DỮ QUỶ VI THÊ

Hai người thật sự ngủ rất say, ngủ thẳng đến lúc phải trả phòng nhân viên không ngừng gõ cửa thì mới tỉnh. Lúc trả phòng lại xảy ra chuyện, nhân viên nhìn thấy trên tường như bị nước bẩn hắt vào thì sống chết không chịu để hai người Ngụy Ninh rời đi, lại còn gọi cả quản lý tới.

Hai bên bắt đầu cãi cọ, bên nào cũng có lý riêng, cuối cùng mỗi bên đều phải nhường một bước, hai người Ngụy Ninh phải chịu một phần chi phí tu sửa thì chuyện này mới xong.

Ra khỏi khách sạn kia đã là hơn 12h trưa, ánh nắng chiếu vào người tạo cảm giác nóng bức, có lẽ vì trong lòng đang có một nỗi lo khác nên cảm giác khó chịu ngoài thân cũng chẳng là gì. Cả người phấn chấn, bước đi cũng nhanh hơn, cả hai bắt kịp xe lửa, đến tối thì cũng về đến thành phố B.

Mới bước chân vào cửa Ngụy Thời đã nhận được điện thoại gọi tới từ thôn Ngụy. Nói vài câu xong, Ngụy Thời ngắt điện thoại rồi lại gọi cho vị sư phụ xuất quỷ nhập thần của hắn ta, kể những chuyện xảy ra ở Tiểu Động Thành cho ông ta, nói tỉ mỉ không sót chi tiết nào. Lúc hắn nói xong thì cũng một tiếng trôi qua. Cùng lúc đó Ngụy Ninh bước ra từ phòng tắm, hắn nói:

“Anh Ninh, thôn Ngụy xảy ra chuyện rồi, sáng mai tôi phải về, lúc Trần Dương kết âm hôn anh sẽ về sao?”

Ngụy Ninh vừa cầm khăn lông lau tóc vừa lắc đầu.

Anh không thể quay về. Một là vì công việc mới anh vừa làm được vài ngày đã liên tục xảy ra chuyện không may khiến anh xin nghỉ phép khá nhiều, công ty không sa thải anh cũng lạ, anh không thể vứt công việc sang một bên. Hai là chuyện của thôn Ngụy nếu có thể tránh anh đều tránh xa, nhất là gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy anh lại càng né. Ba là âm hôn anh cũng làm một lần rồi, có cái gì đáng xem chứ, từ chính mình mà nghĩ đến Trần Dương thì hẳn là hắn ta cũng chẳng muốn bị mọi người vây xem.

Nhưng mà trong lòng Ngụy Ninh vẫn có chút lo lắng, anh hỏi một câu: “Chuyện của thôn Ngụy, rốt cuộc là chuyện gì?”

Ngụy Thời cười hì hì nói: “Cái âm thai trong bụng  Trần Dương không ổn rồi…”

Ngụy Ninh nghe thế liền sặc nước, vừa ho khan vừa miễn cưỡng nói: “Thật, thật lợi hại.”

Ngụy Thời cũng nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, lợi hại vô cùng, người bình thường không làm được chuyện này đâu. Ha ha, đúng rồi, anh Ninh, sư phụ tôi vẫn tiếp tục điều tra những chuyện có liên quan đến trận pháp ở tòa cao ốc Phú Dân, tôi cũng vậy nên nếu anh có xảy ra chuyện gì hoặc phát hiện ra đầu mối gì thì lập tức nói với chúng tôi.”

Với việc này Ngụy Ninh đúng là muốn mà không được.

Hai người nói nói cười cười, một đêm trôi qua rất nhanh, sáng hôm sau lúc Ngụy Thời đi giao hết chuyện này chuyện kia cho Ngụy Ninh, muốn anh làm thế nào, nên thế nào, ban đầu Ngụy Ninh còn nghiêm túc nghe nhưng càng về sau càng không chịu nổi cái thói dông dài của hắn nên trực tiếp mở cửa tiễn hắn đi luôn.

Chính mình cũng chuẩn bị để đi làm.

Lúc đến công ty trong lòng có chút lo lắng, sợ rằng bất cứ lúc nào cũng có thể bị gọi lên phòng giám đốc, nói với anh mai không cần đến làm nữa. May mà chuyện anh sợ không xảy ra, mấy đồng nghiệp quen thuộc còn tới hỏi anh đã khỏe chưa.

Ngụy Ninh nói cơ thể khá rồi, khá hơn nhiều rồi. Đúng là khá hơn thật, bây giờ anh không bị sốt nhẹ, chóng mặt, không có sức lực nữa, sắc mặt cũng khá hơn nhiều, không đến mức trắng bệch như bị bệnh nặng, ít nhất cũng làm việc được.

Công việc gấp gáp mà bận rộn, mấy lần Ngụy Ninh thấy trước mắt biến thành một màu đen, chỉ có thể trốn ở một góc hít sâu vài cái rồi tiếp tục quay lại làm việc, đợi đến lúc tan tầm, còn chưa kịp thở dài một hơi thì đã nghe báo phải tăng ca, làm xong mọi việc để đi về thì cũng đã là 9h tối.

Mấy người đồng nghiệp bên cạnh đang đùa giớn, thể lực của người trẻ tuổi hoàn toàn có thể thích ứng với việc làm thêm giờ, chỉ có Ngụy Ninh trầm mặc đứng đó, thoạt nhìn có chút lạc lõng. Anh thực sự không có sức đáp lại mất người đồng nghiệp, nói thôi anh cũng cảm thấy khó khăn vô cùng.

Lúc ra khỏi thang máy Triệu Cương nói với Ngụy Ninh: “Ngụy Ninh, sắc mặt cậu không tốt lắm, hay để tôi đưa cậu về?”

Ngụy Ninh vội vàng đáp: “Không cần không cần, tôi ngồi xe là được rồi.”

Nói xong Ngụy Ninh miễn cưỡng cười một chút, mắt anh lướt qua đại sảnh liền thấy có một nửa cơ thể nấp ở sau gốc cây ở gần cửa cách đó không xa, mắt Ngụy Ninh giật giật. Là “Ngụy Tích”, sao cậu lại xuất hiện ở đây, mặc dù đây là buổi tối nhưng đây là đại sảnh, người đến người đi, dương khí rất nặng, thế mà cậu cũng xuất hiện?

“Ngụy Tích” thấy Ngụy Ninh nhìn thấy mình liền từ sau bồn cây bước ra.

Cậu giống như một viên ngọc đẹp bị chôn giấu, lau đi vết bụi dính trên đó liền lộ ra vẻ rực rỡ sáng bóng. “Ngụy Tích” xuất hiện liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Thằng nhóc này chính là như vậy, vẻ ngoài quá dễ nhìn, lại thêm tính tình kì quái, trong mắt người khác liền biến thành một loại hấp dẫn, cho dù mười mấy năm trôi qua thì trong thôn Ngụy vẫn có rất nhiều người nhớ rõ cậu, nói đến cậu là nói say sưa.

Ngụy Ninh thầm thở dài, nghe những lời thì thầm nho nhỏ xung quanh.

“Ngụy Tích” đi không nhanh nhưng cũng không chậm, chỉ là khi xác định rõ mục tiêu của cậu là hướng về đám người Ngụy Ninh thì vài người nhịn không được mà dừng chân, “Ngụy Tích” dừng trước mặt bọn họ, nói với một người trong số đó: “Em đến đón anh về.”

Từ đáy lòng Ngụy Ninh lại thầm thở dài, anh có thể tưởng tượng ngày mai gặp biết bao phiền toái, anh cười khổ một tiếng: “Sao cậu lại tới đây?” Sau đó anh quay đầu nhìn mấy người đồng nghiệp của mình, vội vàng giải thích: “Đây là… à, là em trai của tôi…” Nói vậy ổn chứ nhỉ, dù sao người của thôn Ngụy ai cũng mang họ Ngụy, chắc là cùng một tổ tiên, nói là em trai cũng không sai.

“Ngụy Tích” nắm chặt tay Ngụy Ninh, kéo anh ra khỏi những người kia, sau đó rất lễ phép mà cúi đầu chào những người kia, giọng nói vô cùng ôn hòa mà lại mang chút chân thành: “Cơ thể anh tôi còn chưa khỏe, cảm ơn mấy anh đã chiếu cố.”

Dưới tình huống này những người kia đều vội vàng gật đầu nói “Chuyện nên làm”, “không đáng gì, không đáng gì, đều là việc nên làm.”.

Ngụy Ninh nhìn “Ngụy Tích” càng ngày càng thu hút người khác không hiểu sao trong lòng lại có chút không thoải mái, nhất là khi nhìn cậu tươi cười nói chuyện với đồng nghiệp của mình một cách hòa hợp lại càng có cảm giác như miệng vừa đớp phải con ruồi.

Ngay cả giám đốc mặt lạnh ra phía sau cũng dừng lại nói với “Ngụy Tích” hai câu.

Nói thêm vài câu nữa “Ngụy Tích” mới chào tạm biệt bọn họ, kéo Ngụy Ninh ra cửa, ngoài cửa có một chiếc taxi đang chờ bọn họ. Tài xế cũng thật nhẫn nại, cư nhiên đồng ý chờ bọn họ lâu thế, lúc Ngụy Ninh ngồi vào thì trong lòng cảm khái như vậy.

Anh trộm nhìn vị đang nghiêm chỉnh ngồi bên cạnh mình, sắc mặt như ngọc thạch, so với ngọc thạch thì “Ngụy Tích” còn tái nhợt hơn.

Cậu luôn trầm tĩnh không biết đang nghĩ gì, tay vẫn nắm chặt tay Ngụy Ninh không buông, lúc ở đại sảnh bị “Ngụy Tích” nắm tay nah đã muốn bỏ tay ra nhưng không được nên đành chịu đựng ánh mắt tò mò của mấy người đồng nghiệp, trên mặt treo nụ cười cứng ngắc nhưng trong lòng sớm đem “Ngụy Tích” ra băm xẻ.

Hai người về nhà, vừa về đến nhà “Ngụy Tích” liền buông tay Ngụy Ninh ra, nhoáng một cái cơ thể đã biến mất, lúc xuất hiện là ở trong phòng bếp, cậu lấy vài cái bát đặt xuống bàn: “A Ninh, lại ăn cơm đi.”

Rõ ràng Ngụy Ninh đã ăn cơm chiều nhưng không đành lòng từ chối cậu, anh bước về phía bàn anh, nhìn những món trên bàn: một món canh hai món mặn, còn có một chút cháo, phân lượng vừa vẳn cho một người ăn thậm chí còn thừa một chút. Về mặt này “Ngụy Tích” luôn vô cùng chú ý.

Lúc Ngụy Ninh ăn cơm thì “Ngụy Tích” luôn ngồi ở ghế salon, ôm lấy notebook gõ gõ, Ngụy Ninh ăn xong “Ngụy Tích” cũng như cảm giác được mà ngẩng đầu: “A Ninh, cơ thể anh còn chưa khỏe hẳn, anh nghỉ ở nhà trước đi, tạm thời đừng đi làm, đợi sau này khỏe lại rồi lại đi làm tiếp. Hôm nay sắc mặt anh không tốt, em mà không đi đón không chừng anh đã xỉu ở giữa ddowwngf.

Ngụy Ninh cười cười, không làm việc thì ăn bằng gì, uống gì, mặc cái gì, tiêu pha thế nào? Anh còn phải nuôi gia đình, còn cả con quỷ trước mặt này nữa, mỗi ngày một con gà sống, không cần tiền hay sao? Đúng là quỷ con không biết chuyện củi gạo dầu muối.

“Ngụy Tích” thấy Ngụy Ninh không trả lời dường như cũng đoán được anh đang nghĩ gì, cậu thấy Ngụy Ninh đang chuẩn bị thu dọn bát đĩa thì vẫy vẫy tay: “A Ninh, đừng dọn vội, anh đến đây em cho anh xem cái này.”

“Ngụy Tích” vẫn coi cái notebook kia như bảo bối, bình thường anh sờ một chút cũng không cho sờ chứ đừng nói là nhìn. Hôm nay mặt trời mọc đằng tây hay sao? Ngụy Ninh thật sự không nhịn được lòng hiếu kì liền bước đến nhìn một chút.

Ngụy Ninh vừa nhìn thấy thì “A” một tiếng, hỏng rồi sao? Sao đen sì thế kia? Ngụy Ninh quay đầu nhìn “Ngụy Tích” một cái, thấy “Ngụy Tích” vẫn nghiêm túc nhìn màn hình dường như đấy không phải một màu đen mà có nội dung.

Thế là Ngụy Ninh lại nhìn kĩ thêm lần nữa, nhìn thật cẩn thận rốt cục cũng phát hiện có chỗ không hợp lý. Nhìn qua thì giống như màn hình chỉ có một màu đen, nhưng thực tế thì màu sắc đậm nhạt không đồng nhất tạo thành một trang web, trang web khá đơn giản chỉ có vài ô tin nhắn và tin nhắn đã nhận.

Chữ viết chắc là chữ sao hỏa, Ngụy Ninh đọc không hiểu.

Lúc này Ngụy Ninh lại nhìn thấy một tin nhắn mới xuất hiện trên màn hình, mấy chữ kia cứ dính vào nhau nhìn không rõ, dường như “Ngụy Tích” đọc hiểu mấy chữ này, cậu gõ gõ trên màn hình lại xuất hiện vài chữ, dường như là trả lời tin nhắn kia.

Trong lòng Ngụy Ninh căng thẳng, “Ngụy Tích” chỉ gõ vài cái mà lại có mấy chữ liền, số lần gõ và số chữ hiện ra không tương xứng, sao có thể thế được? Chẳng lẽ trang web này có thể tự động hiện thêm chữ?

Hoặc là, bọn họ… hoặc nên nói là chúng… không dùng văn tự của dương thế.

Ngay lúc trong lòng đang âm thầm gào thét, ngầm suy nghĩ miên man thì “Ngụy Tích” nói thầm vào tai anh: “A Ninh, chúng ta có mối làm ăn đến cửa.”

Ngụy Ninh căng thẳng, không hiểu sao da đầu tự nhiên run lên, sau lưng chợt lạnh, quả nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ nhẹ nhàng, “Ngụy Tích” gõ lên bàn phím vài cái, cửa đột nhiên tự mở.

Một luồng gió lạnh từ ngoài thổi vào.

Ngụy Ninh nhìn thấy một người phụ nữ mắt đang chảy máu lê bước từ ngoài vào, cô ta mặc váy dài, ngực, bụng bị đâm vài nhát, trong tay vẫn còn cầm theo một con dao, chỗ cô ta đi qua lưu lại vệt máu ghê người. Ngụy Ninh sợ tới mức nhảy dựng lên, đang muốn hét lên thì bị “Ngụy Tích” kéo lại, bịt miệng anh: “Shhh, đừng sợ, A Ninh, cô ấy là khách hàng của em, sẽ không hại người đâu.”

Ngụy Ninh bám chặt vào sofa không dám thở một hơi, cứ nghẹn trong cổ họng, sống chết ho khan.

Không biết “Ngụy Tích” nói gì với nữ quỷ kia mà chẳng mấy chốc máu trong mắt, dao trên tay, lỗ thủng trên người cô ta đều biến mất trở thành hình dáng của một cô gái bình thường. Cô ta bước đến, kéo váy ngồi ở phía đối diện.

Tuy rằng hiện tại nhìn không đáng sợ nhưng Ngụy Ninh vẫn nổi da gà, phía đối diện và bên cạnh đều truyền đến cảm giác lạnh lẽo, trong phòng lạnh lẽo, Ngụy Ninh run rẩy mở điều hòa chỉnh nhiệt độ tới 30 độ C, tay nắm chặt điều khiển. Điều hòa phát ra âm thanh nho nhỏ, phía trên hiện là nhiệt độ đã tăng nhưng Ngụy Ninh vẫn thấy lạnh đến mức hai hàm răng va vào nhau.

“Ngụy Tích” và cô ta giao lưu với nhau bằng tiếng nói của người âm, Ngụy Ninh nghe không được.

Nói xong, trong mắt cô gái kia lại chảy ra máu, từng giọt từng giọt chảy xuống, những chỗ bị dao đâm cũng bắt đầu có máu chảy ra, sofa bị nhiễm đỏ, máu chảy xuống đất chảy về phía Ngụy Ninh.

Ngụy Ninh trừng mắt nhìn dòng máu kia uốn lượn qua bàn trà, qua giầy muốn đụng vào chân của anh, anh lập tức thu người lên ghế salon.

Chẳng bao lâu, Ngụy Ninh nghe thấy “Ngụy Tích” nhẹ giọng nói: “Cô đi đi.”

Nữ quỷ ở phía đối diện lập tức biến mất, cô ta biến mất thì những vệt máu kia cũng biến mất theo, chiếc sofa ở phía đối diện vẫn sạch sẽ, trên đó còn có một bộ quần áo, đó là quần áo sáng nay Ngụy Ninh thay ra còn chưa kịp dọn.

Nữ quỷ kia đi rồi Ngụy Ninh lập tức nhảy dựng lên, anh muốn túm lấy áo “Ngụy Tích” nhưng tóm không được mà xuyên qua người “Ngụy Tích”, cảm giác này cứ như bị nước đá rửa sạch từ trong ra ngoài khiến Ngụy Ninh lạnh run người.

“Ngụy Tích” mang vẻ bất đắc dĩ mà nhìn anh, một đám sương mù xám trắng bao quanh anh, trong tích tắc, vốn dĩ thân thể có chút hư ảo đã đọng thành thực thể, cậu nhẹ giọng nói: “Được rồi, chạm được rồi.”

Ngụy Ninh bị thái độ của cậu chọc giận đến mức nhảy khỏi ghế salon. Chạm, chạm cái khỉ gì, chẳng có gì hay làm cái quỷ gì chứ, Ngụy Ninh anh không chạm vào cậu. Anh gãi đầu, nhìn thấy trên bàn có thêm một món đồ, là một bóc giấy, anh chỉ vào bọc giấy kia: “Cái này không phải của nữ quỷ đó để lại chứ?”

“Ngụy Tích” gật đầu như thể đương nhiên: “Vâng, đây là tiền công.”

Ngụy Ninh nghi hoặc nhìn “Ngụy Tích”, dự cảm trong lòng lại càng mãnh liệt: “Tiền công? Sao cô ta lại trả tiền công cho cậu? Cậu làm chuyện gì cho cô ta? Không được, phải nói cho anh biết rốt cuộc cậu định làm cái khỉ gì?”

Trên mặt “Ngụy Tích” có chút tự đắc: “Em làm một trang web chuyên nhận việc giúp quỷ hồn sau đó chúng trả công cho em, như vậy em cũng có thể nuôi gia đình, A Ninh cũng không phải dù mắc bệnh mà vẫn phải đi làm như trước nữa.” Sắc mặt cậu trắng bệch, bàn tay đang nắm lấy tay Ngụy Ninh lạnh như băng: “Em hi vọng có thể làm chút gì đó cho A Ninh, để anh có thể sống thoải mái.”

Ngụy Ninh nghe vậy nhất thời không biết nên nổi giận hay cảm động.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi