DỤ DẠ

Lãnh Dạ cùng Lăng Quang Thần rời khỏi nhà ăn rồi đi dạo trong chốc lát, sau đó lại đường lớn tạm biệt nhau, Lăng Quang Thần đánh xe về nhà, Lãnh Dạ cũng trở về.

Mặt trời đã xuống núi, ngã tư đường ánh đèn mỹ lệ ban đêm của G thị chiếu sáng khắp nơi, Lãnh Dạ đi rất chậm, vừa ăn kem ly, một bên thưởng thức phong cảnh đường phố xung quanh.

Lãnh Dạ đi dạo thật lâu, vẫn không có ý tứ về nhà, hắn tại khu náo nhiệt đi qua, đi ngã tư đường càng ngày càng hoang vu, cuối cùng quẹo vào một cái ngõ nhỏ hoang vu, ngõ nhỏ đèn cũng không có, bên trong ánh sáng hôn ám, chỉ có ngọn đèn lấp ló từ mấy ngôi nhà gần đó.

Đi vào ngõ nhỏ Lãnh Dạ trốn vào một hàng hiên tối đen, sau đó kiên nhẫn đợi.

Một lát sau, một nam nhân đi qua, sau đó đứng ở bên ngoài nhìn xung quanh, tựa hồ là đang tìm cái gì.

Lãnh Dạ theo hàng hiên đi ra, lạnh lùng mở miệng:”Anh đi theo tôi lâu rồi nhỉ.”

Nam nhân cả kinh, xoay người đối mặt Lãnh Dạ.

“Anhlà ai?” Lãnh Dạ theo dõi hắn:“Vì sao theo dõi tôi?”

Nam nhân đúng là người xa lạ trong nhà ăn nhìn Lãnh Dạ, sau khi Lãnh Dạ rời đi liền đi theo, Lãnh Dạ liền nhận thấy được hắn theo, cho nên mới không vội vã về nhà, tính toán xem người này định làm gì. Lãnh Dạ nổi danh xong có rất nhiều người theo dõi hắn nhưng hắn không thèm quan tâm, nhưng người này lại khác theo dõi rất chuyên nghiệp, một là thám tử tư hai là sát thủ, người này chỉ có thể là người thứ hai.

Bị Lãnh Dạ phát hiện, nam nhân trên mặt co quắp ngược lại tiêu thất, hắn gần gũi đánh giá một phen Lãnh Dạ, sau đó mới mở miệng:“Tôi gọi là Dư Khinh Dương.”

Lãnh Dạ nói:“Tôi đối với danh tự của anh không có hứng thú.”

Dư Khinh Dương nhăn lại lông mi, tựa hồ có chút ngoài ý muốn:“Cậu không biết tôi?”

Lãnh Dạ hỏi lại:“Tôi nên biết anh sao?”

Dư Khinh Dương cắn cắn môi dưới, trên mặt biểu tình trở nên lạnh hơn vài phần, lập tức cười khổ:“Cũng phải, A Phi đã sớm quên tôi, như thế nào có khả năng nói cho cậu biết về tôi.”

Trong giọng nói của hắn mang theo vài phần tự giễu, còn có vài phần ghen tuông, Lãnh Dạ chọn mi hỏi:“Anhnói A Phi là Viêm Phi?”

“Bằng không cậu cho là ai?” Dư Khinh Dương trào phúng nói, thu lại cảm xúc hối hận, trên mặt biểu tình một lần nữa trở nên lạnh lùng.

Dư Khinh Dương vừa xuất hiện liền một bộ cao cao tại thượng, điều này làm cho Lãnh Dạ cảm thấy thực không thoải mái, lúc mới bắt đầu hắn còn cảm thấy mạc danh kỳ diệu, nhưng theo vừa rồi đối thoại cùng Dư Khinh Dương biểu tình chua xót đại khái cũng biết là chuyện gì xảy ra. Dư Khinh Dương đối Lãnh Dạ có địch ý rất sâu, không, phải nói là sát ý, Lãnh Dạ chú ý tới Dư Khinh Dương tay phải đút trong túi quần, phỏng chừng trong tay chính nắm súng.

“Anh nên biết giết tôi sẽ có hậu quả gì.” Lãnh Dạ hai tay ôm cánh tay, tựa vào trên vách tường, nhìn Dư Khinh Dương.

“Không phải là một nam sủng thôi sao, cậu chết A Phi sẽ đi tìm đồ chơi mới, cậu chẳng lẽ còn thật sự nghĩ đến hắn là thật sự yêu thượng cậu?” Lãnh Dạ ngẫm nghĩ, Dư Khinh Dương cũng không quanh co lòng vòng, rốt cục đem tay phải từ túi tiền đem ra, trong tay quả nhiên nắm một khẩu súng.

Lãnh Dạ nhìn thoáng qua khẩu súng, giơ lên khóe môi:“Nếu hắn thật sự giống anh nói lãnh tình như vậy, tùy thời điểm có thể vứt bỏ tôi, anh lại vì sao như vậy cố sức vụng trộm đến theo dõi tôi? Vẫn là nói anh cho rằng hắn đã muốn đối tôi động tình, cho nên ghen ghét dữ dội?”

Lãnh Dạ nói trúng tim đen, Dư Khinh Dương ánh mắt lạnh lùng, trực tiếp khấu hạ cò súng.

Viên đạn bắn qua hai má Lãnh Dạ, bắn vào vách tường phía sau hắn.

Lãnh Dạ ánh mắt cũng chưa chớp, hắn biết Dư Khinh Dương sẽ không giết chính mình, bằng không muốn động thủ đã sớm động thủ.

“Bắn súng không tồi” Lãnh Dạ trêu chọc nói.

“Lần sau cũng sẽ không bắn trật.” Dư Khinh Dương lạnh lùng nói.

Lãnh Dạ lắc lắc đầu:“Anh giết tôi, Viêm Phi sẽ lập tức điều tra hung thủ, rất nhanh sẽ tra được anh, sau đó sẽ dùng biện pháp tàn nhẫn giết chết anh hoặc là rõ ràng không giết anh mà là đem anh giam lại tra tấn anh cả đời, cho anh muốn sống không được. Mặc kệ như thế nào, kết cục đều sẽ so với tôi thảm rất nhiều.”

Hắn ngữ khí thực bình tĩnh, giống như trần thuật sự thật, nhưng Dư Khinh Dương nghe tới lại tràn đầy ý trào phúng, Dư Khinh Dương đi về phía trước đi một bước, đem họng nhắm ngay trán Lãnh Dạ:“Thực sự nghĩ tôi không dám giết cậu?”

Dư Khinh Dương trong mắt sát ý mãnh liệt, ngón tay vẫn khấu tại cò súng, bởi vì phẫn nộ mà có đôi chút run rẩy, thời khắc nào cũng có khả năng bắn xuống, Lãnh Dạ cảm thấy có chút đau đầu, không muốn cùng hắn tiếp tục dây dưa nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi