DỤ DỖ VỢ YÊU LƯỚI TÌNH CHỜ SẴN


Sau khi vào trong, Tử Lăng và Cẩn Ngọc đã được cả nhà họ Viên mời ngay lên bàn cơm đã được dọn sẵn sơn hào hải vị.

Viên Thâm vẫn ngồi ở ghế giữa với vai trò chủ nhà, trong khi Cẩn Ngọc và Tử Lăng lại ngồi đối diện với hai mẹ con Hà Đan Tuệ.

Cẩn Ngọc còn chưa nuốt được đũa thứ ba vào bụng, Viên Thâm đã sợ người khác quên mất mình: “Con rể, con thấy món ăn hôm nay thế nào? Có vừa khẩu vị không?”
Tử Lăng dừng ăn, quay sang Cẩn Ngọc, ân cần hỏi: “Thức ăn có vừa khẩu vị của em không?”
“Cũng không tệ.” - Cẩn Ngọc trả lời qua loa cho có.

Tử Lăng gật đầu, lại nói với Viêm Thâm: “Nếu Cẩn Ngọc thấy không tệ thì con sẽ thấy không tệ, cảm xúc của con đều để cô ấy quyết định.

Sau này ba vợ cũng chỉ cần hỏi thăm một mình Cẩn Ngọc là đủ.”
“À… hai đứa ăn thấy ngon là tốt rồi.” - Viên Thâm sượng mặt khi lại một lần nữa bị tạt cho một gáo nước lạnh.

Hết lần này đến lần khác Tư Không Tử Lăng nói về vấn đề này, rõ ràng là đang muốn ngầm răn đe ông ta đây mà.


Đương nhiên, người phụ nữ bên kia lại không suy nghĩ sâu xa được như vậy.

Viên Tiểu Hoa ngồi ăn mà như ai đang đắc tội, dù gương mặt vẫn cố tỏ ra hiền lành ngây thơ nhất có thể, nhưng Cẩn Ngọc có thể quan sát được cô ta đang không ngừng bấm chặt ngón tay vào đầu đũa.

Ha, không phải là đang rất tức giận sao?
Cẩn Ngọc thật sự thấy rất tức cười.

Dù theo suy nghĩ của cô, hành động từ lúc đến nhà họ Viên của Tử Lăng đều hoàn toàn chỉ để giúp cô lấy lại danh dự.

Nhưng cũng nhờ có chuyện này, cô lại có cơ hội nhìn thấy một bạch liên hoa đang giận đến héo úa mà vẫn cố tỏ ra vui vẻ.

Thật là hiếm thấy.

Tử Lăng uống một ngụm rượu, giọng nói có phần nghiêm trọng: “Ba vợ, hôm nay ba gọi vợ chồng con về đây chỉ để dùng một bữa cơm thôi sao?”
Viên Thâm cười trừ: “Dù sao chúng ta cũng là người một nhà, chuyện này cũng bình thường thôi mà.”
Cẩn Ngọc cười cười, bụng dạ thế nào lại trùng khớp với lời Tử Lăng muốn nói: “Nếu đã là người một nhà, sao chúng ta còn không chịu nói thẳng ạ? Khoảng ba mươi phút nữa con và Tử Lăng còn có cuộc hợp, e là không thể rảnh rỗi ở lại dùng bữa mãi được.”Viên Thâm và Hà Đan Tuệ đưa mắt nhìn nhau, lần này đến lượt Hà Đan Tuệ lên tiếng.

Bà ta vừa nói vừa cười, khuôn mặt có phần hòa nhã nhưng vẫn không thể khiến Tử Lăng và Cẩn Ngọc có thêm chút niềm tin nào.

“Thật ra… chuyện là… Cẩn Ngọc, bây giờ con đã kết hôn, mà chị của con cũng không còn nhỏ tuổi nữa.”
Cẩn Ngọc nhếch môi cười: “Mẹ muốn con làm mai?”
“Đương nhiên là không! Tiểu Hoa nhà chúng ta xinh đẹp dịu hiền, đương nhiên đã có người sẵn sàng rước về làm vợ.

Có điều…”
Hà Đan Tuệ nói đến đoạn này, lại liếc mắt sang để cầu cứu Viên Thâm.

Viên Thâm giả ho khù khụ rồi mới nói:

“Đương nhiên, chuyện cưới sinh không thể nói làm là làm.

Theo tục lệ, nhà gái phải chuẩn bị của hồi môn… Cẩn Ngọc con cũng biết, tiền bạc nhà chúng ta đã dồn hết vào chuyện cứu vãn tình thế của công ty rồi.”
Cẩn Ngọc chau mày khó chịu.

vậy lúc cô gả đi của hồi môn là gì? Đến váy cưới cũng là nhà họ Tư Không chuẩn bị cho cô.

Hơn nữa, nhà họ Viên cũng đã nhận một khoảng sính lễ kết xù thừa sức để bù vào khoản tiền thua thất của công ty.

Nay lại còn định đòi thêm mà không biết ngượng miệng? Đừng nói là nhà họ Viên, đến bản thân Cẩn Ngọc cũng không thể chấp nhận được chuyện này.

Cẩn Ngọc đưa mắt nhìn sang Tử Lăng, dù bây giờ có anh bên cạnh, cũng e là không thể kìm được tính khí vốn có của cô rồi.

Không cần nể nang ai, Cẩn Ngọc trực tiếp lên tiếng:
“Chỉ là của hồi môn thôi mà, có hay không có cũng không quan trọng.

Con có thể đến nhà chồng với hai bàn tay trắng thì chị cũng có thể làm được.”
Viên Thâm giận đỏ mặt, nhưng trước mặt Tử Lăng vẫn cố gồng mình bình tĩnh: “Cẩn Ngọc, con và Tiểu Hoa đương nhiên không giống nhau.”
Cẩn Ngọc gật đầu cười cười, để giảm bớt bầu không khí căng thẳng nên đã cố tình hỏi sang chủ đề khác:

“Bàn sau đi.

Mà người chị định lấy là ai vậy? Gần đây em không hề nghe chuyện chị có hẹn hò với ai hết.”
Viên Tiểu Hoa cười thảo mai: “Cũng… cũng là người quen với em rể thôi.

Là thiếu gia của nhà họ Hứa, Hứa Đình.”
“Choảng!”
Tiếng ly thủy tinh va với mặt sàn tạo âm thanh chói tai.

Cẩn Ngọc vừa nghe câu đó xong, đã bất ngờ đến mức làm rơi ly rượu đang cầm trong tay, khiến chất lỏng màu đỏ thấm một khoảng trên thảm.Tử Lăng lật đật đứng dậy: “Có chuyện gì vậy? Cẩn Ngọc, em không sao chứ?”
Cẩn Ngọc đờ mặt ra, môi run rẩy: “Viên Tiểu Hoa, chị vừa nói sẽ kết hôn với ai? Không lẽ là Hứa Đình, bạn trai tám năm của Di Giai hay sao?”
Cẩn Ngọc hỏi lại để tăng tính chắc chắn, nửa phần lại thừa biết bản thân không thể nghe lầm.

Vũ Di Giai bạn thân của cô và Hứa Đình đã hẹn hò nhiều năm như vậy, đùng một cái anh ta lại đi lấy Viên Tiểu Hoa ư?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi