[ĐỨC VÂN XÃ] LÊN NHẦM KIỆU HOA, GẢ CHO ĐÚNG NGƯỜI



Chuyện này là thật à?
Chính tay tiểu nhân nghe! Dương Cửu Lang đó lo một mình nhà họ Quách không thể đối phó được với ông chủ, cho nên mới tìm đến Lý Cửu Xuân, muốn hắn chuyển sản nghiệp đồ cổ của hắn lại cho mình, như vậy là có tư cách đi tranh cử vị trí hội trưởng!
Sau khi nghe thám tử báo cáo, Vương Dụ Tôn nhíu chặt mày lại, cuống quít hỏi tiếp: Vậy sản nghiệp đồ cổ của tên Lý Cửu Xuân đó thế nào?
Ôi trời! Lớn lắm! Vẻ mặt của thám tử như đưa đám, giải thích với hắn: Lý Cửu Xuân đó bán thứ này lâu rồi, tuy nói là không thể tốt như kinh doanh lương thực hay dược liệu, nhưng đây là Bắc Kinh mà, trên phố túm đại vài người lại thì trong mười người có hết chín người rành rọt mấy món đồ chơi văn hóa, còn những món đồ cổ này ấy, cơ bản là ba năm không khai trương, khai trương một lần là ăn suốt ba năm, không chỉ để hắn kiếm được đầy túi mà còn để dành được một đống quan hệ nhân mạch, các ông chủ trong giới kinh doanh Bắc Kinh thế hệ trước gần như là đều quen biết với hắn hết!
Vương Dụ Tôn nghe vậy thì trong lòng càng luống cuống, hít sâu vài hơi, lại vội hỏi: Vậy họ nói khi nào thì ký hợp đồng?
Thám tử lắc đầu: Cái này thì kiểu nhân không nghe thấy, hai người họ đang nói tới đó thì Trương Vân Lôi đã vọt vào ngắt lời họ, tiểu nhân sợ rút dây động rừng, nên cũng không dám ở lại thêm nữa, tranh thủ quay về báo cáo với ngài!
Hỏi thăm tường tận, rốt cuộc không có bất kỳ tin tức có lợi nào cho mình! Vương Dụ Tôn bực vội tặc lưỡi, một nhà họ Quách thôi đã không dễ đối phó rồi, nhà họ Dương của cải còn nhiều hơn quốc khố, lại thêm sản nghiệp và quan hệ nhân mạch của Lý Cửu Xuân, nếu Dương Cửu Lang muốn xen vào thì còn gì hơn được nữa!
Vương Dụ Tôn ép bản thân tỉnh táo lại, liều mạng suy nghĩ đối sách, nếu như bọn họ đã nói tới nước này rồi thì đoán chừng sẽ nhanh chóng ký hợp đồng thôi, lúc này mà nghĩ cách ngăn cản đã không còn kịp nữa, Dương Dụ Tôn suy nghĩ một hồi lâu, rốt cuộc cũng có được một kết luận.
Nhà họ Dương và nhà họ Quách, trước hết phải diệt trừ một nhà!
Nói thì nói vậy, Đào Dương và Dương Cửu Lang đều không phải người dễ đối phó, hai người họ còn chuộng đánh nhau, khỏi phải nghĩ tới chuyện đánh lén, còn giở mánh khóe thì hai người họ đều có lòng cảnh giác rất cao, chuyện này...Phải làm sao mới ổn thỏa đây!
Phải rồi! Đột nhiên thám tử nhớ ra chuyện gì đó, xích lại gần Vương Dụ Tôn hơn một chút, cố gắng hết sức đè thấp âm lượng nói: Ông chủ, ta nghe nói tất cả sản nghiệp của nhà họ Quách đều nằm trong tay Quách thiếu gia.
Ồ? Vương Dụ Tôn không tin mấy: Ngươi chắc không? Trong tay Quách Kỳ Lân chứ không phải trong tay Đào Dương à?
Thám tử cũng không dám khẳng định: Tiểu nhân chỉ nghe một người huynh đệ nói qua thôi, lúc trước Trương Vân Lôi muốn nhập cổ phần của tiền trang Đại Đức Vân, hắn đã vòng qua Đào Dương đến tìm thẳng Quách Kỳ Lân, cho nên mới cảm thấy sản nghiệp của nhà họ Quách là nằm trong tay Quách Kỳ Lân!
Nếu như tin này là thật, vậy nói không chừng sản nghiệp kia thật sự nằm trong tay Quách Kỳ Lân, thoáng chốc Vương Dụ Tôn cũng thở phào nhẹ nhõm, vô cùng thoải mái dựa trên ghế, lắc đầu cười bất đắc dĩ: Uổng công ta còn cứ kiêng dè Đào dương nên không dám tùy tiện ra tay với nhà họ Quách, hóa ra việc làm ăn không nằm trong tay hắn....Quách Kỳ Lân, dễ xử lý hơn nhiều!

Thám từ này có mắt nhìn, vội khom lưng lại như mèo bước tới mấy bước: Ông chủ, ngài có điều gì cần căn dặn không?
Vương Dụ Tôn liếc nhìn hắn, nhướng mày cười nói: Ngày mai, chúng ta mời Quách thiếu gia đến uống ly trà, ngươi thấy sao?
Phút chốc thám tử hiểu ý, cười gật đầu: Dạ.
Cùng lúc đó ở nhà họ Quách.
Sau khi Đào Dương về thì đi thẳng đến thư phòng, công việc ban ngày còn chưa làm xong, nhân lúc trời còn chưa quá tối, phải nắm chắc thời gian đuổi kịp tiến độ.
Sư phụ?
Vừa vào thư phòng đã thấy Quách Đức Cương đang ngồi bên bàn uống trà, Đào Dương hơi sửng sốt, nhìn ra được là sư phụ đang cố ý đợi y, nên y bước tới cúi chào sư phụ.
Muộn vậy rồi sao sư phụ còn chưa đi nghỉ, có chuyện gì muốn dặn dò sao ạ?
Cũng không có chuyện gì, nói trắng ra chẳng qua là chỉ có chút ít việc thôi, muốn tâm sự với con.

Sư phụ vẫn thích lòng vòng như trước, ngẩng đầu nhìn y, cười nói: Nhìn con cau mày kìa, mới ra ngoài có một chuyến chẳng lẽ gặp phải Đại Lâm rồi à?
Đào Dương cúi đầu cười, y cũng chẳng giấu diếm: Con không yên tâm về huynh ấy, muốn xem thử mấy ngày nay huynh ấy sống thế nào.

Vậy nó sống thế nào? Quách Đức Cương thuận thế hỏi, kiểu gì cũng nghe có vẻ qua loa.
Nhìn cũng không tệ lắm, sư ca đi đâu cũng dẫn huynh ấy theo, cũng không cần sợ huynh ấy có nguy hiểm gì.

Đào Dương nói, nhớ tới chuyện Trương Vân Lôi dắt theo Quách Kỳ Lân đi bắt Dương Cửu Lang, không nhịn được mà bật cười.
Vậy thì chưa chắc đâu.

Quách Đức Cương lắc đầu: Con cũng biết sản nghiệp nhà chúng ta đều dưới danh nghĩa của Đại Lâm, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, tình cảm của nó xem như sẽ nguy hiểm.

Đào Dương khẽ nhíu mày: Chuyện này chỉ có người, con và Đại Lâm biết, chắc là sẽ không truyền ra ngoài chứ?
Vừa nói xong câu này, đột nhiên Đào Dương nhớ tới chuyện Trương Vân Lôi từng đến tìm thẳng Đại Lâm đòi cổ phần, nhất thời nhíu mày lại, y biết vòng qua mình để đi tìm thẳng Địa Lâm, đoán chừng cũng là biết rõ tình hình, mặc dù hai người Trương Vân Lôi và Dương Cửu Lang đáng tin, nhưng việc này càng nhiều người biết thì Đại Lâm càng không an toàn, huống chi lúc đó chuyện này xảy ra ngay trong tiệm, hoàn toàn không tránh né người khác, nói không chừng có người nghe lén được.
Những phản ứng này của y đều bị Quách Đức Cương thu vào đáy mắt, chắc hắn cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, nhưng Quách Đức Cương vẫn mỉm cười, không một chút hoang mang nói.

Khoảng thời gian này xảy ra nhiều chuyện, ta nghĩ các con cũng nhìn ra được, Vương Dụ Tôn chính là người đứng sau bức màn chủ mưu bắt cóc tiểu Mạnh lúc trước, đánh lén Cửu Lương, đáng tiếc là không có bằng chứng, không thể bắt hắn ra pháp luật xử phạt, bây giờ chỉ còn cách ngày tranh cử hội trưởng không đầy hai tháng, sau khi hắn lấy được tiệm lương thực của nhà họ Vương, còn gặp phải hai đại kình địch, chính là nhà họ Châu và nhà chúng ta, nhìn trong thời gian này hắn và tiểu Mạnh qua lại rất thân thiết, đoán chừng là muốn đánh con bài tình cảm, sau đó ở sau lưng bày trò, vậy thì chỉ còn lại nhà chúng ta thôi.

Quách Đức Cương nói đến đây, quay đầu hỏi y: Con cảm thấy hắn sẽ dùng cách gì để đối phó với chúng ta thì mới có thể cam đoan là không có sơ hở?
Con không biết.


Đào Dương lắc đầu, trong lòng lại nghĩ là nhổ cỏ tận gốc, dù sao chỉ có làm vậy thì mới có thể cam đoan được không có sơ hở.
Quách Đức Cương bật cười, chỉ vào chỗ ngồi đối diện: Lại đây ngồi đi.
Đào Dương ngồi xuống ghế, Quách Đức Cương liếc nhìn y, cười bất đắc dĩ: Hắn dám phạm pháp làm loạn kỷ cương, chúng ta thì không thể làm vậy, cho nên ngay từ đầu, tình cảnh của chúng ta đã yếu hơn hắn một chút, các con đó, trẻ tuổi nóng tính, có chút tính tình bộc trực cũng không phải chuyện gì xấu, nhưng phải nhớ cho kỹ là không nên quá xúc động, đừng làm ra chuyện gì khiến mình hối hận.
Dạ.

Đào Dương gật đầu đáp.
Nói nhiều lời vô ích, cuối cùng Quách Đức Cương cũng nhớ ra chính sự, dặn dò y: Ngày mai con gọi Đại Lâm về đi, ta có chuyện muốn nói với nó.

Đào Dương quýnh cả lên: Sư phụ, huynh ấy....
Được rồi được rồi! Quách Đức Cương xua tay ngắt lời y, thấy y cuống cuồng như vậy thì không nhịn được cười: Nó là con ta, cũng là phu nhân của con, ta có trách nhiệm dạy dỗ nó, nếu con đau lòng thì cứ việc đau lòng, hai chúng ta không can thiệp vào chuyện của nhau!
Đào Dương chậm rãi cúi đầu, xoắn xuýt một lúc lâu, vẫn quyết định năn nỉ thay cho Đại Lâm một chút: Sư phụ, Đại Lâm đã thay đổi rồi, người xem lúc trước huynh ấy cũng đã chủ động nói muốn giúp con rồi mà.

Cái đó là thương cho con chứ làm gì biết sửa đổi? Quách Đức Cương lắc đầu cười, lại cảm thán: Con của ta, ta còn không hiểu rõ nó sao, cả đời này nó sống quá suôn sẻ, không gặp được chút trắc trở là sẽ không thay đổi được.
Đào Dương không phản đối, đành phải cúi đầu thấp hơn nữa.
Rạng sáng hôm sau, Cao Tiểu Bảo lôi Quách Kỳ Lân từ nhà họ dương về, Đào Dương rất thức thời né ra ngoài, để hai cha con tâm sự với nhau.

Trong thư phòng, Quách Kỳ Lân nhấp hớp trà nóng, giương mắt nhìn con trai đang đứng trước mặt mình, vì quá căng thẳng mà toàn thân Quách Kỳ Lân cứng ngắc, ngón tay bấu chặt lấy vạt áo.
Quách Đức Cương thì không nổi giận với hắn, ông chậm rãi đặt tách trà xuống, cười hỏi hắn: Con à, đã mấy ngày rồi, con vẫn giận Đào Dương sao?
Quách Kỳ Lân bĩu môi, nhỏ giọng nói: Nếu đệ ấy chịu đến xin lỗi con, con sẽ không giận nữa.

Ồ? Quách Đức Cương ra vẻ không hiểu: Kể ta nghe xem nó đã làm gì sai? Sao phải giải thích với con?
Quách Kỳ Lân nhìn cha mình với vẻ khó tin, không hề nghĩ ngợi gì đã nói ra: Đệ ấy thông đồng với người giấu diếm con trước giờ, còn không phải làm sai nữa sao?
Lời vừa ra khỏi miệng Quách Kỳ Lân đã thấy hối hận, vội vàng cúi đầu xuống, Quách Đức Cương nhướng mày: Vậy cái này con không chỉ đơn thuần là giận nó đâu, mà con còn giận cha nữa đúng không?
Con...!Quách Kỳ Lân vừa muốn phàn nàn, ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt của cha, lập tức hoảng sợ: Con không có giận người, chỉ là...
Chỉ là con cảm thấy nó hẳn nên đứng về phía con, giúp đỡ con đối phó với cha, nhưng nó lại không làm thế, đúng không? Quách Đức Cương nói thay hắn.
Quách Kỳ Lân không còn lời nào để nói, không dám thừa nhận, nhưng cũng quật cường không phủ nhận, nhỏ giọng lẩm bẩm: Nếu trước kia đệ ấy nói không chịu giúp con là được rồi, làm gì cứ phải giấu diếm con, làm gì cứ phải giả mù sa mưa thả con đi, sau đó lại bày bố sắp đặt đủ loại khó khăn suốt dọc đường để ép con về nhà, mỗi lần trốn nhà đi, con đều tưởng là không trốn ra được, nhưng thực tế là hành tung của con đều bị đệ ấy nắm rõ, con đi đâu đệ ấy cũng biết! Đây là theo dõi! Là cầm tù! Con muốn tự do!
Quỳ xuống!
Quách Đức Cương đột nhiên vỗ một phát xuống bàn, dọa cho Quách Kỳ Lân giật cả mình, bỗng quỳ bịch xuống đất, hai tay quen thuộc bịt lỗ tai lại, đưa ánh mắt đáng thương lên nhìn phụ thân.
Quách Đức Cương chưa từng nổi giận với hắn đến như vậy, nhớ tới hắn đang trong thời kỳ chống đối, nổi giận xử phạt hắn sẽ hoàn toàn phản tác dụng, ông hít một hơi sâu, đè nén cơn giận xuống hỏi hắn.


Con à, con nói nó cầm tù con, vậy con có biết nó được nuôi dưỡng đào tạo đến ngày hôm nay dựa trên tiêu chuẩn gì không?
Ý cha là sao ạ? Quách Kỳ Lân không hiểu, hai chuyện này liên quan gì nhau?
Quách Đức Cương thở dài: Con là con của ta, sao ta không biết tâm tư của con, từ nhỏ con đã không thích phương diện kinh doanh rồi, ta không còn cách nào, thế nên mới đưa nó về.

Năm đó con chơi trong viện, ta bế nó đứng từ xa nhìn con, ta nói cho nó biết, sau này đứa bé đó sẽ là phu nhân của nó, sau này xin nó chiếu cố con nhiều hơn.
Từ đó về sau, vì thay con chèo chống cái nhà này mà nó phải học kinh doanh, vì bảo vệ con, nó lại phải học võ, con nói nó giam cầm con, nhưng sao ta lại cảm giác ngược lại là con tùy hứng cướp đi sự tự do của nó?
Từ năm con mười bảy tuổi trở đi, vì trốn tránh mà năm lần bảy lượt con trốn nhà đi, lần nào mà không phải là nó xin tha cho con, âm thầm bảo vệ con, nó chưa hề oán trách mình trở thành thế thân của con, con lại đi trách ngược lại nó?
Ta cũng đã từng không tin nó cam lòng như vậy, ta vẫn cho là nó ăn nhờ ở đậu từ nhỏ cho nên khôn khéo nhạy cảm, bởi vậy mới không nói ra là mình có thích hay không, nhưng cho đến hôm nay, nó có thích kinh doanh hay không ta vẫn không biết, nhưng nó yêu con, điều đó rõ như ban ngày, nó làm như vậy cũng là vì con thôi.

Nói đến đây, Quách Đức Cương đứng dậy cầm từng chồng sổ sách trên giá sách xuống, quăng đến trước mặt Quách Kỳ Lân: Nếu con không tin thì xem cho kỹ những thứ này đi, nếu nó mà có chút dã tâm nào như thế thì nhà chúng ta đã đổi thành họ Đào từ lâu rồi!
Quách Kỳ Lân nhặt đống sổ sách đó lên, thật ra hắn xem cũng chẳng hiểu gì, nhưng qua từng nét chữ chi chít đó, dường như nhìn thấy được dáng vẻ làm việc không kể ngày đêm của Đào Dương, thoáng chốc nhớ lại lúc ban đầu khi ở nhà họ Dương, dáng vẻ mệt mỏi đó của Đào Dương...Đúng vậy, trông y luôn có vẻ rất mệt mỏi, nhưng lại giống như đang nỗ lực không muốn để mình nhìn ra được.

Cha nói không sai, Vương Dụ Tôn mới ở nhà họ Vương chẳng bao lâu đã chiếm đoạt tài sản của nhà họ Vương, Đào Dương đã ở nhà họ Quách bao nhiêu năm qua, miễn y mà có chút dã tâm như vậy, nhà họ Quách đã sớm đổi họ Đào rồi.

Trong bất giác vành mắt hắn đỏ lên, rốt cuộc Quách Kỳ Lân cũng thừa nhận là mình không hiểu chuyện, rốt cuộc cũng chịu nhìn thẳng vào sự thật là mình mãi luôn trốn tránh.

Quách Đức Cương thở dài, nghiêm túc hỏi hắn: Cho dù những năm gần đây con trốn nhà đi có thành công hay không, nó cũng xem như đã cho con hai năm được tự do, bây giờ con nói ta nghe đi, con có chịu về nhà không, có chịu tiếp quản việc kinh doanh không? Đương nhiên, nếu con không bằng lòng, cha cũng sẽ không ép con.

Quách Kỳ Lân cúi đầu, vô tình nhìn lướt thấy sợi dây đỏ trên cổ tay mình, hắn nhớ tới hai người họ đêm trước ngày thành thân.
Thật sự chỉ cần hai năm thôi, hai năm sau ta nhất định về cưới đệ.
Chỉ cần huynh không cởi sợi dây đỏ này xuống, đệ sẽ biết huynh còn nhớ đệ, cho dù huynh đi đến nơi nào, cho dù huynh đi bao xa, đi bao lâu, đệ cũng sẽ đợi huynh.
Quách Kỳ Lân hít sâu, nắm thật chặt sợi dây đỏ đó, bỗng đứng bật dậy chạy ra ngoài cửa, lần này, hắn muốn là người xin lỗi trước..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi