DỤ DỖ VỢ YÊU LƯỚI TÌNH CHỜ SẴN


Tử Lăng nheo mắt nhìn Mạn Tường, thể hiện rõ ràng sự khó chịu: “Không được, như vậy rất nguy hiểm! Hơn nữa… chuyện tôi biết dùng súng không được nói cho cô ấy biết.”
“Có gì phải sợ? Bản thân tôi lại thấy chuyện đó rất ngầu.”
“Cậu và cô ấy không giống nhau.”
Mạn Tường đột nhiên nghĩ ra ý gì không tệ, vừa nói vừa phì cười: “Đúng vậy.

Nếu giống nhau thì cậu đâu cần phải lấy vợ.”
“Phụt!”
Tử Lăng vừa nghe những lời nói đầy hàm ý kia xong, liền không kìm chế được mà phun ngụm rượu trong miệng ra ngoài.

Nếu anh không kịp xoay đầu sang hướng khác, nhất định Mạn Tường sẽ hứng chịu hết thứ ô uế kia.

“Đừng nói bậy! Cậu làm tôi thấy sợ rồi đấy.” - Tử Lăng nhăn mặt.


Nếu người bạn chí cốt của anh trở thành như vậy, không phải Cẩn Ngọc sẽ nổi giận mỗi lần hai người gặp nhau sao?
Mạn Tường được nước cười kha khả, tự nói bừa rồi lại tự đính chính: “Đùa thôi.

Cậu cũng biết tôi thích phụ nữ mà, cô ấy cũng hơn cậu rất nhiều mặt…”
Tử Lăng vừa gật đầu bất lực, vừa mừng thầm: “Được, được, được.

Không phải tôi là được.”
—----------------
Khoảng ba ngày sau, Tử Lăng và Cẩn Ngọc được nhà họ Viên mời về ăn cơm.

Ban đầu Tử Lăng định từ chối thẳng thừng, nhưng Cẩn Ngọc vẫn còn chấp niệm chuyện máu mủ ruột rà với đám người kia, nếu không trở về, bản thân cô lại tự thấy cắn rứt.

Tử Lăng đương nhiên không thể không chiều theo ý Cẩn Ngọc, chỉ là trong thâm tâm vẫn thấy chuyện này có khuất mắt.

Nghĩ mà xem, không chỉ trong vài câu nói của Cẩn Ngọc hay thái độ của Viên Tiểu Hoa, mà đến những người hàng xóm - khi Dương Thần điều tra lai lịch của Cẩn Ngọc cũng đều rất rõ gia đình đó không hề xem cô như một người con thật sự.

Vậy mà vô duyên vô cớ lại mời họ về dùng bữa? Đúng là không nghi ngờ cũng quá sức vô lý rồi.

Chiếc xe chở Tử Lăng và Cẩn Ngọc còn cách cổng lớn nhà họ Viên mấy mươi mét, cánh cổng đã được mở sẵn để chào đón.

Cẩn Ngọc có chút bất ngờ, vì trước đây cánh cổng này chưa bao giờ rộng mở với cô như vậy.

Chợt, Cẩn Ngọc cười khì, lần này đương nhiên là nhờ có Tử Lăng nên cô mới được thơm lây như vậy mà.Sau khi chiếc ô tô chạy đến đỗ ở giữa sân, người hầu hai bên đều đợi sẵn như được tập dợt để tiếp đón khách quý.


Cả nhà họ Viên cũng cẩn thận đứng nép qua một bên, điệu bộ cung kính vô cùng.

Tài xế mở cửa mời Cẩn Ngọc xuống trước, cô lại dìu Tử Lăng xuống sau.

Vừa nhìn thấy Tử Lăng, Viên Thâm vội vã tay bắt mặt mừng:
“Con rể quý, cuối cùng con cũng đến rồi! Tuy đường xá không mấy xa xôi, nhưng nhất định đã ngốn không ít thời gian của con.”
Tư Không Tử Lăng lúc này vẫn còn giữ cặp kính râm trên gương mặt điển trai không tì vết, lạnh lùng đáp: “Đúng là quý hóa cho con quá, ba vợ.

Nhưng nếu con là ba, nhất định câu đầu tiên con hỏi thăm sẽ liên quan đến con gái ruột của mình.”
Tử Lăng vừa nói xong, liền tùy ý đặt tay lên eo Cẩn Ngọc, khiến cô giật cả mình nhưng không dám chối từ.

Anh lại nhếch nụ cười có thể đốn tim hàng triệu cô gái:
“Ba biết không? Thật ra thời gian của Cẩn Ngọc cũng là vàng là bạc.

Cô ấy bây giờ là chuyên viên pháp lý cho công ty của con, lại là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Tư Không, sau này tiền bạc của con đều giao cho cô ấy quản lý.

Ba nói xem, có phải Cẩn Ngọc cũng đã nghĩ cho gia đình ta rất nhiều nên mới đồng ý quay về không?”
Nghe Tử Lăng hỏi vậy, cả đám người kia đều cứng miệng.


Đương nhiên với cái mồm lẻo lự của Hà Đan Tuệ, đã nhanh chóng lách qua được trận này.

Bà ta tay bắt mặt mừng, đi nhanh đến nắm tay Cẩn Ngọc, tấm tắc khen:
“Con gái của mẹ đúng là giỏi giang thật, ba mẹ đương nhiên là nghĩ đến con đầu tiên.

Nhưng mà mặt trời cũng sắp lên cao rồi, chúng ta cùng nhau vào trong, vừa dùng bữa vừa chuyện trò có lẽ sẽ tốt hơn.”
“Phải, phải!” - Viên Thâm đổ mồ hôi hột, lật đật gật đầu lia lịa để mong qua chuyện.

Đứng trước sự giả tạo của bọn họ, Cẩn Ngọc cũng đành lắc đầu chịu thua.

Cô kéo nhẹ tay áo vest của Tử Lăng như ra hiệu, sau đó anh đành chiều theo ý cô, ngoan ngoãn để cô dìu vào bên trong..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi