ĐỨC DƯƠNG QUẬN CHÚA

"Sở Bạch bái kiến thái tử và thái tử phi." Sở Bạch đi lên trước vái chào, buộc tóc quan tinh xảo khiến hắn giống như một quý công tử thế gia.

Ân Trường Hoan thấy vậy trong lòng a một tiếng, Sở Bạch lại thật sự tiêu bạc như vậy, cứ tiếp tục như thế, vậy một ngàn lượng chắc sẽ không còn lâu.

Giọng Diệp Hoàn thanh lãnh "Miễn lễ."

Sở Bạch ngồi dậy, không nhìn Diệp Hoàn mà cười với Ân Trường Hoan một tiếng "Chúc mừng thái tử phi, ta tin tưởng về sau thư viện Đức Dương do ngài lãnh đạo nhất định có thể phát triển càng ngày càng tốt, trở thành thánh địa trong lòng người đọc sách."

Diệp Hoàn khinh thường liếc Sở Bạch một chút, khóe miệng lướt qua như có như không cười lạnh, đúng là miệng lưỡi trơn tru, biết ăn nói dễ nghe mê hoặc Trường Hoan, cho rằng Trường Hoan dễ dụ như vậy sao.

"Cám ơn." Diệp Hoàn vừa nghĩ như vậy liền nghe thấy Ân Trường Hoan nói cám ơn, hắn nghiêng đầu, thấy Ân Trường Hoan tươi cười rạng rỡ với Sở Bạch "Nếu thật sự là vậy thì ta có nằm mơ cũng cười tỉnh."

Diệp Hoàn: ...

Đây là lễ phép, lễ phép, hắn là một thái tử rộng lượng.

Cũng may Ân Trường Hoan nói xong cũng quay đầu sang chỗ Diệp Hoàn "Ta dẫn chàng ngươi đi xem chút đường đi của thư viện, ta còn sai người xây một tàng thư lâu, về sau ta muốn tất cả sách trong thiên hạ đều có ở đây."

Thần sắc Diệp Hoàn nhàn nhạt "Không vội." Hắn giương mắt nhìn về phía Sở Bạch, thản nhiên nói "Nghe nói viện trưởng thư viện Đức Dương là ngươi đề cử cho thái tử phi, ta thay Trường Hoan nói với ngươi một tiếng cám ơn."

Ân Trường Hoan oán thầm, cần chàng nói giúp nàng sao, nàng đã cho một ngàn lượng bạc đấy.

"Thái tử tuyệt đối không nên nói như vậy, Sở Bạch không dám nhận." Sở Bạch chắp tay, thụ sủng nhược kinh nói "Thái tử phi không chỉ có ân cứu mạng với tại hạ mà còn cho tại hạ một ngàn lượng bạc, tại hạ bây giờ chính là người của thái tử phi, vì thái tử phi mà nghĩ kế là chuyện đương nhiên."

Ân Trường Hoan cả kinh như trợn lồi mắt ra, Diệp Hoàn vốn thích ăn dấm. Nghe được lời như vậy chưa đủ đặc biệt sao. Nàng sốt ruột quay đầu, thấy khoé môi Diệp Hoàn nở nụ cười, ôn tồn lễ độ, phảng phất như một chút cũng không tức giận, nhưng Ân Trường Hoan lại không thể buông lỏng cảnh giác, bởi vì nàng ở cùng Diệp Hoàn lâu như vậy, đã sớm biết đây là biểu hiện hắn đang rất tức giận.

"Ngươi... Ngươi... Ngươi không nên nói lung tung. " Ân Trường Hoan vội vã đến lắp bắp nói "Ngươi là người của ta từ khi nào, người của ta dù là trước kia hay hiện tại, tương lai đều chỉ có một mình Hoàn Hoàn thôi, ta dù là một chút cũng không muốn ngươi."

Ân Trường Hoan gấp đến độ mặt đỏ rần "Ta cứu ngươi, lại cho ngươi một ngàn lượng tiền bạc, ngươi cũng không thể lấy oán trả ơn."

Diệp Hoàn sửng sốt, Sở Bạch sửng sốt, cung nhân đi cũng cũng đều sửng sốt, bọn họ vừa nghe thấy cái gì, Hoàn Hoàn?

Sở Bạch bật cười, dáng tươi cười sáng tỏ "Là tại hạ nói sai, mong thái tử thái tử phi bỏ qua cho, ý của ta là thái tử phi đối với ta có ơn, ta chính là thuộc hạ của thái tử phi, thay thái tử phi nghĩ kế là điều đương nhiên."

Thở ra một hơi, Ân Trường Hoan thu liễm, chân thành nói "Thận trọng từ lời nói đến việc làm, ngươi còn cần chú ý nhiều."

Ân Trường Hoan còn chưa có thật tình nói chuyện với Sở Bạch, cho dù là lần trước đàm luận về viện trưởng cho thư viện. Sở Bạch có thể cảm giác được Ân Trường Hoan là đang thông tri hắn, cũng là đang... Cảnh cáo hắn.

Ân Trường Hoan không phải là người chỉ biết nhìn mặt người, mặc dù nàng đích xác rất thưởng thức người đẹp nhưng trong lòng biết rõ cái gì quan trọng hơn. Hắn có cảm giác, nếu như hắn làm tổn thương thái tử, Ân Trường Hoan nhất định sẽ không bỏ qua, dù là hắn có đẹp đến đâu đi nữa.

"Dạ." Sở Bạch chắp tay "Cẩn tuân thái tử phi dạy bảo."

Ân Trường Hoan khoát khoát tay, kéo Diệp Hoàn rời đi. Muốn an toàn vẫn là sớm rời xa Sở Bạch.

Ân Trường Hoan dẫn theo Diệp Hoàn đi tàng thư lâu, là một tòa lâu cao bốn tầng dựa vào thế núi mà xây lên, bây giờ còn chưa hoàn thành, nhưng đã có thể thấy được hình thức hùng vĩ.

"May mà có thủ hạ biết tu kiến của chàng, bằng không thì cũng không sửa nổi toà tàng thư lâu này."

Diệp Hoàn nhìn tàng thư lâu nửa ngày, ánh mắt tán thưởng "Nàng định gọi nó là tàng thư lâu?"

"Đương nhiên không. " Ân Trường Hoan lập tức lắc đầu "Một ngôi lâu cao như vậy, lại là tàng thư, sao có thể lấy một cái tên phổ thông như thế."

"Vậy để ta cho nó một cái tên." Diệp Hoàn suy tư chốc lát nói "Không bằng gọi là lâu Đức Dương đi."

"Lâu Đức Dương?"

Diệp Hoàn gật đầu "Lâu Đức Dương của thư viện Đức Dương, của học sinh Đức Dương."

Ân Trường Hoan vẫn cảm thấy da mặt nàng rất dày, nhưng nghe lời này mặt của nàng dần nóng lên "Đây có phải là không biết ngượng không."

"Sẽ không." Diệp Hoàn không mặn không nhạt nói "Ta còn chưa nói muốn đặt tên núi này thành Đức Dương đâu."

Khoé miệng Ân Trường Hoan giật một cái, chẳng lẽ là vừa rồi bị Sở Bạch kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến hung ác, cho nên mới nói ra những lời này.

Lúc rời đi Phương Dục dẫn theo mấy nữ học sinh tới cửa tiễn nàng. Các nàng mỗi người đều mặc y phục giống nhau như đúc sạch sẽ gọn gàng, đó là đồ mà Ân Trường Hoan đặc biệt vì những hài tử này mà chuẩn bị.

Trong đó có nữ học sinh ước chừng tám ~ chín tuổi cầm một cái vòng hoa đội đầu đi đến chỗ Ân Trường Hoan "Thái tử phi nương nương, phu tử nói đều là bởi vì cố gắng của người nên chúng ta mới có thể ở chỗ này đi học, mới có thể mặc y phục sạch sẽ, ăn đồ ăn ngon, ta ở chỗ này đại diện cho các học sinh nữ nói với ngài một tiếng cám ơn."

Nữ học sinh bái Ân Trường Hoan một lạy, sau đó đem vòng hoa đưa cho Ân Trường Hoan "Đây là hoa mà chúng ta hái trong núi, đưa cho thái tử phi nương nương, hi vọng thái tử phi nương nương có thể vĩnh viễn khỏe mạnh mỹ lệ." Cô bé nhìn Diệp Hoàn, cười nói "Cùng thái tử điện hạ cầm sắt hòa minh, tương kính như tân."

Ánh mắt nữ học sinh thanh tịnh, giọng nói non nớt, trong con mắt tràn đầy cảm kích với Ân Trường Hoan. Ân Trường Hoan nhìn lại, ánh mắt chua chua. Hoa cúc rất phổ thông, ở trên núi đều có rất nhiều, nhưng Ân Trường Hoan lại cảm thấy rất đẹp, cho dù là mẫu đơn, thược dược trong cung cũng không sánh bằng.

Nàng nhận lấy hoa cúc, hơi khom lưng, mỉm cười nhìn nữ học sinh "Vậy các muội nhất định phải học cho thật giỏi, nếu không sẽ bị đào thải đấy."

Nữ học sinh nghe được câu này không có nửa điểm sợ hãi, ngược lại còn kích động, lòng tin tràn đầy nói "Nương nương yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không bị đào thải." Quay đầu nói với các nữ học sinh "Đúng không?"

"Phải." Các nữ học sinh cùng kêu lên, cực kỳ khí thế.

Nữ học sinh nhìn Ân Trường Hoan cười một tiếng "Nương nương yên tâm, chúng ta khẳng định sẽ tốt hơn nam học sinh, sẽ không để người mất mặt."

Nói xong còn khinh thường liếc qua mấy nam học sinh đứng đối diện Ân Trường Hoan.

Ân Trường Hoan mím môi, nàng là muốn bồi dưỡng nữ học sinh, đề cao địa vị nữ tử, nhưng nhìn dáng vẻ nữ học sinh này, giống như có chút không đúng lắm.

Nam học sinh cũng không phải người dễ bị chèn ép, nghe nữ học sinh nói xong, lập tức có một người đứng ra biểu đạt thành tâm với Ân Trường Hoan "Nương nương, chúng ta cũng sẽ cố gắng." Hắn lườm nữ học sinh, nhấn mạnh "Sẽ không bại bởi một đứa trẻ con hoàng mao (*)."

(*) Hoàng mao: từ này bên TQ là để chỉ màu vàng của tóc (hình như ý là trêu chọc nhau)

Nam học sinh mới mười tuổi, nói lời này không chỉ không khiến người ghét bỏ mà còn có cảm giác đáng yêu.

Nữ học sinh sao có thể để nam học sinh nói vậy, hai tay chống nạnh, gò má phình lên, thở hồng hộc hỏi "Ngươi nói ai là hoàng mao?"

Nam đồng học làm mặt quỷ "Ai có hoàng mao thì chính là người đó."

Nữ học sinh không tự chủ sờ lên mái tóc, sau đó nhìn về phía một nam học sinh "Trong số các ngươi không phải cũng có người tóc vàng sao."

Nam học sinh còn lại cũng phát hiện chuyện này, không khỏi nhìn hằm hằm nam học sinh kia, nữ học sinh thấy các nam học sinh nội chiến liền cười trên nỗi đau của người khác.

Nhất thời, cửa thư viện Đức Dương đều là tiếng cười thanh thúy của các hài tử, như khúc nhạc hay nhất mà Ân Trường Hoan từng nghe.

"Hoàn Hoàn, kỳ thật ta ban đầu chẳng qua là cảm thấy tiền bạc của ta có quá nhiều, muốn tìm một chỗ để tiêu bớt đi." Trên xe ngựa, Ân Trường Hoan nói với Diệp Hoàn "Thế nhưng nhìn thấy bọn nhỏ vui cười như vậy, ta đột nhiên rất cảm động, cảm thấy ta thật sự quá vĩ đại."

Diệp Hoàn bật cười "Không phải nàng cảm thấy mà là nàng thật sự vĩ đại. Nàng làm được chuyện mà rất nhiều người không làm được, mặc kệ thư viện Đức Dương tồn tại được bao lâu, ta nghĩ dù trăm ngàn năm sau mọi người đều sẽ biết đã từng có một nữ tử tên Ân Trường Hoan, nàng ấy khởi đầu cho việc tuyển nhận nữ học sinh."

"Thật sao?"

"Đương nhiên."

Khó được một lần cùng nhau xuất cung, trở lại kinh thành không lập tức trở về cung, Diệp Hoàn dẫn Ân Trường Hoan đi ăn một chỗ nướng thịt mới mở trong kinh thành.

Ân Trường Hoan nói "Cùng gọi Cố Nguyên cùng Kỷ Oánh Oánh đến đi, vừa vặn để ta cảm tạ Kỷ Oánh Oánh giúp ta gϊếŧ gà dọa khỉ."

Cố Nguyên tuy là nam, nhưng đã thành thân, thế là Diệp Hoàn sảng khoái đồng ý, hắn trước phái người đi phủ quận vương Nam Dương thông tri Cố Nguyên, chờ bọn họ vừa tới thì mấy người Cố Nguyên cũng đến, nhưng không chỉ có Cố Nguyên và Kỷ Oánh Oánh mà còn có Cố Như Vận cùng Lý San San.

Kỷ Oánh Oánh nhỏ giọng nói với Ân Trường Hoan "Lúc người của các ngươi đến thì chúng ta cũng đang muốn đi ra ngoài nên cùng đi."

Nếu là người tầm thường khả năng sẽ tránh đi, nhưng hai người này lại là biểu muội, bảo các nàng tránh có chút không tốt lắm, huống hồ cũng chưa từng có không thoải mái.

Ân Trường Hoan gật đầu "Thảo nào các ngươi nhanh như vậy." Dù sao không phải nàng cùng Diệp Hoàn đơn độc dùng bữa, nhiều thêm vài người nàng cũng không để ý.

Kỷ Oánh Oánh sát bên Ân Trường Hoan, nhỏ giọng nói với Ân Trường Hoan "Ngươi có biết chuyện của Ân Bạch Tuyết?"

"Ngươi biết?" Ân Trường Hoan đảo thịt nướng "Cố Như Nguyệt nói cho ngươi?"

"Nàng ta còn lâu mới nói cho ta mấy cái này." Kỷ Oánh Oánh nhỏ giọng nói "Cố Như Nguyệt không phải mang thai sao, hai ngày trước ta cùng mẫu thân Cố Nguyên đi phủ Đoan vương thăm Cố Như Nguyệt nên đụng phải Ân Bạch Tuyết ở đó, nàng hiện tại không còn giống trước kia."

"Sao lại không giống?"

"Cảm giác cực kỳ âm u, giống như một con rắn độc, thừa dịp ngươi không cẩn thận sẽ cắn ngươi một cái." Kỷ Oánh Oánh khoa trương a một tiếng "Cái ánh mắt ấy, ta mà thấy lúc ban đêm có khi sẽ gặp ác mộng. May mà nàng không phải ở phủ của ta, nếu không ta sao mà chịu nổi."

Ân Trường Hoan gắp miếng thịt nướng xong cho Diệp Hoàn "Vậy ngươi nhắc nhở Cố Như Nguyệt chưa? Người nàng ta hận nhất là ta, tiếp theo sợ sẽ là Cố Như Nguyệt. Cố Như Nguyệt lại đang mang thai, cẩn thận vẫn hơn."

"Ta đương nhiên nhắc nhở nàng rồi, chỉ là nàng ấy ngoại trừ chú ý hơn thì cũng không có biện pháp nào khác." Kỷ Oánh Oánh mói "Muốn nói thì vẫn là Phó Dịch cặn bã, nếu là Cố Nguyên dám để ở trong nhà một di nương như thế thì xem ta rút gân lột da hắn, sống không được, chết không xong."

Hai người bọn họ nói rất nhỏ, Cố Nguyên lại chợt thấy phía sau lưng lạnh toát, theo bản năng nhìn về phía Kỷ Oánh Oánh.

Kỷ Oánh Oánh híp mắt cười một tiếng, gắp một bắp ngô đã nướng cháy cho Cố Nguyên "Nào, ăn nhiều một chút, sẽ tốt cho thân thể."

Cố Nguyên nhìn thấy trong bát Diệp Hoàn đầy thịt, nhìn lại bắp ngô bị cháy của hắn, không khỏi nghi hoặc, đều là phu quân, vì cái gì lại có sự khác biệt lớn như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi