DỮ QUỶ VI THÊ

Tay Ngụy Ninh run run nhìn “Ngụy Tích” tự lập ra kế hoạch, muốn nói gì đó mà lại không biết bắt đầu từ đâu, dù sao cậu cũng có ý tốt, cậu muốn giúp anh, tiếc là kiểu giúp đỡ này anh không tiếp thu nổi.

Giờ Ngụy Ninh một lòng một dạ muốn quay về cuộc sống trước kia, không phải mở mắt là thấy quỷ nhắm mắt cũng thấy quỷ khiến anh sợ muốn ngất nữa, lúc nào cũng lo lắng có phải mình sẽ bị ác quỷ kéo đi hay không, sợ rẳng ngày hôm sau không thấy được ánh mặt trời.

Nhưng “Ngụy Tích” đột nhiên lại mở “giao dịch quỷ”, chuyện này dù thế nào Ngụy Ninh cũng không tiếp thu nổi, nghĩ đến chuyện từ nay về sau thường xuyên phải thấy ma quỷ ra ra vào vào Ngụy Ninh không chịu nổi. Anh nhìn Ngụy Tích rồi lại nhìn vào màn hình tối đen kia: “Chuyện này cậu đã làm bao lâu rồi?”

“Ngụy Tích” nhận ra Ngụy Ninh mất hứng, vẻ mặt không được tự nhiên: “Trước lúc anh đi Tiểu Động Thành đã lập web rồi, nhưng nhận việc thì vừa rồi mới làm thôi. Anh không thích em làm vậy sao? Vì sao?”.

“Ngụy Tích” không hiểu rốt cuộc vì sao Ngụy Ninh lại không vui, không rõ cậu đã làm sai chuyện gì. “Vốn em định trực tiếp dùng phép thuật biến ra tiền, nhưng anh không cho em ăn trộm gà, em nghĩ anh cũng sẽ không cho em trộm mấy cái khác em mới nghĩ ra cách này.”

Giọng nói “Ngụy Tích” lộ ra chút tủi thân, dường như còn có chút thương tâm.

Ngụy Ninh nhất thời cảm thấy mình đã quá đáng, không nên nói chuyện lớn tiếng với con quỷ này. Anh chỉ cần áp chế bực bội trong lòng, hạ giọng xuống, nhẹ nhàng khuyên bảo con quỷ này không cần giúp anh: “Chúng ta không cần làm cái này, giao tiếp nhiều với quỷ sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Công việc của anh vẫn tốt lắm, không cần cậu phải phiền lòng đâu, nghe lời anh, đừng làm chuyện này nữa được không? Được không?”

Ngụy Ninh nhìn “Ngụy Tích”, cứ nhìn không dời, “Ngụy Tích” thì vẫn nhìn màn hình máy tính không nói gì.

Ngụy Ninh không có cách nào, anh không thể nói thẳng với con quỷ trước mắt này là anh sợ quỷ, sợ muốn chết! Đời này không muốn gặp lại quỷ nữa! Nhưng nếu nói như vậy khẳng định con quỷ này sẽ nghĩ đông nghĩ tây, Ngụy Ninh gãi đầu, cảm thấy bản thân bị sa trong bùn lầy không sao thoát ra được.

Một lúc lâu sau “Ngụy Tích” mới quay đầu lại: “A Ninh sợ quỷ phải không? Do em không suy xét chu đáo rồi, vậy làm xong vụ này chúng ta không làm nữa.”

Ngụy Ninh nghe cậu nói thế miệng giật giật: “Vụ này cũng đừng làm.”

Nữ quỷ hồi nãy bước vào phòng vừa nhìn là biết bị giết, nữ quỷ như vậy chắc chắn oán khí rất nặng, máu chảy lênh láng thế, nghĩ đến đã thấy lạnh gáy, dính vào chuyện này chắc chắn không có kết cục tốt.

“Ngụy Tích” lắc đầu: “Không được, em đã đồng ý rồi, lời hứa với quỷ nhất định phải hoàn thành.”

Ngụy Ninh không tin cái này, lại một lần nữa yêu cầu “Ngụy Tích” không dính vào chuyện này, “Ngụy Tích” bị anh làm phiền đến không còn cách nào đành miễn cưỡng đồng ý.

Không quá một ngày Ngụy Ninh đã hối hận.

Bọc giấy vốn để báo thù hôm sau đã bắt đầu rỉ máu ra ngoài, máu loang trên bàn trà chảy tích tích xuống sàn, Ngụy Ninh vốn muốn “Ngụy Tích” mang trả lại nhưng “Ngụy Tích” nói trừ khi nữ quỷ kia tự tới lấy nếu không không trả lại được.

Ngụy Ninh nhịn một ngày, lúc về nhà bọc giấy kia vẫn rỉ máu, đến nửa đêm, tiếng máu nhỏ tí tách có thể khiến người chết đội mồ sống dậy huống chi là người sống như Ngụy Ninh.

Ngày thứ ba máu đã thấm đầy sofa chuẩn bị chảy về phía phòng ngủ, phòng khách không còn chỗ nào có thể đặt chân nữa, đến cả lối đi vào nhà vệ sinh cũng bị máu nhuốm đỏ, Ngụy Ninh đành phải đặt cái ghế giữa phòng, muốn vào nhà vệ sinh thì trèo qua ghế.

Ngụy Ninh đứng không vững, trượt chân đạp vào vết máu, vừa chạm vào liền gào lên bảo “Ngụy Tích”: “Ngụy Tích, cậu nghĩ cách đi!!!”

“Ngụy Tích” đứng trên ghế salon nhìn Ngụy Ninh: “Em cũng không có cách nào. Chỉ có hoàn thành lời hứa với nữ quỷ thì chỗ máu này mới biết mất. A Ninh, anh đừng sợ, chỗ máu này chỉ do oán khí biến thành, không gây trở ngại quá lớn với anh đâu.”

Thế này mà là không gây trở ngại, giờ Ngụy Ninh không tin cái gọi là không gây trở ngại quá lớn nữa. Lần trước Ngụy Thời cũng nói với anh là tuy anh dính vào mấy thứ không sạch sẽ nhưng sau khi uống thuốc thì sẽ không có trở ngại quá lớn, kết quả thế nào? Anh bệnh đến mức mấy chục năm sau cũng không muốn bước vào bệnh viện nữa, đến tận giờ cơ thể vẫn chưa khỏe hẳn.

Giờ lại một chuyện “không gây trở ngại quá lớn”, chẳng phải anh lại bệnh nặng một lần nữa sao?

Rơi vào đường cùng, Ngụy Ninh đành phải thỏa hiệp, hữu khí vô lực phất tay với “Ngụy Tích”: “Cậu thắng, phải làm gì thì làm đi, miễn khiến chỗ máu này biến mất khỏi nhà là được, trong phòng không thể để thế này mãi.”

Nếu một ngày nào đó đồng nghiệp đột nhiên tới chơi nhìn thấy cảnh này không dọa chết người ta mới là lạ.

“Ngụy Tích” dường như sớm biết Ngụy Ninh sẽ có phản ứng này, nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng.

Đến lúc này Ngụy Ninh nghĩ, nếu phải làm thì cần biết rốt cuộc đấy là chuyện gì, anh lo lắng, tuy rằng “Ngụy Tích” nhìn qua có vẻ lợi hại nhưng có những việc cậu không biết có được làm hay không, nếu mang luật cửa âm thế dùng trên dương thế sợ là sẽ xảy ra chuyện.

Anh liền hỏi thêm một câu: “Rốt cuộc nữ quỷ kia muốn cậu làm gì?”

“Ngụy Tích” chậm rãi nói: “Có người giết cô ấy, cô ấy muốn em giúp cô ấy báo thù.”

Ngụy Ninh nhảy dựng lên, suýt chút nữa thì té xuống ghế, anh luống cuống tay chân trụ vững lại, chỉ tay vào “Ngụy Tích” mà gào: “Cậu cứ vậy mà đồng ý? Không nghĩ gì đến hậu quả mà đã đồng ý? Cho dù có người giết cô ta thì cũng có cảnh sát xử lý, chẳng lẽ còn cần cậu ra tay?”

Nói giết người liền giết, cho dù người kia đáng chết thì cũng không đến lượt cậu giết!

Ác nghiệp nhân quả, luân hồi thiên đạo, “Ngụy Tích” cậu cũng không phải ngồi trên đầu ông trời, dựa vào cái gì mà thay trời hành đạo? Nhân quả rơi xuống cậu sẽ làm sao? Nếu báo ứng xảy ra thì phải sao? Lẽ nào cậu cho rằng cậu là quỷ nên không cần quan tâm cái gì? Đùa sao, làm sao chạy thoát lưới trời.

Ngụy Ninh hít thở sâu để tĩnh tâm lại.

Việc đã đến nước này có nổi giận cũng vô ích, Ngụy Ninh cảm thấy mình không thể mặc kệ chuyện này được, anh gọi “Ngụy Tích” lại hỏi về chuyện của nữ quỷ kia.

Nghe một hồi, thì ra nữ quỷ kia là hồ đồ quỷ, bị người ta bắt cóc rồi giết chết nơi hoang dã, tên kia chuẩn bị rất kỹ lưỡng, trước đó còn cho nàng uống thuốc mê nên chết rồi nàng cũng không thấy kẻ đã giết mình là ai.

Một thời gian sau hồn phách vẫn không có chỗ đi về, cứ trôi nổi, không biết bản thân là ai, mãi đến khi khôi phục một chút ký ức cô mới biết mình chết oan. Cô cho rằng mình thành cô hồn dã quỷ không xuống âm ty là vì không tìm được hung thủ sát hại mình, oán khí không tiêu tan, chỉ có thể bỏ xuống chấp niệm mới có thể nhập luân hồi, vậy phải tra rõ chân tướng. Lúc còn sống nữ quỷ này rất thích lên mạng, chết rồi vẫn không bỏ được thói quen này, đúng là số phận, cô vô tình tìm thấy trang web của “Ngụy Tích”, cả web là chữ âm thế, chỉ có quỷ hồn và một số người học điển văn mới xem hiểu.

Nếu là người bình thường căn bản sẽ không phát hiện trang web này.

Ngụy Ninh vỗ tay hai cái, quyết định: “Mai anh cùng cậu đến hiện trường án mạng xem một chút, tìm hiểu tình huống…”

Tuy rằng nghĩ đến việc đến hiện trường anh lạnh hết cả người.

Hôm sau, Ngụy Ninh tan việc kiền bắt xe ra ngoại ô, chỗ mà nữ quỷ nói đến thì ra là một khu nhà máy bỏ hoang.

Mấy chục năm trước nơi đây là một thôn làng, sau đó phá đi xây nhà máy hóa chất, 8 năm trước xảy ra chuyện lớn, hình như trong nhà máy hóa chất rỉ độc làm chết rất nhiều người, nhà máy chuyển đến chỗ khác, mấy hộ gia đình quanh đây cũng chuyển đi, giờ chỉ còn lại một mảnh đất hoang.

Trong thành phố B cũng có người biết chuyện này, hiện tại đất trong nội thành khan hiếm, phải mở rộng ra ngoại thành, chỗ này nói xa không xa, nói gần không gần. Theo lý mà nói chắc chắn mấy công ty xây dựng sẽ không bỏ qua mảnh đất này, thế nhưng cho tới giờ vẫn chưa thương nhân nào tỏ vẻ hứng thú với mảnh đất này.

Đất hoang bị bỏ hoang nhiều năm, trừ chó hoang ra thì chẳng còn vật sống nào tới đây nữa.

Ngụy Ninh nhìn mảnh đất chỉ có cỏ dại cây hoang, còn có vài ngôi nhà nát, giấy rác rải rác trên mặt đất, quạ đen đậu trên cành cây, trên nóc nhà, vẫy cánh kêu “kẹc kẹc”, bóng đêm dần buông xuống hết sức dọa người.

Ngụy Ninh nhìn qua một lượt, gọi một tiếng: “Ngụy Tích”.

“Ngụy Tích” lập tức xuất hiện bên cạnh anh, Ngụy Ninh nhìn cậu, tuy rằng biết dọc đường cậu vẫn đi theo mình nhưng không thấy bóng cậu trong lòng anh vẫn không yên tâm. Nhất là ở chỗ quỷ dị này, xung quanh toàn cỏ dại, một con rắn hoặc bất kỳ con nào phát ra tiếng động cũng khiến anh giật mình.

Ngụy Ninh bắt đầu toát mồ hôi lạnh, một lúc sau mới trấn định hơn. Nơi này từng là một thôn làng, lúc còn người sống ở đây họ dùng loại gạch tốt nhất xây nhà, xây lên những căn nhà vô cùng vững chắc, tồn tại qua nhiều năm, so với kiến trúc hiện tại thì tốt hơn nhiều. Thế nên mặc dù bây giờ đây là một mảnh đất hoang nhưng vẫn có thể thấy nhiều ngôi nhà còn nguyên không sứt mẻ mấy, tuy là trong phòng chỉ còn lại bụi bặm và cỏ dại, rêu xanh.

Không biết vì sao nơi này lại ẩm ướt vô cùng, chỗ nào cũng ướt nhẹp, tiếng nước tí tách khiến người nghe khó chịu.

“Ngụy Tích” cầm tay Ngụy Ninh đi về phía trước, đi đến một căn phòng, vừa đến nơi Ngụy Ninh liền giật lùi lại, bởi có một cỗ thi thể hư thối ở ngay trước cửa phòng, đầu hướng về phía trong phòng, hai chân hướng ra ngoài, thắt lưng ở ngay khung cửa, trên người chỉ toàn ruồi bọ.

Hai người Ngụy Ninh bước lại, lũ ruồi kia “ong” một phát bay toán loạn.

“Ngụy Tích” giơ tay lên chặn chúng lại cách họ hơn một thước, Ngụy Ninh nắm chặt tay “Ngụy Tích”, giọng nói run rẩy. “Đây… là thi thể… của nữ quỷ… còn chưa bị phát hiện sao?”

“Ngụy Tích” cũng có chút kinh ngạc, nữ quỷ kia không nói với cậu điều này.

Trong không khí tràn ngập mùi hôi thối khiến Ngụy Ninh xoay người chạy ra khỏi đó hơn mười thước mới dừng lại, sắc mặt trắng bệch, gào lên với “Ngụy Tích”: “Nữ quỷ kia đâu? Sao cô ta không nghĩ cách gọi người tới, đệt, cơ thể vẫn ở đây chứng tỏ cô ta mới chết vài ngày, anh còn tưởng chuyện này xảy ra lâu rồi. Giờ thì hay, chúng ta trở thành nhân chứng…”

Ngụy Ninh cảm thấy vận xui của mình vẫn chưa dứt, chuyện lần trước chưa xong lần này lại một vụ báo án nữa.

May mà bây giờ là mùa hè, trời tối muộn, lúc này vẫn còn ánh mặt trời, ánh nắng vẫn chưa tan hết. Tuy rằng đây là nơi hoang dã, có cơn gió lạnh không biết từ đâu thổi tới khiến lòng người lạnh lẽo, nhưng dù sao cũng trải qua nhiều chuyện như vậy, đối với cảnh tượng trước mắt ngoại trừ nghĩ đến việc lại phải tiếp xúc với cảnh sát trong lòng có chút bực ra thì không còn gì nữa.

“Ngụy Tích” chân không chạm đất đứng cạnh anh, quơ tay vào trong không trung. Một con quạ đen còn đang kêu “kẹc kẹc” trên nóc nhà lập tức bay tới tay “Ngụy Tích”. Cậu cầm con quạ trong lòng bàn tay, siết nhẹ một cái con quạ kia lập tức gãy cổ, từng giọt máu chảy tích tích xuống cỏ, còn chưa thấm xuống đất tay phải “Ngụy Tích” đã làm một thủ thế kì quái.

Ngụy Ninh nhìn động tác lạnh lùng của “Ngụy Tích”, không hiểu cậu định làm gì.

Chờ máu chảy hết, “Ngụy Tích” vứt con quạ đi, sau đó có một luồng khí đen từ dưới đất chui lên, biến thành một người đàn ông bảy, tám mươi tuổi. Ông ta có vẻ ngoài coi như anh tuấn, nhưng khuôn mặt dại ra, dường như không biết vì sao mình bị gọi lên đây. Ngụy Ninh nhìn dáng vẻ của ông ta, thì ra “Ngụy Tích” cũng phải triệu hồn sao? Anh còn tưởng nếu như “Ngụy Tích” muốn tìm quỷ hồn khác thì cứ vậy đến tìm… xem ra anh nghĩ đơn giản quá rồi.

“Ngụy Tích” nói chuyện với con quỷ kia vài câu thì phất phất tay để con quỷ kia rời đi.

Ngụy Ninh nhịn không được tò mò hỏi: “Quạ đen cũng triệu hồn được sao? Cậu nói gì với ông ta vậy? Ông ta thấy quá trình giết người sao?”

“Ngụy Tích” lắc đầu: “Quạ đen có thể thông hai giới âm dương, dùng máu của nó có thể gọi quỷ hồn từ âm giới ra, em trực tiếp đi tìm cũng được nhưng dùng cách này đơn giản hơn một chút, không cần tốn pháp lực, quỷ hồn này có chút vấn đề, ông ta không biết gì cả, đến lai lịch của mình cũng không biết.

Ngụy Ninh thất vọng khi nghe đáp án, anh nghĩ: “Vẫn nên báo cảnh sát trước, thật ra chúng ta chỉ cần xem ai gọi nữ quỷ tới đây là phá được vụ án này, một cô gái sao có thể tự mình chạy đến chỗ này, nhất định có người gọi cô ta tới, nhưng là một người cô ta vô cùng tin tưởng, chuyện này giao cho cảnh sát làm đi.”

“Ngụy Tích” cũng đồng ý với ý kiến của anh, hai người tạm thời rời khỏi chỗ này.

Ra ngoài, Ngụy Ninh vẫn suy nghĩ về chuyện này, cuối cùng dùng điện thoại công công để báo cảnh sát.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi