[ĐỨC VÂN XÃ] LÊN NHẦM KIỆU HOA, GẢ CHO ĐÚNG NGƯỜI



Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Quách Kỳ Lân bị một tràng tiếng gõ cửa đánh thức, cố dằn lòng đi ra mở cửa, vừa định mắng ầm lên thì chợt thấy Tần Tiêu Hiền đang bế con, đứng ngoài cửa với vẻ đầy lo lắng.

Sao vậy? Trời tối rồi hả? Quách Kỳ Lân bị dáng vẻ này của hắn làm giật nảy mình, còn tưởng là mình đã ngủ cả một ngày, quên cả việc giúp hắn chăm sóc cho con bé.

Tần Tiêu Hiền không có thời gian giải thích với hắn, nhét thẳng con bé còn đang ngủ vào lòng hắn, sau đó xoay người chạy đi: Con bé trông cậy vào huynh đấy, đệ phải đi gấp!
Ơ? Quách Kỳ Lân hơi sửng sốt, thấy hắn sắp chạy mất dạng, vội vàng đuổi theo mấy bước, kêu lên với bóng lưng của hắn: Cậu vội vã như vậy làm gì vậy? Có bệnh nhân hả?
Tần Tiêu Hiền thật sự rất gấp, thậm chí còn không kịp dừng bước để nói chuyện, vừa chạy về phía trước vừa quay đầu lại, nhíu chặt mày, gấp gáp trả lời hắn.

Tiểu Đình bị thương rồi, đệ phải tới Minh Nguyệt Lâu gấp!
Cùng lúc đó ở nhà họ Châu, Mạnh Hạc Đường luôn thức dậy từ rất sớm, bưng bát thuốc vừa mới được nấu xong, còn chưa bước vào cửa phòng đã thấy Châu Cửu Lương đang mặc áo khoác, hình như là muốn ra ngoài.
Cửu Lương? Mạnh Hạc Đường hơi sửng sốt, sải bước tới hỏi hắn: Mới sáng sớm, cậu định đi đâu vậy?
Ta ra ngoài một chuyến.

Châu Cửu Lương chưa nói cho y biết là hắn muốn đi đâu, chỉ vỗ vai y, ra hiệu y yên tâm ở nhà, sau đó vội vàng lướt qua y định rời khỏi.


Đợi đã! Mạnh Hạc Đường cất bước chặn lại trước mặt hắn, giơ chén thuốc lên bên miệng hắn: Cậu còn chưa uống thuốc mà, giáo sư Cao đã dặn rồi, sức khỏe của cậu còn phải từ từ điều trị nữa!
Châu Cửu Lương bình thường làm trời làm đất không chịu uống thuốc, thế mà hôm nay không nói nhiều cầm ngay lấy bát thuốc uống cạn một hơi, đắng đến mức hắn nhíu chặt mày lại, nhưng không có thời gian quan tâm những chuyện này, vội vàng muốn đi.

Mạnh Hạc Đường càng thấy lạ, vội vàng đặt bát thuốc xuống, quay người đuổi theo: Cửu Lương! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?
Châu Cửu Lương cũng không muốn giấu diếm y bất kỳ chuyện gì, khẽ thở dài, nói thật cho y biết: Vừa rồi người làm tới báo, nói là tối qua Cửu Thái với Tiểu Đình bị tập kích, Tiểu Đình bị thương rồi!
Cái gì cơ! Mạnh Hạc Đường giật mình, đúng là không ngờ đám cướp đó thế mà lại ra tay với hai người họ trước, thấy Cửu Lương gấp gáp như vậy, chắc chắn là Tiểu Đình bị thương không nhẹ! Còn cả Cửu Thái nữa! Hắn có bị thương không đây?
Mạnh Hạc Đường lo lắng cho họ, vội vã nắm chặt cánh tay Châu Cửu Lương: Ta đi với cậu!
Châu Cửu Lương vỗ vỗ lên tay y: Huynh cứ ở nhà đi, Cửu Thái đang chăm sóc cho cậu ấy, ta chỉ đến xem thử một chút rồi về.

Mạnh Hạc Đường vẫn không yên tâm, nắm chặt cánh tay hắn không chịu buông, Châu Cửu Lương khẽ thở dài, lại khuyên y: Tiên sinh nghe lời đi, bọn cướp chỉ mặt gọi tên là muốn bắt huynh, huynh ở nhà cho an toàn.
Vậy còn cậu! Bọn cướp cũng đã nói là muốn bắt cậu mà! Mạnh Hạc Đường lập tức nói, nghĩ đến chuyện này, càng không chịu để hắn đi một mình.

Yên tâm đi, ta ngồi xe đi sẽ ngồi xe về, đường xá không xa lắm, huống chi ban ngày ban mặt, chúng không dám hành động thiếu suy nghĩ đâu.

Châu Cửu Lương mỉm cười với y, đưa tay đỡ lấy gáy y, nhẹ nhàng hôn lên trán y một cái: Được rồi, đợi ta về.

Mạnh Hạc Đường đành phải gật đầu, kéo áo khoác kín lại cho hắn, đưa mắt nhìn hắn rời đi, nhưng nghĩ đến Lưu Tiểu Đình và Trương Cửu Thái, Mạnh Hạc Đường vẫn không khỏi nhíu mày lo lắng, không biết rốt cuộc là Tiểu Đình bị thương ra làm sao? Cửu Thái thì sao? Có bị thương không...
Cửu Thái với Tiểu Đình đâu?
Trong phòng khách lầu hai Minh Nguyệt Lâu, Dương Cửu Lang bước dài vào trong phòng, thấy Tần Tiêu Hiền và Châu Cửu Lương đều đang ở đây, còn Trương Cửu Thái đang ngồi bên giường, Lưu Tiểu Đình còn đang nằm mê man trên giường.

Tiểu Đình bị thương thế nào rồi? Dương Cửu Lang đi thẳng đến bên giường đưa mắt nhìn Lưu Tiểu Đình, mặt không có chút máu, bờ môi cũng tái nhợt, trên người có nhiều chỗ đều quấn băng vải, xem ra là bị thương rất nặng!
Dương Cửu Lang tặc lưỡi: Phản rồi, phản hết rồi! Hành hung ngay trên phố! Trong mắt của đám người đó còn vương pháp nữa không vậy!
Được rồi được rồi, huynh nói nhỏ chút đi.

Châu Cửu Lương cau mày, thấy nhiều người tụ tập ở đây làm phiền Tiểu Đình nghỉ ngơi nên hắn đẩy Dương Cửu Lang và Tần Tiêu Hiền, ra hiệu họ ra ngoài nói chuyện.
Bên ngoài phòng khách, Dương Cửu Lang chống hai tay lên lan can lầu hai, hít một hơi sâu: Làm sao đây? Đám cướp đó đã bắt đầu công cuộc trả thù rồi, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy chúng ta phải đối phó thế nào đây?
Hai người chậm rãi cúi đầu xuống, không ai nghĩ ra được cách, Dương Cửu Lang nhìn họ một lát, đột nhiên nói: Dứt khoát bỏ tiền ra thuê sát thủ đi! Giết chúng luôn là được!
Câu đó vừa được nói ra đã làm Tần Tiêu Hiền giật nảy mình, còn tưởng là hắn nói thật, vội vàng khuyên hắn: Cửu Lang ca, huynh đừng có kích động quá mà! Mua sát nhân có khác gì tự mình giết người đâu! Cái này mà để người khác biết, huynh cũng phải vào tù ngồi đó!
Dương Cửu Lang liếc nhìn hắn, đột nhiên phì cười: Ta mới nói đùa thôi, tiểu tử ngốc!
Lúc này Tần Tiêu Hiền mới thở phào nhẹ nhõm, Châu Cửu Lương đưa mắt nhìn về hướng phòng khách, khẽ nhíu mày nói: Loan ca đã để Tiểu Bối đi báo quan rồi, nha môn đang dốc hết sức để đuổi bắt đám cướp đó, trước khi bọn chúng sa vào lưới, chúng ta phải cẩn thận một chút.

Tất nhiên rồi, nhưng mà địch ở trong tối chúng ta ở ngoài sáng, chống cự chẳng ăn thua gì.


Dương Cửu Lang khoanh tay lại, quay người tựa bên cạnh lan can, suy nghĩ một lát, hắn đề nghị: Hay là dọn tới nhà ta ở hết đi, ở chung cũng có thể phối hợp với nhau.
Vậy còn cửa hàng thì sao? Tần Tiêu Hiền khẽ nhíu mày: Không thể không lo cho cửa hàng, Vương Dụ Tôn còn đang nhăm nhe đến chức hội trưởng thương hội đó, không thể để hắn có cơ hội lợi dụng được!
Chậc! Suýt chút nữa là quên hắn rồi! Dương Cửu Lang thở dài, bực bội gãi đầu, trong giây lát nữa không có cách.
Châu Cửu Lương nói: Hay là thế này đi, lão Tần dọn vào bệnh viện ở, không có chuyện gì thì đừng ra ngoài, trong bệnh viện đông người, có lẽ đám cướp đó cũng không dám xông vào, còn Tiêu Đình với Cửu Thái thì ở lại Minh Nguyệt Lâu, sư gia Đông ca không cần phải lo, Đại Lâm...Đại Lâm không thể không tới tiệm, đám cướp có năm người, sợ là Cao Tiểu Bảo cũng không bảo vệ được đệ ấy...!
Châu Cửu Lương lâm vào thế khó, suy nghĩ thật lâu, thở dài một hơi: Nếu Đào Dương có thể tỉnh lại thì tốt quá.

Vậy khi nào thì hắn mới tỉnh? Dương Cửu Lang vội vàng hỏi.
Châu Cửu Lương liếc nhìn hắn, lắc đầu: Ta không biết, có thể là ngày mai, có thể là một tháng nữa, cũng có thể...là cả đời.

Cả đời! Hai người nghe vậy thì không khỏi giật mình, Dương Cửu Lang thoáng nhíu mày: Sao ngươi không nói cho Đại Lâm biết chuyện này!
Ta nói kiểu gì? Châu Cửu Lương hỏi lại hắn: Đổi lại là huynh, huynh có dám nói không?
Dương Cửu Lang tức khắc nói: Làm gì mà không dám!
Châu Cửu Lương nhếch mày: Giỏi, vậy giờ huynh biết rồi đó, huynh đi nói cho đệ ấy biết đi.

Dương Cửu Lang không có lời nào để nói, hắn tặc lưỡi, lại xoay người qua chỗ khác, vỗ mạnh lên lan can, Tần Tiêu Hiền nhìn bọn họ, vội vàng bước tới đỡ lấy cánh tay Dương Cửu Lang: Cửu Lang ca, huynh khoan hẳng nóng, chuyện cấp bách là phải nghĩ cách giải quyết đám cướp đó, trong danh sách khiêu khích chúng còn có tên của Đại Lâm nữa.
Đột nhiên Châu Cửu Lương nhớ tới chuyện gì đó: Vương Cửu Long đâu? Đệ ấy đang ở đây vậy?
Hỏi đúng người, Tần Tiêu Hiền đáp: Tối qua sau khi huynh ấy đưa bọn đệ về xong, nói là tâm trạng không tốt, đi uống rượu giải sầu một mình rồi.
Hả? Dương Cửu Lang giật mình: Thời điểm như thế này mà cậu ta còn dám làm càn như vậy nữa! Không phải đã nói với cậu ta là không được đi lại một mình rồi sao? Sao cậu không cản cậu ta!
Tần Tiêu Hiền nhíu mày lại: Đệ đã khuyên huynh ấy rồi, nhưng huynh ấy...!
Thôi thôi! Dương Cửu Lang lười nghe giải thích, xua tay nói với hắn: Mau đi tìm cậu ta về đi!
Được! Tần Tiêu Hiền đáp, quay người định đi tìm, Châu Cửu Lương níu hắn lại: Để Tiểu Bối đi đi, tự cậu ra ngoài cũng không an toàn!
Tần Tiêu Hiền gãi đầu: Như vậy không được đâu! Dù sao đệ cũng phải tới tiệm vải Thượng Ký một chuyến, Tiểu Đình còn phải nghỉ ngơi chữa thương rất lâu nữa, đệ phải đi sắp xếp cho các nhân viên!
Vậy ta đi với cậu.

Châu Cửu Lương nói, lại quay người nói với Dương Cửu Lang: Cửu Lang huynh ở đây đi, đợi Tiểu Bối tìm Cửu Long về rồi thì bảo cậu ta đến tiền trang nhà họ quách, tiền trang là phần thắng duy nhất mà chúng ta có thể dựa vào, tuyệt đối không được để mất!
Được! Dương Cửu Lang gật đầu, đưa mắt nhìn họ rời khỏi, sau đó lại thở dài đầy phiền muộn.
Cùng lúc đó ở nhà họ Vương.

Sau khi Vương Dụ Tôn nghe người làm báo cáo, hắn nóng ruột đến mức đứng bật dậy: Ngươi nói Lưu Tiểu Đình bị thương rồi hả? Vậy Mạnh Hạc Đường thì sao!
Người làm trả lời: Mạnh Hạc Đường thì không nghe nói tới, chỉ nghe đám nhân viên của Minh Nguyệt Lâu nói tối qua Lưu Tiểu Đình với Trương Cửu Thái gặp cướp, chịu chút tổn thương.
Trong lòng Vương Dụ Tôn ngầm thở phào, đột nhiên nhớ ra gì đó, cuống quít hỏi lại hắn: Bị thương ở đâu?

Người làm suy nghĩ: Hình như là trước cửa tiệm thuốc Châu Ký.

Cái gì!
Vương Dụ Tôn lại giật mình lập tức cuống quít đẩy người làm ra, chạy ra khỏi phòng, tiêu rồi! Nếu là tập kích trước cửa tiệm thuốc Châu Ký, vậy chắc chắn là nhắm vào Mạnh Hạc Đường! Tối qua bọn họ không làm được việc, sợ là sẽ hành động tiếp!
Bên này trước cửa nhà họ Châu, Mạnh Hạc Đường không ngồi yên trong phòng được nên ra ngay cửa chính chờ Châu Cửu Lương, hai tiếng trôi qua, bốn tiếng trôi qua, nhưng vẫn chưa thấy Châu Cửu Lương về, Mạnh Hạc Đường lo lắng nhìn ra đường, nếu không phải Cửu Lương đã dặn y phải ở nhà thì y đã sớm không kìm được mà ra ngoài tìm rồi.

Mạnh tiên sinh?
Đột nhiên sau lưng vang lên giọng nói, Mạnh Hạc Đường giật nảy mình, vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một nhóm người ăn mặc như phục vụ đang đứng dưới bậc thềm, hơi chắp tay với y: Mạnh tiên sinh, ta là phục vụ của Minh Nguyệt Lâu, Châu tiên sinh bảo bọn ta tới đón ngài đến Minh Nguyệt Lâu, nói là có chuyện muốn nói với ngài.

Mạnh Hạc Đường quan sát hắn một lát, nghi ngờ hỏi: Rốt cuộc là có lời gì muốn nói? Sao Cửu Lương còn chưa về?
Phục vụ đáp: Lời gì thì Châu tiên sinh không nói cho ta biết, chỉ bảo ta tới đón ngài qua thôi, mấy người Dương thiếu gia cũng đang đợi ngài.
Được, vậy ngươi đợi ta một lát, ta đi lấy đồ cho Cửu Lương rồi quay lại ngay.

Mạnh Hạc Đường dứt lời lập tức quay người đi tới cửa nhà, liếc mắt nhìn nhóm phục vụ ở sau lưng, không khỏi tăng nhanh tốc độ bước.

Bọn họ là giả! Khoan hẳng nói đến chuyện mình chưa từng gặp bọn họ ở Minh Nguyệt Lâu, Cửu Lương càng sẽ không phái một người xa lạ đến đón mình, y tin chắc là cho dù có bao xa, Cửu Lương cũng sẽ tự đến!
Đám phục vụ thấy y muốn đi, bọn chúng cũng mặc kệ có bị bại lộ thân phận hay không, vội vàng móc một chiếc khăn có thấm thuốc mê từ trong túi ra, bước nhanh về phía trước, bỗng bịt mũi miệng của Mạnh Hạc Đường lại từ sau lưng!
Mạnh Hạc Đường cuống quít giãy dụa, nhưng tiếc là có khoảng cách quá lớn về sức, lại vì tác dụng của thuốc mê quá lớn, chủ lay động cơ thể mấy lần đã mất đi tri giác, đám cướp kia thấy thế thì nhìn ngó xung quanh, thấy không có ai phát hiện, vội vàng khiêng Mạnh Hạc Đường lên, rẽ vào một con hẻm nhỏ nhanh như bay.
Tối qua đại ca của đám cướp đó đã bị thương, ôm một bụng tức giận không có chỗ trút, lần này giữa ban ngày ban mặt đã ra lệnh hành động, nhưng không thể chỉ bắt một mình Mạnh Hạc Đường, còn phải bắt luôn cả Quách Kỳ Lân kia nữa!
Về phần tại sao lại là hai người họ?
Mạnh Hạc Đường là vì ba tên cướp kia luôn ghi thù y, trước đó nếu không phải vì bắt nhầm y thì đã không bị tống giam vào ngục, còn Quách Kỳ Lân thì là yêu cầu của hai tên huynh đệ côn đồ, ai bảo tiểu tử hắn đánh tên đại ca bị thương, lần này phải cho hắn xem cái gì là lợi hại!
Phía Mạnh Hạc Đường thì còn phải dùng chút mưu kế mới bắt được, còn bên phía Quách Kỳ Lân thì đơn giản thôi, hắn phải tới tiền trang đi làm mà, hôm nay không biết sao lại đến muộn vậy, trong ngực còn bế theo một cô bé.

Nhưng đám cướp không quan tâm, bắt một người là bắt, bắt hai người cũng là bắt, trốn ở trong góc, đợi Quách Kỳ Lân đi ngang qua đây, chụp lấy bao tải chồng xuống từ đầu đến chân hắn, hắn và cả cô bé trong ngực hắn đều sẽ dễ dàng rơi vào tay chúng!
Trong tay chúng xem như sẽ có hai mạng người, còn kéo theo thêm một cái mạng nhỏ nữa! Cho dù có đòi bao nhiêu tiền, đám người đó chắc chắn đều sẽ chấp nhận!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi