DỤ DẠ

Lãnh Dạ nhìn Dư Khinh Dương:“Không bằng chúng ta đều lui một bước, tôi cho rằng đêm nay chuyện gì cũng chưa phát sinh qua, điều kiện tiên quyết là anh lập tức biến mất trước mặt tôi nếu không để Viêm Phi biết, sẽ không nói chuyện tốt như tôi đâu.”

“Hắn vĩnh viễn cũng sẽ không biết.” Dư Khinh Dương cười lạnh.

“Thật không?” Lãnh Dạ giơ lên khóe môi:“Vậy người hiện tạo đứng sau lưng anh là ai?”

Dư Khinh Dương phản ứng đầu tiên chính là nghĩ Lãnh Dạ lừa mình, nhưng Lãnh Dạ cười rất tự tin, Dư Khinh Dương trong lúc nhất thời tin là thật, theo bản năng quay đầu hướng phía sau xem qua, cùng thời gian, Lãnh Dạ bắt được súng trên tay hắn, dùng sức đem họng hướng lên trên bắn, Dư Khinh Dương ý thức được chính mình bị lừa, vội vàng quay đầu lại khấu hạ cò súng, nhưng đã chậm, một súng đã bắn lên không trung, tiếng súng làm lỗ tai hai người ẩn ẩn đau.

Dư Khinh Dương muốn lấy khẩu súng từ trong tay Lãnh Dạ rút về, nhưng Lãnh Dạ nắm thật sự chắc, Dư Khinh Dương đánh một quyền hướng Lãnh Dạ đánh tới, bị Lãnh Dạ tránh đi, Dư Khinh Dương hoàn toàn không dự đoán được hắn có thể tránh đi vì thế không có phòng bị, Lãnh Dạ nâng tay phá quyền đầu của hắn, sau đó dùng khuỷu tay đánh tới, Dư Khinh Dương lúc này kêu rên ra tiếng, thừa dịp hắn buông tay, Lãnh Dạ cướp đi súng của hắn, Dư Khinh Dương không cam lòng yếu thế hướng Lãnh Dạ đá một quyền bị Lãnh Dạ dùng cánh tay ngăn trở.

Một phen đánh giá xong, hai người tách ra.

Dư Khinh Dương chiếm thế hạ phong, che khuỷu tay bị thương lui một bước.

“Thân thủ không tồi” Lãnh Dạ lấy ra băng đạn, cũng không thèm nhìn tới khẩu súng ném vào một bên đống rác.

“Cậu biết võ?” Dư Khinh Dương có chút ngoài ý muốn.

Lãnh Dạ giơ giơ lên mi.

Dư Khinh Dương nhìn ánh mắt Lãnh Dạ trở nên phức tạp, hắn biết Lãnh Dạ là một ngôi sao, cho nên đương nhiên cho rằng hắn là bình hoa, phi thường khinh thường hắn, nhưng không nghĩ tới hắn thân thủ cư nhiên lợi hại như vậy, hắn biết Viêm Phi chán ghét kẻ yếu, mà trước mắt nam nhân này vô luận theo phương diện nào đều thực phù hợp yêu cầu Viêm Phi.

Khó trách Viêm Phi lần này yêu hắn……

Dư Khinh Dương buông mắt, trên người nhuệ khí biến mất vô tung vô ảnh, giống như chó nhà có tang.

Lãnh Dạ thản nhiên nhìn hắn một cái, đi qua hắn sra khỏi ngõ nhỏ.

“Cậu chỉ như vậy?” Dư Khinh Dương gọi hắn.

“Tôi chưa bao giờ cùng anh so đo.” Lãnh Dạ cũng không quay đầu lại nói, cước bộ cũng chưa dừng lại.

Hắn nói thực trực tiếp, khiến Dư Khinh Dương có chút thẹn quá thành giận, Dư Khinh Dương đề cao tiếng nói, đối bóng dángLãnh Dạ nói:“Cậu thật sự nghĩ Viêm Phi là thật tâm thích cậu sao?”

Lãnh cũng không có để ý tới hắn.

“Viêm Phi yêu người vĩnh viễn chỉ có một, người kia tên là Ngân Hồ.”

Lãnh Dạ cước bộ dừng lại sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Dư Khinh Dương không cam lòng tiếp tục nói:“Ngân Hồ đã chết, cho nên cậu nhiều nhất chỉ là một thế thân mà thôi.”

Lãnh Dạ thủy chung không có quay đầu, Dư Khinh Dương nhìn thân ảnh dần dần biến mất, qua thật lâu mới thu hồi tầm mắt, sau đó yên lặng từ đống rác kiểm tra súng của mình.

Lãnh Dạ ở ven đường bắt xe về nhà, nói cho lái xe địa chỉ liền ngồi im lặng.

Hắn hồi tưởng lời nói của Dư Khinh Dương, trong lòng vẫn hồ nghi đáp án, từ khi hắn chết, Viêm Phi liền vẫn định kỳ đến nhà hắn giúp hắn xử lý phòng ở, khiến Lãnh Dạ cảm thấy nghi hoặc, bị Dư Khinh Dương nói như vậy Lãnh Dạ mới hậu tri hậu giác suy nghĩ cẩn thận, bất quá hắn kiếp trước cùng Viêm Phi cơ hồ không có bất cứ cùng xuất hiện, Viêm Phi lại như thế nào yêu thương hắn? Thuận tình thuận lý đều không thông.

Còn có, Viêm Phi thật là đem hắn trở thành thế thân Ngân Hồ sao?

Lãnh Dạ tại phương diện cảm tình vẫn trì độn cùng lạnh lùng, nhưng không có nghĩa là hắn không biết, trên thực tế, trải qua trong khoảng thời gian ở chung, hắn đối Viêm Phi đã sớm có cảm giác, nếu Viêm Phi thật sự giống Dư Khinh Dương nói đem hắn trở thành thế thân, cảm giác hiện tại xem ra chính là chê cười.

Lãnh Dạ lần đầu tiên bởi vì có cảm tình mà rối rắm, sau đó cảm thấy như vậy có điểm đáng cười, hắn chính là Ngân Hồ, Ngân Hồ chính là hắn, hắn như thế nào lại đem bản thân mình so sánh với nhau?

Lãnh Dạ không hề nghĩ nhiều, biếng nhác nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe.

Bóng đêm thâm trầm, nguyên bản cảnh đêm sáng lạn dần dần ảm đạm xuống, giống như tâm tình Lãnh Dạ lúc này.

……

Quyển 2

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi