[ĐỨC VÂN XÃ] LÊN NHẦM KIỆU HOA, GẢ CHO ĐÚNG NGƯỜI



Dương Cửu Lang! Ngươi lăn ra đây cho ta!
Trương Vân Lôi đạp cửa Minh Nguyệt Lâu, Cao Tiểu Bối đang đứng ngay trong quầy giật bắn người, những khách hàng khác cũng đồng loạt quay đầu lại nhìn, thấy y bác cây gậy, khí thế hùng hổ, Cao Tiểu Bối vội buông sổ sách xuống, bước nhanh đến đón.
Chú Biện, chú làm gì vậy?
Dương Cửu Lang đâu? Trương Vân Lôi không có tâm trạng giải thích với hắn, quét ánh mắt hình con dao qua, chống cây gậy lên vai hắn.
Chú...! Cao Tiểu Bối nuốt nước bọt, dựa lên quầy với vẻ đáng thương, cười gượng nói: Chuyện đó...Chú à, hôm nay con làm ca đêm, mới tới đây thôi, con cũng không biết chú Cửu Lang ở đâu hết!
Trương Vân Lôi không thèm tin, y hừ một cái: Ngươi muốn bao che cho hắn đúng không?
Không có, không có! Cao Tiểu Bối lắc đầu liên tục: Con không biết thật! Buổi sáng là sư phụ con trực! Con mới vừa tới không lâu thật mà!
Ngươi không nói thì ta tự đi tìm!
Trương Vân Lôi không thèm phí lời với hắn, quay người đi từ từ lên lầu hai, đạp cửa từng căn phòng của Minh Nguyệt Lâu ra, tiếng la hét ầm ĩ dẫn vô số người bu lại xem, cho dù là ai cũng có thể nhìn ra được là y tới đây bắt gian.
Thương cho Cao Tiểu Bối của chúng ta, phải gọi Trương Vân Lôi một tiếng là chú, bối phận chênh lệch một đoạn nên không dám tới cứng rắn ngăn cản y, chỉ có thể đi theo sau lưng y, vừa khuyên y vừa chắp tay xin lỗi những người mắc vạ.
Cũng mai là Loan Vân Bình đang ở hậu viện, lúc các nhân viên phục vụ gọi y tới, lầu hai đã bị người vây xem trò vui lấp kín chật như nêm cối, Trương Vân Lôi còn đang lần lượt đạp cửa, Cao Tiểu Bối còn đang lần lượt chắp tay xin lỗi, người mắc vạ mỗi lúc một nhiều, có người tính tình tốt nên không để bụng, nhưng cũng có một số người tính tình không được tốt lắm, ngay cả tiền cũng không chịu trả mà phất tay bỏ đi.

Loan Vân Bình tặc lưỡi, vất vả chen vào trong đám người, chắp tay khom người với người bị mắc vạ đó, sau đó túm Trương Vân Lôi ra khỏi phòng người ta: Tổ tông à! Cậu đang làm cái gì vậy!
Huynh tới đúng lúc lắm, mau nói đệ biết Dương Cửu Lang đâu? Trương Vân Lôi bước tới hỏi thẳng vào vấn đề, sợ y bao che cho Dương Cửu Lang, lại chống cây gậy lên vai y uy hiếp y.


Loan Vân Bình không sợ cái vẻ này của y, ghét bỏ hất cây gậy của y ra, chỉ vào một căn phòng trong góc nói: Cửu Lang đang ở trong đó đó! Hai người sao vậy? Cãi nhau à?
Trương Vân Lôi không phản ứng lại y, lúc này quay người bước tới căn phòng riêng đó, Loan Vân Bình thoáng thấy lạ, nhìn dáng vẻ hung thần ác sát đó của y, sợ y với Dương Cửu Lang đánh nhau làm hỏng đồ nên cuống quít đi theo.
Dương Cửu Lang!
Trong phòng, Dương Cửu Lang và Lý Cửu Xuân đang ngồi bên bàn uống trà, đột nhiên nghe thấy một tiếng gào vang vọng, hai người giật bắn mình, còn chưa kịp hoàn hồn, giây sau Trương Vân Lôi đã đạp cửa phòng ra.
Biện nhi? Dương Cửu Lang nhìn y với vẻ khó hiểu: Sao em lại tới đây?
Người đó đâu! Trốn đi đâu rồi! Trương Vân Lôi không quan tâm đến câu hỏi của hắn, thấy cả hai người bọn hắn đều ăn mặc ngay ngắn chỉnh tề nên y chắc chắn trong phòng còn giấu người khác, y chộp cây gậy đi một vòng trong phòng tìm kiếm.

Dương Cửu Lang thì không nói, hắn quen với tính cách này của y rồi, nên chỉ hơi sửng sốt một chút thôi, kịp nhận ra là chuyện gì, không những không giải thích mà ngược lại tâm trạng còn rất vui vẻ thưởng thức y bận tới bận lui đi tìm người.
Nhưng Lý Cửu Xuân thì nào có từng gặp qua chuyện này chứ, cho dù có phản ứng lại kịp thì vẫn sững sờ nhìn Trương Vân Lôi, quay đầu lại hỏi Dương Cửu Lang: Cửu Lang à, vị này, chẳng lẽ là...
Phu nhân ta.

Dương Cửu Lang trả lời, thấy Trương Vân Lôi tìm đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, còn chưa chịu tha, phút chốc hắn không nhịn được mà bật cười.
Quần chúng vây xem càng lúc càng nhiều, sắp lấn sập cả cửa rồi, Loan Vân Bình tốn công tốn sức mới đóng cửa lại được, sau đó vội vàng bước tới trước mặt Dương Cửu Lang: Còn ngồi đó làm gì, đệ giải thích đi chứ!
Không sao, huynh cứ để em ấy tìm đi! Dương Cửu Lang không nóng vội chút nào, hắn vô cùng thoải mái ngồi dựa vào ghế, mỉm cười nhìn Trương Vân Lôi.
Chừng mười lăm phút sau, trên giường, dưới gầm giường, sau giường, mọi ngóc ngách xó xỉnh trên giường, trong ngăn tủ, ngoài cửa sổ, Trương Vân Lôi tìm khắp hết cả căn phòng, ngay cả trong bình hoa cũng tìm, nhưng không tìm được cô nương nào cả, cũng không tìm thấy một cậu trai quần áo xốc xếch nào.

Thấy rốt cuộc y cũng dừng lại, Dương Cửu Lang cười hỏi: Tìm được người chưa?
Trương Vân Lôi nhận ra là mình hiểu lầm, y cứng đờ xoay người lại, giấu cây gậy ra sau lưng, lúng túng gãi đầu: Ngươi, chẳng lẽ không phải ngươi đến tìm cô nương sao?
Dương Cửu Lang nhướng nhướng mày: Vậy nên là em tới tìm người à?
Trương Vân Lôi đưa mắt nhìn Dương Cửu Lang, sau đó lại nhìn Loan Vân Bình và Lý Cửu Xuân, thoáng thẹn đến mức mặt đỏ rần, vội vàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cứng nhắc nói sang chuyện khác: Ôi chao, tối nay mặt trời tròn thật ha! Hahahaha!
Nói ra khỏi miệng rồi mới thấy lạ, đúng là gấp quá nên nói năng lung tung bậy bạ mà, ba người nghe vậy thì cười phá lên, có thể là Trương Vân Lôi không chịu được nữa nên vội cúi đầu chạy ra cửa.

Dương Cửu Lang thấy thế lật đật đứng lên, bước dài chặn lại trước mặt y, cười hỏi y: Biện nhi, em đến bắt gian à?
Không, không có! Trương Vân Lôi quay mặt đi chỗ khác, mạnh miệng nói: Ta không thèm!
Lại còn ngại không chịu nhận nữa cơ! Dương Cửu Lang cười, cưng chiều sờ lên gáy y: Sao thế? Có gì mà ngại không dám nhận? Em là phu nhân của ta, em tới bắt gian là lẽ hiển nhiên mà!
Trương Vân Lôi liếc người hai người đang xem trò vui trong phòng, còn cả những quần chúng vây xem rộn ràng ngoài cửa, lúng túng đỏ cả mặt: Trời ơi! Ngươi đừng có nói nữa! Ta đủ mất mặt rồi!
Dương Cửu Lang ôm eo y, một tay khác kéo y vào lòng: Em có gì mà mất mặt? Mất mặt cũng phải là ta mất mặt chứ!
Ta hùng hổ tới đây người ta thấy hết rồi, bây giờ ỉu xìu đi ra ngoài sao không mất mặt được! Trương Vân Lôi đưa tay chống trên lồng ngực hắn, liếc mắt nhìn Lý Cửu Xuân và Loan Vân Bình, giãy dụa nói: Có người nhìn kìa! Ngươi mau buông ra đi!
Eh...!Dương Cửu Lang nhìn y chăm chú, đột nhiên lùi lại vài bước, ra vẻ sợ hãi liên tục cúi mình với Trương Vân Lôi: Ôi cha! Phu nhân à, ta sai rồi ta sai rồi! Sau này ta không giấu em đi ra ngoài uống rượu nữa đâu!

Hả? Trương Vân Lôi hơi sửng sốt, không hiểu là đang xảy ra chuyện gì.
Dương Cửu Lang đổi vị trí, kè sát lên cửa, cố ý nói lớn tiếng: Ta cam đoan với em đây là lần cuối cùng, em đừng giận! Ta về nhà với em ngay!
Loan Vân Bình thấy thế nên vội lại gần giúp đỡ, chỉ vào Dương Cửu Lang to tiếng quở mắng: Phải! Dương Cửu Lang! Biện nhi đã nói rồi! Nếu đệ còn dám lén chạy tới đây uống rượu là ta đánh gãy chân đệ đó!
Lý Cửu Xuân tranh thủ tới giúp giảng hòa: Nhị gia phải không? Ngài đừng giận, ta vẫn luôn xem chừng hắn giúp ngài đó, không để hắn uống nhiều đâu! Chỉ uống có mấy ly thôi!
Phải phải phải! Dương Cửu Lang vội vàng gật đầu, diễn tuồng xong: Ta không dám nữa đâu, không dám nữa! Phu nhân, đông người nhìn như vậy, chuyện xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài, chúng ta về nhà mắng tiếp được không?
Trương Vân Lôi cũng nhận ra kịp, lấy lại được thể diện, vụng trộm giương môi, kiêu ngạo hất cằm lên: Tha cho ngươi đó! Về nhà đi!
Được! Dương Cửu Lang nháy mắt với y, sau đó vươn tay về phía y: Chúng ta đi thôi.

Vừa mở cửa ra, quần chúng vây xem suýt ngã xuống đất, ai nấy lúng túng nhìn trời nhìn đất, còn có hai người trốn trong góc bắt đầu chơi trò kéo búa bao.
Được rồi được rồi! Mọi người giải tán hết đi, đừng xem nữa, nhà các người chưa cãi nhau bao giờ à!
Dương Cửu Lang xua tay đuổi đám người đó đi, họ dần tản ra, trong lúc đó còn nhỏ giọng bàn tán thiếu gia nhà họ Dương lén trốn phu nhân ra ngoài uống rượu, cuối cùng bị phu nhân vác gậy đuổi đánh, chắc ngày mai sẽ truyền đi khắp cả thành.

Đúng là miệng lưỡi người đời đáng sợ quá mà! Dương Cửu Lang thở dài bất lực, nghiêng người nhỏ giọng hỏi Trương Vân Lôi: Sao rồi? Lần này em không mất mặt chứ?
Trương Vân Lôi gật đầu hài lòng: Cũng gần như là vậy!
Loan Vân Bình tiễn họ ra khỏi Minh Nguyệt Lâu, Quách Kỳ Lân còn đang chờ ngoài cửa, thấy họ đi ra, hắn vội chạy tới, trong một thoáng nhìn thấy Lý Cửu Xuân thì sững cả người: Ủa? Lý Cửu Xuân?
Hử? Trương Vân Lôi khó hiểu liếc mắt nhìn Lý Cửu Xuân, vừa rồi chưa kịp giới thiệu, giờ y mới phát hiện mình chưa từng gặp người này.
Quách Kỳ Lân chỉ vào Lý Cửu Xuân nói: Con biết huynh ấy, cha con từng mời huynh ấy tới nhà làm khách, mua bán đồ cổ ở thành Bắc Kinh, mấy thứ đồ chơi văn hóa, tranh chữ, đồ gỗ trong nhà gì đó, chỉ cần có liên quan đến đồ cổ thì một nửa đều có nguồn gốc từ tay huynh ấy!
Lý Cửu Xuân chắp tay chào hắn: Quách thiếu gia quá khen, sỡ dĩ ta có được như ngày hôm nay, toàn bộ đều nhờ Cửu Lang âm thầm nâng đỡ.

Hả? Trương Vân Lôi bất ngờ nhìn về phía Dương Cửu Lang: Ngươi còn biết cả nghề này nữa hả?
Dương Cửu Lang bật cười: Ta làm gì biết mấy cái đó! Ta chỉ vì bạn bè mình thôi, không phải rất đúng lúc sao?
Cái gì đúng lúc? Loan Vân Bình tò mò.

Dương Cửu Lang kéo họ xuống chân cầu thang dẫn lên sân thượng lầu hai, nhỏ giọng giải thích: Còn không phải tên Vương Dụ Tôn kia à, trừ nhà ta ra không tính đi, nhà Cửu Long xếp thứ ba có thể tham gia tuyển hội trưởng, thứ hai là nhà họ Châu, xếp đầu là nhà Đại Lâm, nếu thật sự Vương Dụ Tôn lấy được tiệm thuốc Châu Ký, hoặc là kéo ngã được tiệm thuốc Châu Ký, vậy thì chỉ còn nhà của Đại Lâm là có thể chống cự được, ta luôn cảm thấy không mấy yên tâm, cho nên mới gọi Cửu Xuân tới.

Lý Cửu Xuân tiếp lời: Sản nghiệp đồ cổ của ta có 1/3 cổ phần của Cửu Lang, bây giờ chuyển hết toàn bộ cổ phần cho Cửu Lang, cố gắng thêm chút nữa thì có lẽ có thể tranh giành một trận với Vương Dụ Tôn!
Mọi người gật đầu, rốt cuộc cũng hiểu ra là chuyện gì.

Cách cũng không tệ, nhưng chỉ còn chưa đến hai tháng nữa là đến tranh cử hội trưởng, hai người phải cố gắng thế nào thì mới có thể tranh được với nhà họ Vương?

Trên đầu truyền đến tiếng cười, mọi người giật nảy mình, cuống quít ngẩng đầu lên nhìn, Đào Dương tựa lên bên cạnh lan can cầu tháng, cúi đầu cười với họ, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng là bị Vương Dụ Tôn nghe được!
Ngươi tới hồi nào vậy! Dương Cửu Lang bực mình hỏi.

Đào Dương bật cười, nhưng không trả lời, chỉ đưa mắt nhìn Quách Kỳ Lân, gọi hắn: Đại Lâm.

Quách Kỳ Lân kịp phản ứng điều gì đó, hắn vội cúi đầu xuống, còn đang giận y, hừ một cái rồi chạy biến, Trương Vân Lôi thấy thế vội vã đuổi theo, Dương Cửu Lang thở dài bất đắc dĩ, lúc đi tới góc cầu thang, hai cậu cháu cũng đã chạy mất dạng.

Đào Dương chậm rãi đi xuống lầu, lẳng lặng nhìn qua hướng Quách Kỳ Lân đã chạy xa, Dương Cửu Lang nguýt y, hất cằm: Tranh thủ xin lỗi đi?
Đào Dương lắc đầu: Hai ngày nay cuối cùng đệ cũng đã suy nghĩ thông suốt rồi.

Định đi xin lỗi à? Dương Cửu Lang nói.
Đào Dương quay đầu nhìn hắn, nói với vẻ hết sức hiển nhiên: Đệ sẽ không xin lỗi!
Nụ cười của Dương Cửu Lang lập tức cứng đờ lại, nhìn y với vẻ không thể tưởng tượng nổi: Ta phát hiện sao ngươi cứ phải tự làm khổ mình đến chết vẫn cứ sĩ diện như vậy nhỉ? Nói câu xin lỗi khó với ngươi tới vậy à!
Đào Dương vẫn nói với vẻ cây ngay không sợ chết đứng: Đệ không xin lỗi, vì đệ không sai.

Dương Cửu Lang lập tức hít sâu: Huynh đệ à, trong lúc mấu chốt thế này còn quản ai đúng ai sai làm gì chứ? Ngươi nhường nhịn một chút, nhận lỗi với nó, dỗ dành nó thì người mất miếng thịt nào hả?
Đào Dương nói: Chỉ cần lần này huynh ấy nhận sai trước, quãng đời còn lại, thứ đệ có chính là kiên nhẫn để dỗ huynh ấy.

Nhưng ngươi lừa người ta trước mà! Dương Cửu Lang suýt chút thì nổi khùng lên, sao nói chuyện với người này mãi không thông vậy chứ!
Đào Dương vẫn kiên định: Lừa huynh ấy là đệ sai, nhưng huynh ấy trốn nhà đi là huynh ấy sai trước, cái gì nhẹ cái gì nặng, huynh phân biệt rõ ràng.

Ngươi đó! Ngươi nhất định phải độc thân cả đời! May mà ngươi đụng phải thông gia từ bé, nếu không thì cả đời cũng không kiếm được vợ!
Dương Cửu Lang lười đi khuyên y, bỏ lại câu này xong thì bỏ đi, thích làm sao thì làm! Chính sự còn đang bận gần chết không có thời gian mà quan tâm! Cũng mặc kệ chuyện vớ vẩn của hai người họ!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi