Sáng sớm ngày hôm sau, hai người chỉ thu dọn đồ đạc đơn giản cùng ít quần áo rồi xuất phát, chạy về phía sân bay Korla.
Mười hai giờ trưa, máy bay đáp xuống sân bay Altay.
Vì để thuận tiện nên Yến Thanh Đường và Túc Chinh đã chọn ở một khách sạn cách sân bay chừng 8 km, lái xe khoảng chừng 15 phút là đến.
Sau khi đến khách sạn, ăn xong cơm trưa tại nhà hàng, Yến Thanh Đường nằm trong phòng nghỉ ngơi, còn Túc Chinh phụ trách ra ngoài thuê xe.
Cảnh báo bão địa từ đã được nâng lên mức G5, tối nay từ khắp nơi trong cả nước chắc chắn sẽ có không ít người đam mê thiên văn kéo Altay để săn cực quang, khi Túc Chinh thuê xe đã gặp không ít người như vậy.
Chờ khi Túc Chinh mang xe về lại khách sạn, Yến Thanh Đường đã gấp gáp muốn xuất phát, khi ăn tối thậm chí cô còn quên khuấy dáng ăn nhã nhặn ban đầu của mình, chỉ qua loa vài miếng cho xong bữa.
Túc Chinh thấy cô vội như thế cũng không quên nhắc nhở: “Ban đêm sẽ lạnh, trên đó đều là sa mạc, tới đó bị lạnh rồi còn đói nữa.”
Chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm ở Tân Cương rất lớn, hôm nay vào ban ngày nhiệt độ cao nhất ở Altay đã là hai mươi bảy độ, chờ đến tối chỉ còn hơn mười độ.
Yến Thanh Đường lại nói: “Sao thế được, em đã chuẩn bị sẵn một đống đồ ăn vặt rồi, còn có thảm cơ.”
“Chuẩn bị đầy đủ vậy à?” Túc Chinh nhìn cô nhếch mi.
Cô liền cầm túi của mình lên, cười cười đẩy anh ra ngoài cửa: “Đương nhiên rồi, trong mấy tiếng anh đi, không phải là em chỉ biết ngủ thôi đâu.”
Túc Chinh giành lấy túi của cô, áng chừng cũng khá nặng, thế là đổi sang vác lên lưng.
Sau khi ra khỏi cửa, Yến Thanh Đường vội vàng quay người về lại phòng lấy giá ba chân, lòng còn sợ hãi: “Cố mang đến đây, thế mà mém chút nữa đã quên rồi.”
Vậy nên Túc Chinh không cần suy nghĩ nhiều cũng đoán ra được trong túi xách của cô có máy ảnh phản xạ ống kính đơn.
Thật ra cô rất thích thiết bị này, khi còn đi đường sa mạc, cô chỉ dùng điện thoại để chụp ảnh chứ không phải là máy ảnh phản xạ ống kính đơn, chỉ sợ bất cẩn bị cát sa mạc chui vào máy ảnh, gây ảnh hưởng đến cấu tạo bên trong, mất nhiều hơn được.
Theo như Yến Thanh Đường đã nói, cái mà cô để ý không phải là vấn đề kinh tế, mà là một khi bạn đã sử dụng máy ảnh đó trong một thời gian dài, sẽ có cảm tình với nó.
Chiếc Sony A1 của cô đã theo cô suốt hai ba năm, cũng bao trọn toàn bộ quãng thời gian cô làm việc, đồng hành cùng cô với vô số bức ảnh về thực vật.
“Đi thôi đi thôi!”
Trong lúc Túc Chinh còn mơ màng suy nghĩ, Yến Thanh Đường đã cầm giá ba chân đi đến, thần thái sáng láng.
Bảy giờ nhưng trời hãy còn chưa tối lắm, mặt trời ngày hè trên vùng đất Tân Cương này dường như quên mất sứ mẹnh lặn xuống, hoàng hôn lúc nào cũng chậm rãi như thế.
Điều này cũng giúp ích cho hai người Yến Thanh Đường, bởi đường đến Đài thiên văn Altay chỉ có một đường duy nhất, Túc Chinh chưa từng đến đây nên phải mở định vị để lái xe, xuyên suốt đoạn đường không phải con đường nhựa đã hoàn thiện mà là vùng đất sa mạc, tín hiệu chập chờn, đường sá không quá tốt, lái xe khi trời còn ánh sáng vẫn tốt hơn so với lúc trời tối hẳn.
“Không vào được Đài thiên văn, tháng này họ không mở cửa đón khách.” Lái xe hơn nửa tiếng, Túc Chinh nói, “Nơi này cách biên giới rất gần, chúng ta cứ lái về hướng đó là được.”
Muốn ngắm cực quang thì đầu tiên là phải cách xa nội thành, tránh vùng ô nhiễm ánh sáng, sa mạc Gobi gần Đài thiên văn là vùng trống trải và rộng thoáng, đó chính là nguyên nhân mà họ đến đó.
Họ đã làm giấy chứng nhận biên phòng ở Kashgar, lúc này quả thật là thời điểm thích hợp để dùng đến.
Túc Chinh lái chiếc xe địa hình thẳng đến tấm biển biên giới màu xanh, lúc này mới dừng lại. Sau khi xuống xe, họ lờ mờ nhận ra xung quanh vẫn còn có người khác, trong khu vực rộng rãi này, khoảng cách giữa các xe cũng khá xa nhau.
Đây cũng được xem là một thời điểm náo nhiệt hiếm hoi vùng hoang dã, những tiếng chuyện trò bên ngoài ucnxg có thể lọt vào tai Túc Chinh và Yến Thanh Đường.
“Mới mười giờ, xem chừng cực quang còn lâu mới xuất hiện, vào xe chờ trước nhé?” Ban đêm gió lạnh, Túc Chinh cố tình khuyên nhủ Yến Thanh Đường quay về lại xe.
“Ngồi trong xe không thoải mái.” Yến Thanh Đường nhíu mi, “Hơn nữa em muốn hít thở không khí.”
Yến Thanh Đường mặc dày, nhưng thật ra không mấy lạnh lắm. Cô nói xong liền trải thảm lên trên đất, chỉ ngồi xuống thôi vẫn còn thấy thiếu thiếu, bèn ngửa mặt nằm xuống.
Bầu trời đầy sao trên đỉnh đầu lập tức trở nên vô cùng rõ nét, nhưng sau lưng lại mơ hồ cảm nhận được sự cứng rắn của những mảnh đá vụn, khiến Yến Thanh Đường không khỏi trầm ngâm: “Vẫn chuẩn bị quá sơ sài rồi, lần sau nên mang theo lều mới phải.”
“Lúc này cũng không chuẩn bị kịp.” Túc Chinh lặng lẽ sáp đến gần, dùng cánh tay nâng người cô lên, tìm một vị trí thích hợp rồi mới nhẹ nhàng thả ra, “Nhưng có thể nằm trên đùi anh, vẫn tốt hơn là đá.”
“Vẫn cứng lắm, cảm giác như nằm trên đá vậy.” Yến Thanh Đường nằm trên đùi anh, rêu rao.
“Em là công chúa đậu phụ đấy à?” Túc Chinh theo bản năng cong chân lại, thật sự vươn tay sờ đá để cảm nhận, trong mắt không chắc chắn, “Thật sự thấy thế?”
“Đùa anh đó.” Yến Thanh Đường không kìm được mà phì cười, tay phải với lấy cái túi cách đó không xa, “Không phải là công chúa đậu phụ, nhưng có đậu phụ đây.”
Hai bịch đậu phụ vị cay, mỗi người một bịch.
Chờ đến khi gần tới giờ xuất hiện cực quang đương nhiên là sẽ rất lâu. Thế nhưng hai người nói chuyện phiếm, có lâu cách mấy cũng hóa ngắn ngủi.
Không biết bao lâu sau trôi qua, Yến Thanh Đường bỗng chỉ lên trên trời, “Anh nhìn mấy vì sao kia xem, tụ lại một chỗ, cứ như một đám cỏ nhỏ vậy nhỉ?”
Túc Chinh không kìm được mà nhìn đi nhìn lại, các chòm sao có tên gọi, từ lâu đã có những hình tượng được công nhận rộng rãi, thế nhưng khi dõi theo ánh mắt của Yến Thanh Đường, anh cũng vô thức gật đầu: “Giống.”
“Đúng không?” Yến Thanh Đường ngắm nhìn bầu trời đêm xanh đen, lầm bầm, “Tám mươi chòm sao đều mượn tên của các động vật, các nhân vật hoặc một đồ vật nào đó trong thần thoại Hy Lạp. Sao lại không có thực vật chứ?”
Cô như đang tò mò, hoặc chăng là thẫn thờ, lên tiếng bất bình thay cho những loài thực vật mà cô yêu mến vô ngần.
Túc Chinh yên lặng hồi lâu, bỗng gọi tên cô: “Yến Thanh Đường này.”
Ngữ điệu anh vừa đứng đắn lại vừa nghiêm túc, khiến Yến Thanh Đường không khỏi nghi hoặc: “Sao thế?”
“Tại sao em lại thích thực vật?” Đây là lần đầu Túc Chinh hỏi đến vấn đề này.
Yến Thanh Đường nghĩ ngợi, rồi nói ra những gì mà cô vẫn hằng nghĩ trong lòng: “Vì chúng nó quá im lặng. Không biết nói, cũng không ầm ĩ tranh luận.”
Lý do rất đơn giản, nhưng Túc Chinh biết, cô vẫn còn rất nhiều điều muốn nói.
Quả nhiên, cô chỉ ngừng lời trong chốc lát, rồi nhanh chóng nói tiếp: “Từ nhỏ đến lớn, em ghét nhất là những toan tính đấu đá giữa người với người. Em thật sự không hiểu nổi, cảm giác kiệt quệ vì phải mưu mô tính toán ấy tại sao lại có thể khiến ba em mê mẩn đến vậy.”
“Ba em cũng không hiểu nổi em, ông ấy nói em chẳng giống ông chút nào. Em thích những mối quan hệ đơn giản, thích những người chân thành. Em không thích nhìn bầu không khí không lành mạnh, càng không muốn tiếp xúc với những kẻ có dụng ý riêng.”
“Nhiều người nói em nóng tính, thực ra từ nhỏ em đã thế rồi. Mặt lúc nào cũng thối đần ra, nhìn có vẻ hơi khó gần đấy, nhưng cũng tốt, giúp em dọa được không ít người, có lẽ cũng xem như một cách sàng lọc vậy.”
“Cuối cùng những người sẵn sàng ở lại bên cạnh em đều là những người thích em, và em cũng thích họ. Ví dụ như Thẩm Lê, khi chúng em đi du lịch cùng nhau, em có thể ngẩn ngơ nhìn một cái cây, cậu ấy chưa bao giờ thấy em nhàm chán hay đang lãng phí thời gian của cậu ấy, cậu ấy sẽ học em ngồi bên cạnh, cùng ngắm nhìn cái cây đó.”
“Học thực vật là chuyện đúng đắn nhất cả đời em. Càng học sâu, em lại càng thích.”
“So với con người, thực vật đơn thuần và im lặng, im lặng chấp nhận sương gió mưa bão, im lặng tắm ánh nắng xuân hạ thu đông, là sự tồn tại sạch sẽ nhất.”
Yến Thanh Đường nói hết.
Cô thích trạng thái của thực vật, nếu có thể chọn cuộc đời kiếp sau, cô còn muốn trở thành một cái gốc cây.
“Vậy nên bài thơ mà em thích nhất cũng có liên quan đến thực vật.” Cô nói, “ ‘Em sẽ phải là một cây hoa gạo đứng bên anh,…”
“ ‘Trở thành một cái cây đứng cạnh anh’.” Túc Chinh đọc không nhiều sách, nhưng vẫn nhớ bài thơ ấy, tiếp câu thì thầm của cô, “Là ‘Gửi cây sồi’ của Thư Đình.”
||
Rễ,
Cắm chặt xuống đất,
Lá,
Chạm nhau giữa mây xanh.
….
Yêu
Không chỉ là yêu cơ thể mạnh mẽ của anh
Mà còn yêu nơi anh đã kiên trì bám trụ,
Mặt đất dưới chân anh.
||
Trao nhau thơ ca, họ trao nhau tiếng lòng.
Túc Chinh nghĩ, ‘vị trí kiên định’ của Yến Thanh Đường và ‘mảnh đất dưới chân cô’ có lẽ chính là ngành thực vật học mà cô yêu thích, vậy nên đó cũng sẽ là thứ mà anh trân quý.
Một tiếng la từ nơi xa xăm cắt ngang màn tán gẫu dài của hai người trong bóng đêm thầm lặng.
Yến Thanh Đường ngồi dậy, gần như nhìn về bầu trời theo bản năng.
Không phải khoảng trời ngay trên đỉnh đầu mà cô chỉ cần ngẩng lên là thấy, mà là ở vị trí phía Tây Bắc.
Đây là điểm đầu xuất hiện cực quang, chỉ có một chút ánh sáng hồng nhè nhẹ, nhưng đủ để mọi người cùng thấy, bảo sao lại có tiếng la.
Đẫ gần 1 giờ sáng ngày 11.
Họ đã chờ cực quang cả một đêm, cuối cùng cũng đã đến.
Yến Thanh Đường thôi không nằm nữa, vội vàng ngồi dậy dựng giá ba chân lên, sau đó điều chỉnh thông số máy ảnh, dùng ống kính góc rộng, khẩu độ lớn, chuyển chế độ lấy nét sang MF…
Trong lúc cô liên tục điều chỉnh thông số, bầu trời đã hoàn toàn nhuộm đỏ.
Những cột sáng của cực quang không ngừng biến đổi, trong sắc đỏ điểm xuyến những vệt xanh, còn có cả sắc tím, các màu sắc hòa quyện vào nhau, tựa như những dải lụa mềm mại đan xen, quấn quýt vào nhau.
Đây không phải là lần đầu Yến Thanh Đường thấy cực quang, có chăng là vì bên cạnh có Túc Chinh, cô chỉ cảm thấy cực quang lúc này đây chính là phong cảnh đẹp nhất mà cô từng thấy trong cuộc đời mình.
Dưới cực quang, Yến Thanh Đường ban đầu hãy còn chuyên tâm chụp ảnh. Sau dần bất tri bất giác lọt vào khung hình, cùng với Túc Chinh.
Chiếc máy ảnh tự động nhắm về bầu trời xa xăm, ghi lại khoảnh khắc họ nắm tay nhau, cùng chạy về phía trước, dưới bầu trời cực quang huyền ảo như mộng, họ không kìm lòng được mà trao nhau một nụ hôn, để lại những bức ảnh in bóng hình thân mật…
Ngắm cực quang đủ, đến khi dọn đồ về nhà thì cũng đã rạng sáng ba giờ.
Đến giờ này là Yến Thanh Đường thật sự buồn ngủ chịu không nổi, vừa lên xe đã ngã vào ghế phụ, Túc Chinh muốn bế cô ra ghế sau nằm cho thoải mái hơn chút cũng không được.
Vậy nên Túc Chinh đã kéo tấm thảm qua, khẽ khàng bọc lấy Yến Thanh Đường.
Bên cạnh anh, Yến Thanh Đường thả lỏng cao độ, chẳng bao lâu sau, cô gần như đã ngả người trên chiếc ghế phụ chật hẹp, toàn hành trình Túc Chinh luôn để mắt đến cô, thỉnh thoảng lại giúp cô dịch người một chút.
Lái xe như vậy cũng không thoải mái cho lắm. Vừa phải chú ý đến Yến Thanh Đường, vừa phải chú ý đến tình hình đường xá.
Lái không được bao lâu, Túc Chinh nhìn thấy có hai cô gái đang đi ven đường bên trái, hiển nhiên là các cô ấy không có xe nên cứ thế đi bộ dọc ven đường, thi thoảng có xe chạy ngang qua nhưng các cô cứ do dự có nên đến gần hay không, xong cuối cùng lại không dám tiến lên.
Lo lắng đến vấn đề an toàn nên Túc Chinh không hề do dự, dừng xe ở bên cạnh.
Hạ cửa kính xuống, anh vẫy tay với các cô gái bên trái đường, lớn tiếng gọi các cô.
Chờ khi họ đi đến bên cạnh, anh mới chủ động hỏi: “Có cần chở phụ một đoạn đường không? Các cô về nội thành à?”
Vừa dứt lời, hai cô gái cũng có chút xúc động, vì lo đuổi ngắm cực quang mà không lo toan chu toàn, chỉ gọi xe đến đây chứ không nghĩ thêm sẽ về như thế nào, vậy nên các cô bị nhốt ở sa mạc Gobi này.
Nhưng dưới bóng đêm mờ mịt, khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị của Túc Chinh, vóc dáng cao lớn, tay vừa định mở cửa xe liền khựng lại, dường như đang do dự không biết có nên lên xe hay không.
Một người đàn ông xa lạ nơi hoang vu, quả thực trông không mấy đáng tin. Điều này cũng khiến Túc Chinh lâm vào khó xử, suy nghĩ một lúc, anh mới chợt nhớ ra điều gì đó, liền lấy từ trong túi ra tấm thẻ ưu đãi dành cho cựu quân nhân.
Túc Chinh chủ động đưa giấy chứng nhận cựu quân nhân cho các cô xem, còn nói nhỏ: “Trước kia tôi từng là quân nhân, các cô đừng sợ.”
Bấy giờ hai người mới thôi lo lắng: “Cảm ơn ạ.”
Một người nói xong còn thuận tay mở cửa ghế phụ, Túc Chinh bèn gọi cô ấy lại, nâng tay chỉ về ghế sau, nhắc nhở: “Các cô ngồi ghế sau nhé, ngại quá.”
Trong bóng đêm, Yến Thanh Đường càng ngủ càng trượt người xuống thấp, sau khi hai cô gái lên xe, mới phát hiện ghế phụ có người, hơn nữa còn đang ngủ, điều này khiến họ càng thêm ngại ngùng.
Túc Chinh nhìn Yến Thanh Đường, gương mặt đượm ý cười, khẽ giọng vừa sắp xếp vừa giải thích cho hai cô gái phía sau: “Bạn gái tôi.”
Gần đó có một chiếc xe khác đi ngang qua, đèn xe chiếu thẳng vào mắt.
Anh thấy Yến Thanh Đường khẽ nhíu mi, lập tức tìm mũ đội lên cho cô, rồi nhẹ nhàng đè thấp vành nón xuống, che đi ánh sáng chói mắt.
Xe nhanh chóng khởi động, sau khi bắt gặp toàn cảnh ấy, chút bất an còn sót lại trong lòng hai cô gái ngồi đằng sau cũng theo đó mà tan biến.