm cực quang là chuyện nảy sinh nhất thời, hai người dừng lại cùng lắm là hai ngày, vì cô còn muốn quay về Luân Đài khảo sát quần thể cây ăn quả mới được phát hiện trên diện rộng vào năm ngoái.
Điều này khó tránh vất vả, nhưng Túc Chinh lại vui vẻ đi cùng cô như thế, cô muốn đi đâu, anh sẽ theo cùng đến đó.
“Anh thấy ngày mai có chuyến bay.” Túc Chinh lại nói,
Yến Thanh Đường nhìn anh gấp rút đặt vé, liền giật lấy điện thoại anh, thúc giục anh đi tắm rửa: “Để em đặt.”
Túc Chinh nghe lời đi vào phòng tắm, chờ khi anh đi ra, Yến Thanh Đường đã hành động nhanh chóng đặt xong vé máy bay và phòng khách sạn: “Chuyến 9 giờ 20 sáng mai, phải mất nửa tiếng để đến sân bay, xem ra là phải dậy sớm rồi.”
Đoạn, cô còn định đặt báo thức.
Túc Chinh nằm xuống bên cạnh cô, đột nhiên thở dài: “Hầy, tiếc thật.”
Yến Thanh Đường quay đầu nhìn sang: “Anh tiếc cái gì?”
“Tiếc là đêm nay phải để em ngủ một giấc ngon lành, sợ em mệt quá.” Túc Chinh cầm tay cô, đôi mắt tối sầm xuống, yết hầu lăn trượt, “Nên anh không thể làm gì được.”
Lẽ ra cô nên biết từ sớm, một người đàn ông ba mươi tuổi chưa từng có bạn gái, sau khi trải nghiệm hương vị ngọt ngào sẽ ăn ngon bén mùi. Khoảng cách giữa hai người gần như vậy, khó tránh khỏi cướp cò súng.
Nghĩ đến đây, Yến Thanh Đường lẳng lặng dịch sang bên cạnh, ủ bụng muốn duy trì khoảng cách với Túc Chinh.
“Trốn cái gì?” Túc Chinh bất mãn kéo cô vào lại trong lòng, “Sợ anh nói lời không giữ lời, hay là không tin sự tự chủ của anh.”
Yến Thanh Đường đẩy anh một cái, nhưng không thoát ra được, nên cũng chẳng vùng vẫy nữa, cô dứt khoát gối đầu lên cánh tay anh, nhịn cười nói: “Em có thể nói, cả hai đều đúng không?”
“Không tin anh thật?” Túc Chinh nhẹ nhàng xoa cổ tay trắng mịn của cô, sau khi bị cô nhìn thấu tâm tư, anh cảm thấy đúng là càng khó kiềm chế khát khao đang cuộn trào trong lòng.
Yến Thanh Đường nhận ra anh đang kiềm chế, cứ như tìm thấy sự hứng thú mới, bèn khẽ dỗ dành: “Buông em ra, em sẽ tin anh.”
Túc Chinh buông tay, cô lại gối đầu lên chiếc gối mềm mại, rồi dịch sang bên cạnh anh từng chút một, khẽ thì thầm trước mặt anh: “Em nói cho anh một bí mật, nhé?”
Túc Chinh theo bản năng tiến đến gần, gần như là dán lên người cô, nghe cô cố ý trêu chọc: “Thật ra em cũng muốn.”
Túc Chinh không kiềm được tiếng nuốt nước nặng nề, yết hầu lăn trượt rõ rệt, gần như muốn xoay người đè Yến Thanh Đường xuống.
Nhưng Yến Thanh Đường lại tiếp lời, có hơi tiếc nuối: “Nếu không phải ngày mai có chuyến bay.”
Như một lời tuyên cáo kết thúc, dù cho tất cả đều chưa bắt đầu.
Túc Chinh dù không cam lòng, nhưng dường như cũng buộc phải kìm nén những cơn sóng tình d*c cuộn trào trong lòng, không còn tìm cách vòng vo hay thử thăm dò nữa.
Vậy mà, Yến Thanh Đường lại cảm thấy đau lòng, chủ động hôn lên môi anh, muốn xoa dịu sự bất mãn của anh, dập tắt khát khao trong anh.
Nhưng dường như mọi thứ lại phản tác dụng, thật không thể gọi đây là xoa dịu. Ngay từ đầu Túc Chinh chẳng hề có phản ứng, đến sau đó nhắm mắt đáp lại nụ hôn, sự kiên trì ấy chưa kéo dài quá nửa phút.
Anh nhanh chóng trở nên ngang ngược cắn mút đôi môi mềm mại của cô, khiến hàng mi cô khẽ run rẩy, bật ra vài tiếng rên khe khẽ, anh liền hôn sâu hơn, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn vài phần.
Một hồi lâu sau, Túc Chinh nói khẽ: “Yến Thanh Đường, em xấu xa quá.”
Yến Thanh Đường cảm thấy bản thân đang bị chỉ trích, hếch mặt lên đầy ấm ức: “Anh có ý gì?”
Túc Chinh vội dán đến gần cô lần nữa, dịu dàng hôn đi giọt lệ s1nh lý nơi đuôi mắt cô, giọng trầm khàn: “Ý là, em khiến anh yêu đến không kiềm được.”