ĐỪNG HÒNG TRỐN THOÁT

Mùi của ánh nắng đang len lỏi qua từng tấm màn cửa sổ ấm áp rồi dần nóng rực khiến Thần Hi không tài nào ngủ thêm được. Cậu thức dậy cố xoay người một cái, đầu cậu đau như muốn nổ tung. Với tay lấy chiếc điện thoại như thói quen, nhưng lại có bàn tay to lớn đặt ngay eo của cậu cố sức níu lại như không muốn cậu thoát khỏi.

Cậu mơ màng dụi mắt một vài cái rồi nhìn sang. Từ ngẩn ngơ đến ngạc nhiên rồi lại đỏ mặt, nằm bên cạnh cậu là Mộc Ân, không chỉ thế cậu ta lại ngực trần mà ôm cậu vào lòng. Lấy tay sờ lên ngực của mình mặt cậu lại càng đỏ hơn khi biết được chính cậu cũng không mặc áo. Chậm một chút cậu nhắm mắt kéo nhẹ tấm mền lên rồi thở phào vì thấy chiếc quần vẫn còn nguyên vẹn. Đặt chiếc mền xuống như cũ cậu ngước lên ngắm nhìn khuôn mặt của Mộc Ân một hồi rất lâu. Không biết cậu đã nghĩ những gì chỉ bất tri bất giác thốt lên một câu


- Thật đẹp!

- Tớ biết.

Mộc Ân mỉm cười mở mắt ra nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của Thần Hi mà đáp trả. Thần Hi lại một lần nữa ngơ ngẩn trước nụ cười của Mộc Ân. Hai đôi mắt chạm nhau một chút rồi thêm một chút làm Mộc Ân bật dậy khiến cả thân thể cường tráng của cậu đè chặt cơ thể mong manh Thần Hi xuống dưới nệm, mặt Mộc Ân hình như có chút hơi ửng đỏ lên khi nhìn vào đôi môi ẩm ướt kia, cậu ta cuối thấp khuôn mặt xuống phà hơi thở nóng rực của mình bên tai cậu và nói

- Nếu cậu còn nhìn tớ với vẻ mặt như thế, tớ không chắc có thể kiềm chế nổi nữa đâu.

Thần Hi ngượng chín mặt khi nghe những lời mà Mộc Ân nói, không phản ứng khiến cho Mộc Ân một bước lại thêm một bước ghé sát người xuống, đến khi Thần Hi có thể cảm nhận được trên đùi mình có một vật cưng cứng đang ma sát vào. Lập tức cậu tỉnh táo bật người dậy dùng hai tay đẩy Mộc Ân ra phía sau rồi lập tức đứng dậy ra khỏi giường rồi bỏ đi, trước khi ra khỏi cửa còn không quên nói


- Cậu, mới sáng đã trêu ghẹo người khác đúng là tên giống đực biếи ŧɦái.

Bị đẩy ra khiến Mộc Ân còn khá ngạc nhiên đến khi Thần Hi đã khuất sau cánh cửa thì cậu mới thật sự hoàn hồn trở lại. Cậu nằm ngửa ra thở hắt ra một cái thật mạnh rồi đặt một tay lên trán làm che khuất đi đôi mắt chỉ để lại khuôn miệng đang cười

- Có lẽ còn quá sớm với cậu. Nhưng tiểu bảo bối đối với tớ thì đã phải chờ rất lâu rồi. Cậu thật sự không hiểu hay đang cố tình tránh né đây!?

Đó là những gì hiện tại mà trong đầu Mộc Ân có thể nghĩ tới. Đã 4 năm kể từ ngày Mộc Ân chính thức trở về nước, 3 năm không ngừng cố gắng theo đuổi Thần Hi khiến mọi chuyện có tiến triển tốt hơn đôi chút, cậu tự mình bỏ ra một số tiền không nhỏ xây một căn nhà thật lớn đầy đủ tiện nghi do tự tay cậu thiết kế và đặc biệt gần trường nhất có thể. Trong thời gian hoàn thành căn nhà cậu tìm mọi cách để Thần Hi dọn đến sống chung với cậu, từ việc dụ dỗ Thần Hi đến dụ dỗ cả ba mẹ Thần Hi bằng những lời hoa ngọt. Chỉ sau một vài tuần thuyết phục ba mẹ Thần Hi cộng thêm sự mặt dày mà đeo bám không buông của cậu đã khiến cho ba mẹ Thần Hi tin tưởng đẩy cừu vào nhà sói.


Nhưng trước khi có được bước thuận lợi như thế Mộc Ân đã phải tự mình tìm rất nhiều cách để bắt ép một tập đoàn lớn mạnh như Thiên Gia tuột dốc xuống được một chút, cậu chắc chắn rằng điều đó sẽ khiến tên Dạ Vũ bị gia đình tống ra nước ngoài để phụ trách phục hồi lại Thiên Gia, nhưng để thực hiện được quả thật không dễ. Tức giận gϊếŧ một thằng nhóc là đàn anh của Thần Hi và một người là chị họ của cậu vì hắn ta dám trêu đùa bảo bối của cậu và cô ta thì thầm yêu bảo bối của cậu.

Mộc Ân đến nay chưa từng hối hận vì những gì mình đã thực hiện, vì tất cả mọi thứ xảy ra đã được Mộc Ân sắp xếp một cách không thể nào hoàn hảo hơn. Chỉ cần để Thần Hi không bao giờ biết được những gì cậu đã làm thì trong mắt Thần Hi cậu sẽ mãi diễn tốt một vai diễn mang tên thiên thần và kẻ ngốc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi