ĐỪNG KỲ THỊ GIỐNG LOÀI

“Phù Ly đã nói về hắn với ngươi?” Phong Thụy Trọng cười lên, nhấc ấm trà rót trà cho Trang Khanh, đây là trà của hai nghìn năm trước, chẳng qua là để trong túi Càn Khôn nên không bị hỏng, ngươi nếm thử xem.”

Trang Khanh uống một ngụm trà, cũng không bình phẩm tỉ mỉ mùi vị của nó, tiếp tục truy hỏi: “Người đó rất quan trọng với Phù Ly?”

“Tiểu Ly là một chủ nhân rất có trách nhiệm, đó chính là thú cưng đầu tiên của nó, cũng là thú cưng duy nhất.” Phong Thụy Trọng nhắc tới con người này, trong ngữ khí lại không có bao nhiêu tình cảm, “Chỉ tiếc rằng con người này tuổi thọ có hạn, chỉ ở cạnh Tiểu Ly chưa quá năm năm đã chết bệnh.”

Trang Khanh nhớ tới đoạn đối thoại của Âm Sai trưởng của Minh Giới với Phù Ly khi anh mới vừa quen biết cậu.

“Sau khi Tiểu Ly an táng hắn, liền rơi vào giấc ngủ sâu.” Mí mắt Phong Thụy Trọng có màu đỏ kim nhàn nhạt, khi cúi đầu thưởng thức chén trà, có vẻ vừa cao ngạo vừa lạnh lùng. Trang Khanh không thể gộp hắn với lại chim sẻ nhỏ yêu thích chơi đùa mà Phù Lý nói tới.

“Con người có một câu nói, người tính không bằng trời tính, chính vào lúc chúng ta trốn thoát khỏi ánh mắt của Thiên Đạo, tộc Thanh Long cuồng vọng làm loạn, rất nhiều nơi ở lưu vực sông Hoài, vô số sinh linh đã chịu nạn trong trận hồng thủy đó.” Ngữ khí Phong Thụy Trọng có chút lạnh, “Chúng ta tránh trong núi không ra ngoài, những sinh linh gặp tai họa càng ngày càng nhiều. Nếu như chúng ta ra ngoài ngăn chặn tộc Thanh Long, nhất định sẽ bị Thiên Đạo phát hiện.”

“Thiên Đạo đã không thể dung thứ cho sự tồn tại của đại yêu ở nhân gian, nó muốn thiết lập một thời đại mạt pháp (1) thuộc về con người bình thường.” Phong Thụy Trọng hơi dùng lại, “Ngươi rất thông minh, dẫn dắt tu chân giả sống hòa nhập vào nhân gian, làm cho Thiên Đạo thừa nhận phương thức ở chung này, để lại cho yêu tộc một con đường sống.”

Không thể nói rốt cuộc thiên đạo có công bằng hay không, ở thời kỳ đại yêu thượng cổ, yêu tộc gần như chiếm lĩnh tất cả đất liền, những sinh linh khác bị đại yêu ức hiếp, chỉ có thể phục tùng trước mặt đại yêu, mới có thể kéo dài chút hơi tàn. Sau đó con người dần dần hưng thịnh, cũng phải cung phụng đủ loại yêu thần, mới có thể sống qua ngày tháng mưa thuận gió hòa, thần yêu vẫn ở trên cao, coi con người như đồ chơi. Cho tới khi đại yêu dần dần biến mất, năng lực sáng tạo của con người càng ngày càng mạnh, những ngày tháng rực rỡ của thần yêu cũng bắt đầu kết thúc, nghênh đón thời đại mạt pháp.

Con người bây giờ cũng giống như yêu tu ban đầu, không kiêng nể gì muốn lấy tất cả tài nguyên của đất trời, đứng trên đỉnh tất cả sinh vật, đấu đá tính kế lẫn nhau. Ai có thể cam đoan, con người có thể luôn rực rỡ như vậy?

Thứ mà Thiên Đạo ban cho vạn vật khắp đất trời, nếu như vạn vật không quý trọng, sẽ có một ngày thiên đạo lấy lại tất cả.

“Ngươi kế thừa thánh thú Thanh Thương Long, cũng chính là ý trời.” Phong Thụy Trọng ngẩng đầu nhìn trời xanh, “Bốn mươi chín kết giới này đã không chống đỡ được bao lâu nữa, ngươi còn muốn hỏi gì nữa không, thừa dịp bây giờ có thể nói, ta đều nó cho ngươi cả.”

“Năm đó mọi người tốn biết bao nhiêu tâm lực mới có thể tránh được ánh mắt của Thiên Đạo, tại sao bây giờ lại dám xuất hiện?” Trang Khanh nhìn Phong Thụy Trọng, “Năm ấy mọi người ngẫu nhiên rời khỏi núi, là vì muốn lừa nhận thức của Phù Ly, để cho mọi người dùng thân phận yêu tu bình thường trốn khỏi ánh mắt của Thiên Đạo. Nhưng thân phận của mọi người đã lộ rồi, tại sao khi xuất hiện, Thiên Đạo lại không có phản ứng gì?”

“Ngươi rất thông minh.” Phong Thụy Trọng cười, “Bởi vì từ năm nay trở đi, thời đại của con người đã lên tới đỉnh cao. Những yêu tu như chúng ta, chỉ cần không làm việc gì quá đáng, đã có thể kéo dài chút hơi tàn ở nhân gian. Tựa như cách mà những con người năm đó sống trước mặt thần yêu.”

Vẻ mặt Trang Khanh hơi thay đổi, anh còn muốn hỏi, kết giới đột nhiên vang lên một tiếng giòn vang, dường như có gì đó bị nứt ra, nhưng dường như tất cả lại bình thường. Trang Khanh biết rằng không thể hỏi thêm được gì nữa, dù rằng anh cảm thấy trong đáp án của Phong Thụy Trọng còn giấu điều gì đó.

“Loại trà này tên là trà Hồng Phương, hái ở trên núi Côn Lôn. Đáng tiếc là bây giờ loại trà này không đủ linh khí, đã héo rũ cả rồi, trà ngươi uống hiện tại chính là tuyệt bản thế gian, phẩm kỹ một chút, đừng lãng phí.” Phong Thụy Trọng thoạt nhìn có chút lười biếng, hắn quăng một viên linh thạch vào linh tuyền, làm cho sen vàng bên trong run rẩy.

Trang Khanh nhìn viên linh thạch chìm sâu xuống đáy nước kia, ngón tay cầm chặt chén trà buông lỏng ra.

“Thú cưng con người kia, chắc cũng đã đầu thai chuyển thế?” Trang Khanh cúi đầu nhìn mặt chén, trong nước phản chiếu ánh mắt anh, anh nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy sự đố kỵ trong lòng mình.

“Có lẽ là như thế.” Phong Thụy Trọng lại quăng một viên đan dược vào trong linh tuyền, làm cho cá Koi trong nước nhảy lên nuốt viên đan dược xuống, đuôi cá màu vàng vẽ lên không trung một đường cong xinh đẹp, “Trên người con người ấy có mệnh cách ba đời đế vương, hơn nữa là vị hoàng đế rất tốt vì nước vì dân, chưa biết chừng xem trong sách lịch sử, có thể đoán được ra là ba vị nào là hắn.”

Trang Khanh im lặng, Phù Ly đang chuẩn bị thi đại học, khi ôn tập kiến thức môn lịch sử, liệu có thầm đoán vị hoàng đế nào là thú cưng của mình hay không?

“Thơm quá.” Phù Ly đi vào, đằng sau là thị vệ và cung nữ dùng pháp khí luyện chế thành. Có lẽ là vì để cho trưởng bối vui vẻ, cậu lại ăn mặc như ngày còn ở trên núi Vụ Ảnh, áo bào đẹp đẽ rực rỡ còn có thể ngăn cản công kích của đại yêu, phát quan dùng đá thần để luyện thành, toàn thân tản ra đầy ắp linh khí.

Phong Thụy Trọng nhìn thấy Phù Ly đi vào, dáng vẻ thờ ơ đột nhiên lại trở nên đứng đắn hơn nhiều, trên mặt cũng mang nụ cười hòa ái: “Mặc như này vẫn đẹp hơn, đứa trẻ nhà chúng ta sao có thể ăn mặc thứ vải xấu xí kia được. Con cứ mặc bộ đồ này trước, đợi ta và đại vương luyện chế cho con mấy bộ quần áo theo kiểu dáng ở nhân giới. Đáng tiếc là những con người bây giờ quá mức tùy ý, tóc tai nói cắt là cắt, còn không thèm dùng cả phát quan, chỉ có thể làm cho con mấy chiếc mũ vậy.”

Tận mắt nhìn thấy hiện trường phụ huynh cưng chiều đứa trẻ nhà mình không giới hạn, Trang Khanh đã có thể khẳng định, tật xấu tiêu xài phung phí của Phù Ly là được di truyền từ những trưởng bối trên núi này. Những thứ mà người khác cảm thấy vô cùng quý giá, trong mắt bọn họ chẳng qua cũng chỉ là đồ chơi, cho nên tặng cho người khác cũng sẽ không thấy đau lòng.

Trừ phẩm hạnh tương đối tốt ra, Phù Ly không có gì khác so với những kẻ ăn chơi trác táng ở nhân gian.

“Buổi chiều còn phải đi làm sao?” Phong Thụy Trọng vuốt vuốt áo trên người Phù Ly, có chút tiếc nuối không thể để cho Phù Ly mặc lâu một chút, lập tức nói: “Con và Trang Khanh ngồi ở đây thêm một lát, ta và Cương Liệp đại vương của con sẽ đi luyện chế một bộ quần áo để con mặc ra ngoài.”

“Chú Phong, con không cần……….”

“Sao có thể không cần được, chúng ta không ở bên cạnh, con xem con sống như thế nào.” Phong Thụy Trọng lấy một đống hoa quả, bánh ngọt đặt lên trên bàn, vội vội vàng vàng đi mất. Tính toán trước khi Phù Ly đi làm luyện chế ra quần áo.

Phù Ly ngồi vào chỗ mà Phong Thụy Trọng vừa mới ngồi, nói với Trang Khanh: “Ban nãy tôi và Cương Liệp đại vương nói một chút chuyện thú vị đã qua, chắc anh ngồi đây chán lắm nhỉ?”

“Không đâu, Phong tiền bối rất dí dỏm.” Trang Khanh lấy một chiếc chén không, rót trà cho Phù Ly, nâng chén trà của mình lên nói: “Chúc mừng cậu đã đoàn tụ cùng với tiền bối.”

“Cảm ơn.” Phù Ly cụng chén với Trang Khanh, nhấp một ngụm trà, đột nhiên cười cong mi, “Không ngờ lại là trà Hồng Phương, biết ngay trên người chim sẻ nhỏ………chú Phong có rất nhiều đồ tốt mà.”

Cậu tùy ý lấy mấy quả trong đĩa, ăn xong mấy miếng lại ném một quả vào trong linh tuyền, thấy cá Koi màu vàng kim bay lên đớp đồ ăn, cậu cười nói với Trang Khanh: “Màu vảy của nó rất đẹp, có hơi giống anh.”

Nhìn thấy hành vi của cậu giống y hệt Phong Thụy Trọng, Trang Khanh gần như có thể khẳng định, những yêu tu kia trên núi Vụ Ảnh nhất định chưa từng dạy Phù Ly cái gì gọi là tiết kiệm. Nhưng mà nghe thấy Phù Ly khen cá Koi, anh vẫn đáp lại: “Thật sao?”

“Ừ, nhưng mà vảy của nó không đẹp bằng anh.” Phù Ly nâng chén trà lên, ăn ăn cười cười. Có lẽ là tâm trạng tốt, sau khi cậu đi vào nụ cười trên mặt chưa từng tắt.

“Tôi còn nhớ cậu từng nói không thích những động vật không lông?” Trang Khanh nhíu mày.

“Anh tương đối đặc biệt.” Phù Ly ho khan một tiếng, “Anh nghĩ như thế mà không nghĩ tôi ghét long tộc mà cũng khen anh đẹp, có thể thấy rằng anh thật sự đẹp.”

Trang Khanh bị lời ngụy biện của cậu thuyết phục, cười khẽ ra tiếng.

“Bây giờ cậu tìm được những trưởng bối này rồi, còn muốn thi công chức sao?” Trang Khanh nhìn Phù Ly, dường như muốn tìm được một đáp án nào đó trong mắt cậu.

“Đương nhiên phải thi rồi, tôi tới nhân gian là để rèn luyện mà.” Phù Ly nghiêm túc nói, “Bước đầu tiên, tôi muốn lấy văn bằng đại học.”

“Ừ, chí hướng này rất lớn, cố lên.” Khóe môi Trang Khanh khẽ nhếch lên, “Có cần tôi dạy kèm cho cậu không?”

Phù Ly nhớ tới Trương Kha đã từng đề cập qua với cậu, Trang Khanh từng đề tên bảng vàng, làm đại quan, còn lấy các loại học vị, đột nhiên cảm thấy kính nể học thần yêu giới này: “Muốn, muốn, muốn.”

“Vậy sau Trừ Tịch chúng ta bắt đầu học thêm.” Trang Khanh quay đầu nhìn cá Koi bơi qua bơi lại, cái đuôi quả thực có vài phần sắc đẹp, nhưng không so được với anh.

Một tiếng sau, Phong Thụy Trọng và Khang Cốc đi vào, trong tay còn cầm một gói lớn.

“Nào, hai đứa vào nội điện thay đi.” Phong Thụy Trọng nhét cho Trang Khanh và Phù Ly mỗi người một bọc, thời gian ngắn, chỉ có thể luyện chế được áo ngoài và giày thôi, phù văn bên trên cũng đơn giản, sau này sẽ làm cho hai đứa mấy bộ tốt hơn.”

Trang Khanh không ngờ rằng anh cũng có, anh cầm lấy túi quần áo, ngây ngẩn cả người.

“Tiểu Kim Long đừng có ngây ngốc nữa, Tiểu Ly sắp thay xong rồi.” Khang Cốc vỗ vỗ vai Trang Khanh, Trang Khanh tỉnh táo lại, trịnh trọng nói tạ ơn hai người bọn họ.

“Đứa trẻ này thật lễ phép.” Khang Cốc vuốt cằm, nói với Phong Thụy Trọng, “Chẳng qua là tính cách hơi trầm một chút, không hề giống như tính cách của long tộc.”

“Ngươi cũng không động cái não heo của ngươi mà xem, nếu như nó quả thực có tính cách hỏng bét của giống long tộc, đứa trẻ nhà chúng ta có thể làm bạn với nó sao?” Phong Thụy Trọng nói, “Tính cách của đứa trẻ này chững chạc, suy nghĩ chu đáo, công đức thâm hậu, Tiểu Ly chúng ta kết bạn với người như vậy, ta cũng yên tâm.”

Khang Cốc nói: “Ngươi đừng lúc nào cũng nói ta là não heo có được không?”

“Lẽ nào ngươi không phải heo? Không phải heo, có thể để lông rơi xuống nhân gian, làm ra chuyện lớn như vậy sao?” Phong Thụy Trọng cười lạnh, “Ta thấy ngươi bị băng nghìn năm làm hỏng đầu óc rồi, khó khăn lắm mới đi được từ trong băng ra, không thể để Thiên Đạo đánh trở lại.”

Khang Cốc: “………..”

Phù Ly thay quần áo mà trưởng bối đặc biệt làm cho cậu, xoay người thấy Trang Khanh đã thay xong rồi, cậu đứng bên cửa sổ nhìn một cái, Cương Liệp đại vương và chú Phong lại cãi nhau rồi. Trước đây khi còn ở trên núi, chim sẻ nhỏ thường xuyên giúp đại vương luyện khí, cuối cùng luyện tới luyện lui lại cãi nhau, Phù Ly cũng đã quen.

“Bây giờ chúng ta xuống núi sao?” Trang Khanh nhìn thấy Phù Ly ghé vào bên cửa sổ nhìn Phong Thụy Trọng và Khang Cốc, biết rằng cậu không nỡ rời khỏi hai vị trưởng bối này, anh nói: “Chiều hôm nay cho phép cậu nghỉ trước, một mình tôi đi làm là được rồi.”

“Sao có thể để anh về một mình được, đã nói là có phúc cùng hưởng có nạn cùng chia rồi mà.” Phù Ly lắc đầu, “Đây là ngày cuối cùng tôi đi làm trong năm nay, tôi muốn ở cạnh anh tới khi tan làm, bằng không còn tính là anh em cái gì.”

Phù Ly dùng thuật truyền âm nói với hai vị trưởng bối rằng cậu đi làm, vươn tay kéo lấy cánh tay Trang Khanh, rời khỏi phi cung, ngồi vào trong xe Trang Khanh.

“Đi, đi, đi, nhanh đi làm thôi, làm xong thì được nghỉ rồi.”

Buổi chiều khi đi làm, có một số viên chức có môn phái đã xin nghỉ sớm về nhà, bình thường Trang Khanh rất nghiêm túc, nhưng lúc này lại tương đối dễ nói chuyện, chỉ cần có người tới xin nghỉ anh sẽ cho nghỉ.

Bởi vì hiện tại đề xướng quản lý yêu tính hóa, cho nên những yêu quái bị nhốt trong nhà giam cũng được ban quản lý phát cho món quà nhỏ năm mới, bên trong chỉ đơn giản là chút hạt dưa và bánh qui, chẳng qua khi Phù Ly và Tống Ngữ đi phát, vẫn được những yêu quái phạm tội nhiệt liệt hoan nghênh.

“Lão đại, Trừ Tịch cậu với Trang Khanh ở cùng nhau sao?” Tống Ngữ chú ý tới quần áo trên người của Phù Ly, bên trên có phù văn phức tạp và cấm chế bảo vệ, nhìn tới mức hắn chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, chiếc áo khoác này là do yêu tu nào làm ra mà có thể có uy lực lớn tới vậy.

“Ừ, đương nhiên là ở cùng với anh ấy rồi.” Phù Ly gật đầu, “Anh ấy không quan hệ tốt với những yêu tu thủy tộc, đương nhiên là đón tết cùng tôi rồi.”

“Cảm tình của hai người rất tốt.” Tống Ngữ có chút cảm khái, lúc đầu bị Phù Ly đánh lông vũ bay đầy đất, hắn thực sự không nghĩ tới Phù Ly và Trang Khanh sẽ thành một đôi, “Chẳng qua cảm tình của cậu và Trang Khanh tốt như vậy, tại sao lại không tính tổ chức một đại lễ kết đạo, cho anh ta một danh phận?”

“Đại lễ kết đạo?!” Phù Ly cho rằng mình nghe nhầm rồi, quay đầu nhìn Tống Ngữ, “Tại sao phải tổ chức đại lễ kết đạo?”

“Cả tu chân giới đều biết hai người là một đôi, vậy mà cậu lại không muốn phụ trách, cậu để Trang Khanh vào đâu?” Tống Ngữ kinh ngạc, bình thường nhìn Phù Ly rất hưởng ứng chế độ một vợ một chồng ở nhân gian, còn nói cho dù làm người hay làm yêu cũng đều phải chú trọng đạo nghĩa, trách nhiệm, không ngờ rằng khi sự việc rơi trên người cậu, cậu liền chỉ ăn mà không phụ trách?

Thật không ngờ, thật không ngờ, Phù Ly lại chính là dạng yêu quái dối trá như vậy.

Phù Ly: “……………”

Chuyện này có gì đó không đúng, cậu phải đi tìm hiểu một chút.

“Hai người đang đứng đây làm gì?” Trang Khanh mặt lạnh lùng đi qua, “Đã phát xong quà chưa?”

Phù Ly không nói gì, Tống Ngữ liên tục lắc đầu.

“Chưa phát xong mà còn thời gian buôn chuyện.” Trang Khanh cầm lấy túi quà trong tay Phù Ly, “Đi thôi, tôi đi cùng với cậu.”

Phù Ly lén lút nhìn Trang Khanh, hai người bọn họ không phải rất bình thường sao, lời đồn bên ngoài đã tới mức nào rồi?

“Nhìn cái gì?” Trang Khanh mở cửa sổ của một căn nhà giam, nhét túi bánh kẹo vào bên trong. Yêu tu ở phía sau cửa nhận được quà, ghé vào cửa sổ nhìn Trang Khanh và Phù Ly, nịnh hót nói: “Đây là kẹo hỉ của Long hoàng và Phù đạo quân sao? Chúc hai vị vĩnh kết đồng tâm, trăm vạn năm hòa hợp.”

Nói xong ôm lấy gói to, mỹ mãn chạy xa.

Phù Ly: “………….”

Tin đồn này ngay cả phạm nhân trong ngục đều biết sao? Nghĩ tới Trang Khanh mới vừa thành niên được phong làm vua của thủy tộc, kết quả lại bị mình phá hủy thanh danh, tội của cậu quá lớn.

“Những tiểu yêu bây giờ thật sự là thích nói linh tinh.” Phù Ly lấy từ trong túi Càn Khôn ra một gói to đựng hộp quà, đi tới một căn phòng khác mở cửa sổ, lần này người đứng sau cửa sổ là người quen của Phù Ly, chó yêu Tôn Thất Gia làm giả giấy tờ bị nhốt vào nhà lao.

“Là Tiểu Ly à.” Tôn Thất Gia nhận lấy gói lớn mà Phù Ly nhét vào, lén lút nhìn Trang Khanh, nói nhỏ với Phù Ly: “Yêu quái không thể nhìn diện mạo, Tiểu Ly cậu được lắm, không ngờ lại có thể hái được đóa hoa cao ngạo của yêu giới chúng ta. Không cần nói gì cả, đợi một tháng sau tôi được ra tù, nhất định sẽ uống với cậu một trận.”

Phù Ly: “…..”

Hắn có chút chột dạ quay đầu nhìn Trang Khanh, vẻ mặt Trang Khanh vẫn như bình thường, gần như không để ý những tin đồn kia. Cậu lén thở phào một hơi, may là Trang Khanh không phải là yêu quái hay nổi nóng không rõ lí do, nếu không hôm nay sẽ rất xấu hổ.

Sau khi phát xong quà mừng năm mới, Tống Ngữ ôm sổ đăng ký chạy xa, làm một con yêu quái tự mình biết mình, hắn tuyệt đối sẽ không làm bóng đèn giữa hai người.

Nhìn theo bóng dáng chạy xa của Tống Ngữ, tâm tình Phù Ly có chút phức tạp. Nếu biết trước thì lúc ấy nên đánh hắn một trận, chạy trốn còn nhanh hơn bất cứ ai, còn nói muốn làm đàn em của cậu, cậu có loại đàn em như thế này có tác dụng gì?

“Những lời ban nãy….” Phù Ly vươn ngón tay vuốt vuốt bên ngoài áo khoác, “Anh nghe thấy rồi?”

“Ừ.” Trang Khanh quay người đi lên cầu thang, Phù Ly vội vàng theo sau.

“Tôi cảm thấy những lời đồn kia có chút quá đáng,” Phù Ly thấy Trang Khanh dừng bước, vội vàng nói, “Chẳng qua chỉ là những tiểu yêu kia lan truyền linh tinh, anh đừng để trong lòng.”

“Tôi không để trong lòng.” Trang Khanh quay người nhìn cậu, “Cậu để những chuyện đó trong lòng sao?”

“Cũng, cũng không.” Phù Ly vội vàng lắc đầu.

“Hừ.” Trang Khanh cười một tiếng không rõ ý tứ, “Nếu như cậu đã không quan tâm, tôi cũng không quan tâm, cậu nói những thứ đó làm gì?”

“Không phải tôi lo anh không vui sao.” Phù Ly cảm thấy mình lớn tuổi, nên nghĩ mọi việc chu toàn hơn một chút, “Đã sắp sang năm mới rồi, nếu như anh không vui thì không được.”

“Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi rất vui.” Mặt Trang Khanh cứng lại.

“Còn có chuyện tôi muốn bàn với anh.” Phù Ly kéo Trang Khanh lại, “Hay là Trừ Tịch năm nay không tổ chức ở nhà anh nữa?”

Trang Khanh cúi đầu nhìn cánh tay đang nắm lấy tay mình, im lặng mấy giây, ngẩng đầu bình tĩnh nói: “Được.” Anh vung tay khỏi tay Phù Ly, xoay người đi mất.

“Vậy lát nữa tan làm chúng ta chuyển nguyên liệu nấu ăn tới phi cung nhé.”

“Phù Ly.” Trang Khanh quay đầu nhìn Phù Ly, khóe môi hơi cong lên, cười vô cùng lịch sự với Phù Ly, “Cậu không đón năm mới ở nhà tôi, tôi không ý kiến. Nhưng cậu còn muốn mang hết nguyên liệu nấu ăn mà tôi mua đi, có phải là lớn bắt nạt bé không?”

Phù Ly sửng sốt, không hiểu tại sao Trang Khanh lại nói vậy: “Tôi muốn anh với tôi cùng nhau tới phi cung đón năm mới, để nhiều nguyên liệu nấu ăn ở nhà anh như vậy sẽ hỏng mất?”

Tác giả có lời muốn nói:

Quần chúng yêu quái: Chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng bạn~~~ Chúc mừng, chúc mừng bạn ~~~~~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi