[ĐỨC VÂN XÃ] LÊN NHẦM KIỆU HOA, GẢ CHO ĐÚNG NGƯỜI



Rốt cuộc cũng đưa một nhà ba người này bình an về đến nhà, còn trước cửa phủ, Vương Cửu Long chỉ chỉ vào tấm biển trên đầu, cười nói: Khi nào rảnh đổi bảng hiệu thành Tần phủ đi.

Tần Tiêu Hiền đưa mắt nhìn tấm bảng hiệu đó, khẽ thở dài: Đệ luôn cảm thấy sớm muộn gì Cửu Hi cũng sẽ trở về, cho dù huynh ấy không về nữa thì căn nhà này vẫn có thể để lại cho...!
Ý thức được suýt chút nữa là nói lộ ra, Tần Tiêu Hiền vội che miệng lại, Vương Cửu Long nói với vẻ khó hiểu: Để lại cho ai?
Đương nhiên là để lại cho con bé rồi, nó là con gái của Cửu Hi mà, tuy nói Cửu Hi chưa chắc có về hay không, nhưng Tần Tiêu Hiền đã thề rồi, sớm muộn cũng sẽ có một ngày để con bé nhận tổ quy tông, chẳng qua là những điều này không thể nói cho Vương Cửu Long biết được.

Để lại cho nhân viên của đệ, đổi thành ký túc xá nhân viên đó! Để đệ khỏi phải bỏ tiền để xây nữa! Tần Tiêu Hiền cười gượng, sợ hắn truy hỏi, vội vàng nói sang chuyện khác: Cửu Long à, không còn sớm nữa, một mình huynh về thì nguy hiểm quá, hay là đệ tìm một chiếc xe cho huynh nha?
Vương Cửu Long lắc đầu: Không cần, ta muốn...Đi dạo xung quanh một chút.
Tần Tiêu Hiền lo lắng nói: Giờ này rồi còn đi nữa! Huynh quên chuyện lúc nãy rồi à? Huynh mới cướp chuyện làm ăn của Vương Dụ Tôn xong, nếu hắn có lòng muốn trả thù, huynh bị người ta bắt đi thì phải làm sao!
Vương Cửu Long cười hơi miễn cưỡng với hắn: Không sao, tự ta sẽ cẩn thận, huống chi hắn có bắt ta đi cũng không dám giết ta, ta...Tâm trạng không tốt, muốn tìm chỗ uống vài ly.
Tần Tiêu Hiền cũng biết hắn đang phiền lòng vì điều gì, không gì khác ngoài Cửu Linh, bây giờ sắp đến tranh cử hội trưởng rồi, lại có bọn cướp theo báo thù, hắn cứ hồn bay phách tạc như vậy nữa thì cũng không phải là cách.
Tần Tiêu Hiền khẽ thở dài, vỗ vai hắn, khuyên nhủ: Đi tìm Cửu Linh về đi.

Ta biết rồi.


Vương Cửu Long cúi đầu xuống, nói xong câu này thì chào tạm biệt rồi rời đi, nhưng hắn không đi về hướng nhà họ Quách, đoán chừng là thật sự đi tìm nơi để uống rượu giải sầu.

Cùng lúc đó ở một nơi khác.
Trương Cửu Thái và Lưu Tiểu Đình sóng vai đi trên đường phố Đại San Lan, vì không phải người địa phương, không có bất động sản nên Lưu Tiểu Đình luôn sống trong tiệm vải Thượng Ký, còn Trương Cửu Thái thì mấy hôm nay phải giám sát nên cũng dọn vào tiệm thuốc Châu Ký, trái lại là vừa khéo họ có thể về chung đường với nhau.
Cùng ở Bắc Kinh, lại cùng đi làm cho nhà buôn, tiệm của hai nhà cũng không cách xa nhau, hai người này tất nhiên là quen biết nhau, nghe nói mấy năm trước còn từng xảy ra một câu chuyện nhỏ nữa!
Đại khái là khoảng 5 năm trước, cảnh nhà của Lưu Tiểu Đình sa sút, còn nhỏ tuổi nên không có cách nào mưu sinh nên dẫn mẹ tới Bắc Kinh, muốn nương nhờ vào em họ là Cao Tiểu Bảo.

Đúng vậy, không phải là Cao Tiểu Bối, mà là Cao Tiểu Bảo, thật ra ba người họ là người một nhà, nhưng mà Cao Tiểu Bảo và Cao Tiểu Bối tới Bắc Kinh từ khá sớm, một người theo Quách Đức Cương ở nhà họ Quách chịu trách nhiệm bảo vệ Đại Lâm, một người bái làm học việc của Loan Vân Bình ở Minh Nguyệt Lâu.
Cao Tiểu Bảo còn rất trọng nghĩa khí, nghe nói anh họ mình gặp nạn, cố tình đi xin Quách Đức Cương giới thiệu cho y đến nhà họ Quách làm việc, nhưng vì trên đường đi mẹ bị nhiễm phong hàn, cứ sốt cao không khỏi, Lưu Tiểu Đình đành phải từ bỏ công việc trước, một lòng chăm sóc cho mẹ của y.
Khi đó Trương Cửu Thái đã thành đại chưởng quỹ của tiệm thuốc Châu Ký, bệnh tình Cửu Lương cũng chưa nghiêm trọng như vậy, không cần hắn phải ở nhà chờ lệnh từng giây từng phút, mà là đến tiệm thuốc quản lý cửa hàng thay cho Châu lão gia.
Vào giữa khuya của một ngày nào đó, tiệm thuốc Châu Kỳ đang chuẩn bị đóng cửa nghỉ, Lưu Tiểu Đình khóc lóc chạy tới, cầu xin họ đến xem cho mẹ mình một chút, nhưng lúc đó y chẳng có đồng nào trong người, cơ bản là không bỏ tiền thuốc ra nổi, các nhân viên không hiểu chuyện đang nóng lòng tan làm, nên đều xô đẩy muốn đuổi y đi.
Đúng lúc đó Trương Cửu Thái quay lại lấy đồ mình bỏ quên, thấy cảnh này, lập tức về nhà với y một chuyến, chẩn bệnh cho mẹ của y xong, lại lấy thuốc, còn bốc luôn dược liệu cho mấy đợt trị liệu tiếp theo cho y, một xu cũng không lấy.
Mẹ dần khỏe lên, rốt cuộc Lưu Tiểu Đình cũng có thể ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, tiếc là đã bỏ lỡ công việc ở nhà họ Quách, cũng không tiện làm phiền em họ nữa, Lưu Tiểu Đình tự sống bằng sức mình, đầu tiên là đi làm khuân vác một thời gian, sau đó vô tình quen biết Tần Tiêu Hiền, qua sự giới thiệu của hắn đến làm việc ở tiệm vải Thượng Ký, mãi cho đến khi Thượng Cửu Hi rời đi, mới trở thành đại chưởng quỹ của tiệm vải Thượng Ký.

Mà lúc đó bệnh tình của Châu Cửu Lương đã dần nặng hơn, Châu lão gia lớn tuổi, cho dù y thuật có tốt nhưng tinh thần và thể lực không theo kịp, đành phải phân phó Trương Cửu Thái phải từ tiệm thuốc dọn về nhà họ Châu, xây một ngôi nhà gỗ nhỏ ở nơi có phong cảnh đẹp nhất trong vườn hoa sau nhà, dặn hắn phải chuẩn bị trị liệu cho Cửu Lương bất cứ lúc nào.

Cứ như vậy, bốn năm liên tục, số lần gặp mặt của hai người có thể đếm trên đầu ngón tay, cho dù có gặp nhau trên phố cũng chỉ có thể hỏi thăm một câu rồi lại vội vàng đi làm việc của mình, có rất ít cơ hội đi chung với nhau như hôm nay.
Trương Cửu Thái nhớ lại những chuyện cũ này, hắn hít một hơi, quay đầu cười với Lưu Tiểu Đình: Ngại quá, quản lý tiệm vải Thượng Ký đã đủ khiến huynh bận rộn rồi, còn phải làm phiền huynh đưa ta về.

.

Truyện Dị Năng
Lưu Tiểu Đình nghe hắn nói vậy thì lập tức luống cuống, hơi cau mày lại, nghiêm túc nói: Trương tiên sinh nói gì vậy chứ! Năm đó nếu không phải do tiên sinh ra tay giúp đỡ, chỉ sợ là mẹ ta đã sớm không xong rồi, huống chi chỉ là tiện đường thôi, tiên sinh khách khí làm gì!
Y vẫn ngại ngùng hướng nội như vậy, không chịu được mấy trò đùa, Trương Cửu Thái cũng không đùa y nữa, hắn bật cười, hỏi lại y: Gần đây mẹ huynh sao rồi?
Lưu Tiểu Đình ngoan ngoãn trả lời: Luôn uống thuốc theo đơn thuốc tiên sinh kê, chuyển biến tốt hơn nhiều rồi.

Vậy là tốt rồi, sức khỏe của mẹ huynh yếu, còn phải từ từ điều trị, nhớ đừng để bà ấy làm việc nặng, hít thở không khí trong lành nhiều một chút.

Trương Cửu Thái dặn dò vài câu, sau đó vỗ vai y, nhướng mày cười nói: Sau này huynh cũng đừng gọi ta là tiên sinh nữa, cứ gọi tên đi, xưng hô tiên sinh này hồi đó nghe còn được, bây giờ nghe nhiều quá rồi thấy giống như Cửu Lương đang gọi tiểu Mạnh, khiến ta thấy huynh thật sự giống như cũng thành phu nhân của ta rồi.
Rốt cuộc Lưu Tiểu Đình cũng bị chọc cười, không khỏi tò mò hỏi hắn: Sao Cửu Lượng cứ gọi Mạnh ca là tiên sinh vậy?

Ta cũng thật sự không biết.

Trương Cửu Thái nhướng nhướng mày: Chắc là tên thân mật giữa đôi vợ chồng trẻ đó.
Lưu Tiểu Đình vẫn tin thật, khẽ cười nói: Vậy sau này để ta gọi cậu là Cửu Thái đi.
Lúc này Trương Cửu Thái mới gật đầu hài lòng: Vậy mới phải! Nhắc tới mới thấy hai chúng ta đã quen biết nhiều năm rồi, huynh cứ khách sáo với ta như vậy trông có vẻ xa lạ lắm.

Cậu là ân nhân cứu mạng của mẹ ta, tất nhiên ta vô cùng tôn trọng cậu.

Lưu Tiểu Đình nghiêm túc nói, khẩu khí vẫn rất khách khí.

Trương Cửu Thái không làm gì được y, dù sao thì tật xấu này cũng có liên quan đến tính cách của y, không phải nói thay đổi là thay đổi ngay được, thở dài một hơi bất đắc dĩ, tiếp tục chuyện trò theo y: Thật ra bệnh của mẹ huynh còn đỡ, mẹ của tiểu Mạnh mới không dễ xử lý!
Nói vậy là sao? Lưu Tiểu Đình tò mò nói.
Trương Cửu Thái nhíu mày khổ não: Thể chất của mẹ huynh yếu, lớn tuổi rồi thì sức đề kháng tất nhiên cũng sẽ giảm xuống, mẹ của tiểu Mạnh thì lại là thật sự sinh bệnh nặng, muốn chữa trị phải tốn nửa năm tới một năm mới được!
Lưu Tiểu Đình nghe hắn nói, đột nhiên mỉm cười: Ta phát hiện hình như cậu rất có duyên với mẹ của bạn bè cậu, nhưng chuyện này cũng vừa khéo có thể nói rõ là tâm địa cậu tốt, y thuật cao.

Tâm địa tốt thì không nói đi, còn nói tới y thuật thì ta cũng chỉ có mỗi một bản lĩnh đó, chung quy cũng chỉ là một thư sinh, bây giờ tình huống cấp bách gì cũng không giúp được, còn phải làm phiền mọi người bảo vệ ta.

Trương Cửu Thái nói đến đây, bất đắc dĩ liếc nhìn y: Không phải là ứng với câu nói trong trăm người thì kẻ vô dụng nhất chính là thư sinh sao?
Lưu Tiểu Đình cười nói: Không phải còn một câu gọi là Mọi thứ đều là thứ phẩm, chỉ có đọc sách mới cao sang sao? Ta còn hối hận không thể đi học thêm vài năm, nhiều chữ còn không biết, chỉ biết gõ bàn tính, bây giờ có thể giúp đỡ bảo vệ cậu, ta rất vui!
Không biết nhiều chữ, vẫn biết đọc thơ? Trương Cửu Thái nói đến đây cũng không khỏi bật cười, hai người trò chuyện vui vẻ, hiếm khi hợp như vậy, bước chân cũng chậm lại, muốn nói chuyện với nhau thêm vài câu.

Bất giác cũng đã tới gần tiệm thuốc Châu Ký, trong một con hẻm, ba tên cướp và hai tên huynh đệ côn đồ kia đang núp trong này.

Đêm nay chúng vốn muốn nhắm vào Mạnh Hạc Đường và Châu Cửu Lương, tiếc là chờ tới bây giờ vẫn không thấy họ đâu, vất vả lắm mới chờ được hai người đứng trước tiệm thuốc Châu Ký, tên đàn em côn đồ vội ló đầu ra ngoài, cẩn thận nhìn hai người kia.
Hỏng rồi! Đại ca! Tên đàn em côn đồ vội la lên: Đó không phải là Mạnh Hạc Đường với Châu Cửu Lương!
Đại ca của đám cướp hỏi: Thế là ai?
Tên đàn em trả lời: Tên gầy kia thì không biết, tên hơi béo hơn chút thì hình như là lang trung của nhà họ Châu.

Lang trung của nhà họ Châu? Đại ca của đám cướp suy nghĩ rồi nói: Không thể đi về tay trắng, bắt hắn đi! Trói hắn lại trước rồi tìm nhà họ Châu đòi tiền chuộc, tiền đến tay thì lập tức giết con tin!
Một tên đàn em khác hỏi: Đại ca, vậy chúng ta còn báo thù bọn họ không?

Tất nhiên là phải báo thù! Giết một tên lang trung của bọn họ, coi như áp chế nhuệ khí của bọn họ, hơn nữa ta cũng không tin là bọn có thể trốn trong nhà cả đời không ra khỏi cửa! Đại ca của đám cướp nói, đẩy các huynh đệ, ra lệnh: Lên!
Bốn thủ hạ tuân lệnh, cùng nhau xông ra, Trương Cửu Thái đang định tạm biệt Lưu Tiểu Đình, nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân dồn dập, hai người đều quay đầu lại nhìn, chợt thấy bốn tên áo đen đang cầm dao xông về phía họ!
Trương tiên sinh đi mau!
Dưới tình thế cấp bách, Lưu Tiểu Đình đẩy Trương Cửu Thái ra, lúc con dao của bọn cướp đó chém xuống, vội vàng nghiêng người né đi, đá văng cánh tay của người nọ, ngay sau đó xoay người đá vào ngực của người đó.

Trương Cửu Thái bị y đẩy hơi lảo đảo một chút mới miễn cưỡng đứng vững, thấy Lưu Tiểu Đình đánh với tốn tên cướp kia thật sự không chiếm được ưu thế, hắn nóng ruột đến độ không biết nên làm thế nào cho phải!
Đại ca của đám cưới từ đằng xa quan sát tình hình, thấy Cửu Thái đứng đơn độc một bên, đại ca của đám cướp cười khẩy, đeo mặt nạ lên, lặng lẽ tới gần hắn.
Cửu Thái! Cẩn thận sau lưng!
Giữa lúc đánh nhau Lưu Tiểu Đình nhìn lướt qua thấy tên đại ca của đám cướp định đánh lén, vội vàng đá văng đám cướp trước mặt ra, xông về hướng Trương Cửu Thái, Trương Cửu Thái nghe theo y quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một con dao đang rơi xuống đầu, vội vàng xoay người né, không cẩn thận ngã ngồi xuống đất!
Cửu Thái!
Lưu Tiểu Đình kịp thời chạy tới, chặn trước mặt hắn, lúc này tên đại ca của đám cướp lại vung dao chém về phía y, tên đại ca này dù sao cũng là đại ca, trước đó lúc đánh nhau bên vách núi với Dương Cửu Lang còn chém lên cánh tay hắn một dao, có thể thấy là có chút bản lĩnh, lại thêm bốn tên thủ hạ kia trợ giúp, Lưu Tiểu Đình ứng phó rất vất vả, còn phải bảo vệ Trương Cửu Thái, trên người đã bị chém mấy dao!
Tiểu Đình, huynh đi nhanh đi! Đừng quan tâm đến ta! Trương Cửu Thái nhìn ra là đám cướp đó nhắm vào hắn, vội vàng nắm chặt lấy cánh tay Lưu Tiểu Đình, đẩy y bảo y mau đi đi.
Ta không đi!
Toàn thân có nhiều chỗ đều đang chảy máu, Lưu Tiểu Đình há miệng thở dốc, vẫn còn quật cường giang hai tay ra che chở cho Trương Cửu Thái ở sau lưng.
Tên đại ca của đám cướp mất kiên nhẫn, đưa mắt ra hiệu với đàn em, năm người đồng loạt xông tới, Lưu Tiểu Đình vội vàng đẩy Trương Cửu Thái ra, còn chưa kịp né, trên đùi đã trúng một dao, Lưu Tiểu Đình gầm lên, lập tức quỳ xuống đất, ngay sau đó là cánh tay một dao, bả vai một đạp, Lưu Tiểu Đình ngồi sụp xuống đất, cuối cùng tên đại ca của đám cướp kia lại giơ dao lên xông tới, đâm thẳng về hướng ngực y!
Tiểu Đình! Trương Cửu Thái vội vàng muốn ngăn lại, đột nhiên, từ sau lưng bay tới một con dao găm, lướt ngang sát bên tai Trương Cửu Thái, đâm xuyên qua bả vai của tên đại ca của đám cướp!
Tên đại ca của đám cướp bị đau nên buông lỏng dao ra, Trương Cửu Thái thừa cơ vội vàng bước tới đỡ Lưu Tiểu Đình dậy, các đàn em của đám cướp thấy thế hốt hoảng nhìn về hướng con dao bay tới: Ai đó!
Không ai trả lời, chỉ thấy cách đó không xa có một bóng đen đứng yên tại chỗ, tên đại ca của đám cướp ôm chặt lấy bả vai, hung ác trừng mắt nhìn bóng đen đó, ra lệnh: Giết hắn cho ta!
Đàn em của đám cướp vội vàng xông về hướng bóng đen đó, nhưng vừa mới bước được một bước, trong chốc lát lại có một con dao găm bay tới, cắm xuống ngay dưới chân đám cướp kia!
Đại ca của đám cướp thấy tình thế không ổn, vội vàng xoay người, la lên với các huynh đệ: Rút lui!
Đám cướp đành phải rút lui, Trương Cửu Thái đỡ lấy Lưu Tiểu Đình núp sang bên đường, thấy bọn cướp đã chạy ra, vội vàng nhìn về hướng bóng đen kia, khẽ cúi đầu: Cảm ơn ngài đã ra tay cứu giúp!
Bóng đen kia không quan tâm đến họ, không nhanh không chậm quay người rời đi.
Kia là ai vậy? Lưu Tiểu Đình hỏi, thấy chỗ bóng đen kia mới vừa đứng hơi quen, híp mắt lại nhìn, hỏi lại với vẻ không chắc: Đó là tiệm vải nhà ta đúng không?
Không biết nữa! Trương Cửu Thái lắc đầu, thấy y mất quá nhiều máu, cứ thở dốc một cách yếu ớt, gần như là sắp ngất đi, hắn vội vàng khom người bế y lên, chạy tới Minh Nguyệt Lâu gần đó nhất!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi