Sau ba ngày, Phương Lễ đồng ý lời mời của Ân Trường Hoan, nguyện ý đảm nhiệm chức viện trưởng thư viện Đức Dương.
Cùng lúc đó, tin Ân Trường Hoan muốn mở thư viện có tuyển nhận nữ học sinh truyền khắp kinh thành.
Người kinh thành kinh hãi, Ân Trường Hoan muốn mở thư viện thì cũng thôi đi, sao còn muốn chiêu nữ học sinh, hơn nữa còn không phải học cầm kỳ thư họa, nữ công trù nghệ, mà là đi học chung với nam tử, nàng đây là muốn làm gì.
Có người giận dữ mắng mỏ Ân Trường Hoan, nói Ân Trường Hoan là làm ẩu, là đang hủy hoại mất khuê danh của nữ học sinh, nhưng cũng có người tán thưởng Ân Trường Hoan, mặc dù những người này đại bộ phận là nữ tử, nhưng cũng có một bộ phận là nam tử.
Có quan viên đang muốn tham gia vào việc này thì nghe thấy hoàng đế tự mình đề chữ cho thư viện, lại nhớ tơi tham quan Uông ngự sự nói Ân Trường Hoan và Đại Lý tự thiếu khanh thái tử có tư tình, những quan viên này trong nháy mắt không còn chút phẫn nộ.
Đối với Ân Trường Hoan, bọn hắn nếu có thể nhẫn thì nhẫn, không thể nhịn, ngẫm lại chỗ dựa phía sau Ân Trường Hoan, bọn hắn vẫn là nên nhẫn.
Thế là trên triều đình yên tĩnh như vậy, dân gian lại vì chuyện này mà làm cho túi bụi, trong đó có nam thư sinh lợi hại nhất, bọn hắn không dám nói Ân Trường Hoan, liền nói nữ học sinh.
"Nữ tử chỉ nên ở nhà giặt quần áo nấu cơm, giúp chồng dạy con."
"Trâu huynh nói rất đúng, nữ tử không tài chính là đức."
"Chẳng lẽ các nàng nghĩ đọc sách là có thể vào triều đường sao, buồn cười, sách là thứ mà tùy tiện một người cũng có thể đọc ư."
Một thư sinh nháy mắt ra hiệu "Có lẽ các nàng không phải đi đọc sách, mà là vì đi gặp riêng nam nhân."
Mấy người kia cười vang, ngôn ngữ thô lậu, không giống người đọc sách mà lại vô cùng lưu manh khiến người khác nhìn vào thấy chán ghét.
Lúc bọn hắn càng nói càng quá phận, càng nói càng khó lọt vào tai thì bên cạnh có một chiếc xe ngựa ngừng lại, một nữ nhân từ bên trong ra, nổi giận nói với mấy nam nhân "Bại hoại."
Nữ nhân này chính là Kỷ Oánh Oánh, nàng mới từ trong cung ra, trong cung khen ngợi hành động của Ân Trường Hoan. Nàng mặc dù không thích Ân Trường Hoan, nhưng với đối chuyện có lợi cho quốc gia này, nàng đương nhiên muốn giơ hai tay hai chân ủng hộ.
Nghe thấy cuộc đối thoại của mấy người này, càng nghe càng bốc hỏa liền bảo xa phu ngừng xe ngựa.
Những người này mặc dù nói hung hăng như vậy, nhưng vừa thấy được hộ vệ của Kỷ Oánh Oánh đeo đao lập tức liền run chân.
"Phu nhân là ai?" Một nam tử nuốt nước bọt, đứng ra nói "Không biết chúng ta đã chọc phu nhân ở chỗ nào?"
"Chọc ta ở đâu à?" Kỷ Oánh Oánh cười lạnh "Các ngươi dám chọc tới bản quận chúa."
"Quận chúa, lại là quận chúa!" Người bên cạnh xem náo nhiệt hoảng sợ nói.
Mọi người đều thích xem náo nhiệt, lúc này trong một giây lát liền vây quanh một vòng người.
"Ta biết, nàng ấy là Nhu Lạc quận chúa, hiện tại là thế tử phi của phủ quận vương Nam Dương. Nghe nói hoàng thượng sủng ái nhất chính là nàng cùng thái tử phi."
"Đây là có chuyện gì?" Có người không biết chuyện gì xảy ra hỏi "Chẳng lẽ là quận chúa ỷ thế hiếp người?"
"Mới không phải. " Một thư sinh vừa rồi đứng sau đám người kia nói "Là mấy người này nói thái tử phi chiêu nữ học sinh là không đúng, miệng lưỡi không sạch sẽ, chắc hẳn Nhu Lạc quận chúa là nghe thấy mấy câu này mới xuống xe ngựa tìm bọn hắn tính sổ."
"A? Không phải nói Nhu Lạc quận chúa cùng thái tử phi có quan hệ không tốt sao?"
Một nữ nhân ăn mặc hơi phong trần quay đầu trừng nam nhân vừa nói "Nghe được loại lời này, mặc kệ quan hệ tốt hay không thì đều sẽ ra mặt, lại nói, ngươi là ai, ngươi biết các nàng quan hệ không tốt ư?"
Nàng lạnh lùng a một tiếng, nửa cười nửa không nói "Hay là ngươi cũng cảm thấy nữ tử không nên đi học?"
Nam nhân bị nữ nhân nói đến á khẩu không trả lời được, quay đầu muốn tránh đi ánh mắt nữ nhân này lại phát hiện nữ nhân xung quanh phần lớn đều căm tức nhìn hắn. Nếu là ánh mắt là đao, hắn đại khái đã bị đâm thủng trăm ngàn lỗ mà chết rồi.
Mấy người vừa rồi còn đàm luận vui vẻ nghe thấy Kỷ Oánh Oánh là Nhu Lạc quận chúa thì càng sợ, nhưng lại không dám chạy, nhìn có hơi đáng thương, nhưng người vây xem không ai đồng tính với bọn hắn.
"Nói đi, các ngươi không phải vừa nói rất vui vẻ sao, tại sao không nói!" Kỷ Oánh Oánh lắc lắc roi ngựa trong tay, bởi vì hâm mộ Ân Trường Hoan đùa nghịch roi rất uy phong, nàng liền tùy thân mang theo một cây roi, chỉ là roi ngựa, phòng ngừa lúc vung roi rơi vào chính mình.
Tiếng roi ngựa như xé gió vù vù vang, rõ ràng không đánh vào người nhưng mấy nam nhân lại không ngừng run rẩy, cuối cùng không chịu nổi áp lực, bịch một tiếng quỳ xuống, dập đầu cầu xin tha thứ "Quận chúa thứ tội!"
"Ta còn tưởng rằng các ngươi tài giỏi lắm cơ." Kỷ Oánh Oánh mỉa mai cười một tiếng "Kết quả đều là một lũ hèn hạ, còn xem thường nữ tử, ta thấy các ngươi ngay cả gót chân của nữ tử cũng không sánh nổi."
Một nam nhân không phục, ngẩng đầu muốn nói gì đó, chỉ là vừa nói một chữ roi liền quất về phía hắn, lưu lại một vết máu.
Tổn thương không nặng nhưng rất đau, nam nhân bị đau như có thêm dũng khí, hắn cả giận nói "Quận chúa là có thể tùy ý đánh người sao?"
Kỷ Oánh Oánh vô tội nói "Ta có đánh người sao? Ta rõ ràng là đánh một con con rệp."
"Ngươi." Nam nhân che lấy vết thương, đỏ hồng mắt gầm thét "Ta muốn đi Đại Lý tự cáo ngươi."
"Ngươi đi cáo đi, có biết phải đi như thế nào không? Có muốn ta tìm người dẫn ngươi đi, lại thuận tiện nói cho Đại Lý tự khanh là ngươi chửi bới thái tử phi thế nào, chửi bới nữ học sinh ra sao."
"A, đúng rồi." Kỷ Oánh Oánh vỗ trán một cái, giống như là đột nhiên nhớ tới cái gì "Ta quên nói cho ngươi Đại Lý tự khanh là biểu cữu cữu của thái tử phi, ngươi yên tâm ông ấy nhất định sẽ theo lẽ công bằng mà làm."
"Hắn nào dám đi cáo quận chúa." Có người xem náo nhiệt nói "Đọc sách vài chục năm, ngay cả đồng sinh(*)còn không đỗ."
(*) Theo chế độ thi cử ngày xưa thì được chia làm các cấp bậc như sau:
Đồng sinh -> Tú tài ->Cử nhân -> Thám hoa -> Tiến sĩ-> Trạng nguyên.
(Đây là theo những gì mình tìm hiểu đc, nếu có thiếu sót gì thì mọi người cứ cmt góp ý nhé)
Kỷ Oánh Oánh rất phối hợp ồ thật dài, nói "Vừa rồi ta nghe hắn châm biếm nữ học sinh còn tưởng rằng hắn là trạng nguyên, không ngờ tới ngay cả đồng sinh cũng không phải."
Mọi người thấy Kỷ Oánh Oánh thân cận với người dân như thế, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền mồm năm miệng mười trào phúng nam nhân này.
Nam nhân vừa giận vừa xấu hổ, sắc mặt tái xanh, ánh mắt nhìn Kỷ Oánh Oánh hung ác nham hiểm, nhân lúc Kỷ Oánh Oánh cho người đi đem bọn hắn đến nha môn, thừa dịp hộ vệ không để ý, rút ra từ trong ngực một cây đao đâm về phía Kỷ Oánh Oánh nhưng vừa đi được hai bước, một người liền bay tới, cũng đập thẳng nam nhân xuống mặt đất.
Nam nhân bị hộ vệ trở tay áp chế, Kỷ Oánh Oánh đi đến chỗ nam tử vừa đạp bay người, ngữ khí không tốt lắm "Sao chàng lại tới đây?"
Mặt Cố Nguyên như lạnh sương "Ta không đến thì không biết hôm nay sẽ thế nào?"
Hắn lại phân phó hộ vệ "Dám can đảm hành thích quận chúa, trực tiếp áp đi Đại Lý tự."
Kỷ Oánh Oánh nghe vậy còn nghiêng đầu nói với nam nhân "Lần này tốt, chàng không cần chính mình đi, người của ta sẽ dẫn đi Đại Lý tự, phải nhớ đến cáo ta nha."
Cố Nguyên chỉnh lại trâm cho Kỷ Oánh Oánh, bất đắc dĩ nói "Nàng không sợ chút nào sao?"
"Có gì mà phải sợ. " Kỷ Oánh Oánh nói "Bên cạnh ta có nhiều người như vậy, chẳng lẽ hắn còn có thể làm ta bị thương."
Cố Nguyên không còn lời nào để nói, hoàn toàn chính xác, vừa rồi cho dù không có hắn, nam nhân này cũng không thể đả thương được Kỷ Oánh Oánh, nhưng hắn ấm ức, thế là cả buổi tối thu thập Kỷ Oánh Oánh, kết quả chính là ngày thứ hai sau lưng đều là vết cào móng tay của Kỷ Oánh Oánh.
Việc Kỷ Oánh Oánh thu thập mấy tên thư sinh chửi bới việc thái tử phi chiêu nữ học sinh truyền đi khắp kinh thành, cũng truyền đến Đông Cung.
Ân Trường Hoan hừ hừ nói "Coi như nàng ta có lương tâm."
Đinh Tiến nói "Bởi vì Nhu Lạc quận chúa nên hiện tại không có người nào dám nói chuyện ngài chiêu nữ học sinh!"
Ân Trường Hoan hài lòng cười một tiếng, chuyện nữ học sinh nhanh như vậy đã truyền ra chính là do nàng phái người an bài. Nàng không có kiên nhẫn để chờ những người bất mãn xuất hiện, còn không bằng để bọn hắn nói đủ trong một lần.
Vốn dĩ nàng nghĩ đến tìm đối tượng gϊếŧ gà dọa khỉ, không ngờ lại bị Kỷ Oánh Oánh đoạt trước.
"Chuyện này không cần phải để ý đến." Nàng hỏi "Học sinh chiêu đến thế nào?"
"Rất tốt, lúc đầu ngài mở thư viện bách tính đều rất tín nhiệm, có những người lúc đầu không đồng ý cho hài tử cũng đều đã đem hài tử đưa tới rồi."
"Nữ học sinh đâu?"
"Không nhiều bằng nam học sinh nhưng so với chúng ta dự đoán thì nhiều hơn." Không phải phụ mẫu nào cũng nguyện ý cho nữ nhi đi học, đa số đều bắt nữ tử ở nhà làm việc.
"Vậy là tốt rồi, từ từ sẽ được, không cần nóng nảy." Thấy Đinh Tiến có vẻ do dự, Ân Trường Hoan nói "Có chuyện nói thẳng."
Đinh Tiến hít sâu một hơi "Đọc sách không phải một chuyện ngắn hạn, chủ tử ngài một mực không cho tu sửa thêm, về sau học sinh càng ngày càng nhiều, đến lúc đó. . .
Ân Trường Hoan cười cười "Ta đương nhiên biết đọc sách không phải một chuyện ngắn hạn, mà cũng không phải mỗi người đều thích hợp đọc sách, cho nên ngươi yên tâm, điểm ấy ta đã sớm cân nhắc, học viện sẽ cử hành thi cử định kỳ, học sinh không thể đạt tới yêu cầu thì không thể tiếp tục học tập ở đây."
Cái này rất tàn khốc, nhưng nàng không thể không làm thế.
Chọn một ngày hoàng đạo, Ân Trường Hoan và Diệp Hoàn cùng đi thư viện Đức Dương treo biển tên.
Ân Trường Hoan lúc đầu không muốn Diệp Hoàn đi, nhưng nàng vừa đem mọi chuyện nói xong thì Diệp Hoàn nói "Chuyện của nàng cũng là chuyện của ta, dù bận cũng phải đi."
Huống chi ở đó còn có một tên Sở Bạch thân phận không rõ.
Kết quả điều tra Sở Bạch đã có, là một cử nhân rất bình thường đến kinh thành chờ sang năm thi khoa cử nhưng Diệp Hoàn không hài lòng với kết quả này nên đã phái người đi đất Thục tiếp tục điều tra.
Diệp Hoàn đã nói đến như vậy, Ân Trường Hoan đương nhiên sẽ không từ chối. Trịnh gia, Ân gia, Vương gia, Đồng gia, Diệp gia, Kỷ gia, Cố gia là các thế gia quý tộc đều có phái người trong nhà đến xem lễ, thậm chí Triệu gia cũng có người tới.
Treo xong bảng hiệu, dùng xong bữa trưa, đưa tiễn khách nhân, Ân Trường Hoan dẫn Diệp Hoàn đi tham quan thư viện.
Thư viện xây ở giữa sườn núi, học sinh đương nhiên sẽ không về nhà mà ở lại, cho nên còn có phòng ở để học sinh dừng chân, bởi vì có cả nam và nữ cho nên chỗ dừng chân cũng chia thành hai bộ phận, đồng thời Ân Trường Hoan còn phái người tuần tra, giữ vững sự an toàn cho nữ học sinh.
"Ta đã chiêu được hơn mấy chục nữ học sinh, còn có mấy vị nữ phu tử, ta tin tưởng về sau nữ tử cũng có thể vào triều đình, vì bách tính trong thiên hạ làm việc, trở thành rường cột nước nhà."
Nói lời này Ân Trường Hoan ngẩng đầu, hai mắt đều tràn đầy ước mơ, rất sáng, xinh đẹp làm người ta kinh ngạc.
"Nhất định có thể. " Diệp Hoàn nhìn Ân Trường Hoan, mỉm cười "Nàng cố gắng nghiêm túc như vậy, nhất định có thể thành công."
Người khác không rõ nhưng hắn lại biết Ân Trường Hoan vì thư viện này mà có bao nhiêu dụng tâm, thậm chí lúc nói chuyện phiếm buổi tối đều là nói thư viện.
"Có người tới. " Ân Trường Hoan quay đầu nhìn lại, người đến là Sở Bạch, có lẽ là bởi vì hôm nay thư viện treo biển tên, cũng có lẽ là nhận được ngân phiếu một ngàn lượng của nàng, hôm nay Sở Bạch mặc một bộ y phục màu trắng mới tinh, phía trên thuê tơ bạc ám văn, dưới ánh mặt trời có thể chiếu sáng rạng rỡ.
Ân Trường Hoan theo bản năng nhìn Diệp Hoàn. Quả nhiên vừa rồi thần sắc còn ôn nhu nay khóe miệng như có như không cong cong khiến người ta nhìn vào không thấy sự ôn hòa mà ngược lại có loại cảm giác băng lãnh.