ĐỪNG KỲ THỊ GIỐNG LOÀI

Trang Khanh nhìn Phù Ly, một lúc sau mới đột nhiên bật cười, đi tới trước mặt Phù Ly hơi hơi nghiêng người, khoảng cách giữa anh và Phù Ly gần tới mức có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương: “Tôi cảm thấy bản thân mình có chút ngốc, sao có thể trông cậy vào cái đầu gỗ của cậu hiểu được quá nhiều?”

“Trang Tiểu Long, hình như anh đang tiến hành công kích cá nhân tôi?” Phù Ly đã quen với việc Trang Khanh dựa vào gần, cho dù Trang Khanh đột nhiên tới gần, cậu cũng không trốn tránh, ngược lại còn thân thiết dùng tay chọc chọc trán anh, “Không lớn không nhỏ, ai nói tôi là đầu gỗ?”

Trang Khanh khẽ cười một tiếng, đi tới bên cạnh Phù Ly, sóng vai bước đi cùng cậu: “Đi thôi.”

“Đi đâu?” Phù Ly cảm thấy Trang Khanh vươn tay kéo lấy vai cậu, cậu vỗ vỗ cái tay đang khoác vai mình của đối phương.

“Ăn cơm với trưởng bối, chắc chắn là phải chuẩn bị nhiều nguyên liệu nấu ăn.” Trang Khanh ôm vai kéo Phù Ly ra ngoài, “Bọn họ đã nhiều năm chưa từng xuất hiện tại nhân gian, khẳng định rất hứng thú với đồ ăn ngon của con người, chúng ta đi siêu thị chuẩn bị nhiều hơn một chút.”

“Không đi làm nữa?” Phù Ly nhìn thời gian, vẫn còn hơn bốn mươi phút nữa mới tới thời gian tan tầm.

Trang Khanh nhíu mày: “Làm lãnh đạo, tôi ngẫu nhiên cũng muốn đến muộn về sớm.” Nói xong câu này, anh kéo Phù Ly ra khỏi trận Tỏa Linh.

“Tuổi trẻ thật tốt.” Côn Bằng dựa vào lan can, nhìn hai tiểu bối kề vai sát cánh đi ra khỏi cổng lớn, nói với Công Phúc, “Thiên địch mà còn có thể đi chung với nhau, chẳng lẽ đây chính là tình yêu tạo nên kỳ tích trong truyền thuyết?”

Sau khi trải qua cửu tâm kiếp, Phù Ly đã tiến hóa hoàn toàn thành đại yêu thú Hống, Hống ăn rất nhiều, nhưng đối với thịt rồng, có lẽ là bổ nhất. Phù Ly ngày ngày ở chung với Trang Khanh, nhưng vẫn có thể chịu đựng được sự hấp dẫn của đồ ăn ngon, khả năng tự khống chế này những yêu quái bình thường không thể so bì được.

Công Phúc cười cười: “Đây chính là kỳ tích của sinh mệnh.”

Có những vận mệnh đã định trước lại xảy ra thay đổi, luôn làm cho hắn cảm thấy tâm tình đặc biệt tốt. Nhìn những nhân viên ở xung quanh né tránh khỏi ánh mắt bọn họ, hắn nói với Côn bằng: “Đi, đi về ngủ.”

Còn đứng ở đây nữa, những tiểu bối kia sẽ sợ vỡ mật mất.

Côn Bằng liếc mắt nhìn đầy ghét bỏ những tu chân giả gan nhỏ trong ban quản lý, lắc đầu thở dài, đúng là bất hạnh của tu chân giới.

Cho dù dân cư ở Kinh Đô ít hơn bình thường rất nhiều, nhưng khắp phố lớn ngỏ nhỏ rất nhiều cửa hàng đều đổi sang bật những ca khúc chúc mừng, đèn lồng đỏ đong đưa trong gió, đúng là có vài phần cảm giác năm mới.

Trong siêu thị đang mở ca khúc kinh điển chúc mừng năm mới, Phù Ly vừa đi vào cổng lớn siêu thị, đã nhận được một tờ quảng cáo, bên trên viết nếu như tiêu phí vượt qua năm trăm nguyên, sẽ được tặng một gấu bông rồng màu đỏ, tiêu phí vượt quá tám trăm nguyên, sẽ được tặng một đôi gấu bông rồng thỏ.

Bây giờ hai người mới nhớ ra, năm nay là năm thỏ, qua tối ngày mai là bước sang năm rồng.

Phù Ly nhìn ảnh chụp trên tờ quảng cáo, nói với Trang Khanh: “Hai con thú bông này rất dễ thương.”

“Ừ.” Trang Khanh nói nhỏ bên tai cậu, “Đáng tiếc là bây giờ cậu không giống thỏ, càng giống cún Samoyed hơn.”

“Tôi có thể hoài niệm thời thơ ấu.” Phù Ly nhét tay cầm xe đẩy đồ vào tay Trang Khanh, “Đi, đi, đi, chúng ta mua chút đồ, gộp lại tám trăm là có thể được tặng quà rồng thỏ rồi.”

Trang Khanh: “……”

Có quà tặng kèm chính là được lợi?

Phù Ly nhét đủ loại thịt vào xe, cuối cùng lại tới khu gạo dầu, đủ loại nhãn hàng dầu ăn khiến Phù Ly chọn hoa cả mắt, cậu ngồi xổm trước giá hàng ngẩng đầu nhìn Trang Khanh, “Loại dầu nào tốt?”

“Cậu không thích vào nhà bếp, không cần phải lấy vấn đề này tự làm khó mình.” Trang Khanh chọn một can dầu, bỏ vào xe, nói với Phù Ly: “Không cần phải mua rau, tôi đã bảo phái Điền Viên chuẩn bị, tối nay chúng ta tới môn phái bọn họ lấy.”

“Được.” Phù Ly gật đầu, nhìn đủ loại đồ đạc gần như đầy một xe, “Nhưng mà anh mua những túi quà kia làm gì, cũng không dùng tới.”

Vẻ mặt Trang Khanh bình tĩnh nói: “Cậu không nhìn thấy trên tờ quảng cáo hả, tiêu phí vượt qua năm nghìn, không chỉ được tặng thú bông rồng thỏ, còn được tặng chăn, ga, gối, đệm bằng sợi tơ tằm sao?”

“Ồ.” Phù Ly đột nhiên tỉnh ra, “Anh muốn góp đủ?”

“Ừ.” Trang Khanh đẩy xe mua sắm tới khu rượu vang, lấy một chai tốt nhất bên trong. Bản thân anh không có thói quen sưu tầm rượu vang, cái gì mà Lafite tám chục năm, Bordeaux bảy chục năm, đều không có, chỉ có thể tùy tiện đi siêu thị mua mấy chai góp vui.

“Trang Tiểu Long, anh thật biết chăm lo việc nhà.” Phù Ly thấy Trang Khanh mua rượu vang, nhỏ giọng nói: “Tôi không thích uống rượu vang.”

“Không sao.” Trang Khanh nói bên tai cậu, “Tôi cũng không thích uống, chỉ đáp ứng hoàn cảnh thôi.”

Đi qua khu rượu vang, là khu đủ các nhãn hiệu rượu trong nước, một đôi nam nữ trẻ đang chọn đồ, chàng trai đẩy một xe đồ lớn, muốn mua rượu có giá đắt nhất, hình như cô gái không bằng lòng mấy.

“Anh đã mua nhiều đồ như vậy rồi, còn mua rượu làm gì, đừng lãng phí tiền nữa, bố em không thích uống rượu lắm đâu.”

“Lần đầu tiên anh tới nhà em ra mắt bố mẹ, sao có thể sơ suất được.” Chàng trai dịu dàng hôn lên mái tóc cô gái, “Lỡ như tới khi đó bọn họ không đồng ý để anh kết hôn với em thì làm sao? Không phải lần trước em nói muốn mua chăn tơ tằm sao, góp đủ năm nghìn nguyên là sẽ được tặng một bộ, rất có lời.”

“Anh đúng thật là….” Cô gáy vừa xấu hổ vừa giận, khẽ đánh chàng trai một cái, ngẩng đầu nhìn thấy Trang Khanh và Phù Ly, mặt lại càng đỏ.

Phù Ly: “….”

Cậu nhìn xe mua sắm của mình, lại nhìn đồ đạc trong xe mua sắm của đôi nam nữ kia, trong đầu đột nhiên lại nhớ tới những lời đồn bên ngoài có liên quan tới cậu và Trang Khanh.

Bọn họ thế này, hình như….đúng là có chút giống như đi con người đi gặp bố mẹ của bạn đời.

“Cậu muốn mua rượu này?” Trang Khanh thấp giọng hỏi.

Phù Ly lắc đầu: “Trong nhà có rất nhiều rượu ủ mấy nghìn năm, những rượu này không tốt.”

“Được.” Dường như Trang Khanh không nhận ra Phù Ly có gì khác thường, dẫn cậu tới khu đồ ăn vặt: “Nhìn xem có muốn ăn gì không.”

Phù Ly vùi đầu vào nhặt, sau khi lấy đi mấy hộp chocolate đặt ở bên trên, cậu phát hiện đằng sau giá hàng có mấy cô gái con người đang giơ di động chụp.

Đối diện với tầm mắt của Phù Ly, biểu tình của mấy cô gái có chút lúng túng, giấu điện thoại đằng sau lưng.

Phù Ly không để ý tới cử chỉ của các cô, chỉ cười cười với họ, xoay người đặt hộp chocolate vào trong xe, sau đó rầu rĩ nói với Trang Khanh: “Đầy rồi.”

“Cậu đợi ở đây trước đã.” Trang Khanh đưa xe mua sắm đã đầy vào trong tay Phù Ly, bước chân dài đi đẩy thêm một chiếc xe trống qua đây, lấy toàn bộ những đồ ăn vặt trên giá mà Phù Ly có thể thích vào trong xe, “Cậu xem còn muốn mua gì nữa không?”

“Ừ.” Phù Ly gật đầu, đi theo sau Trang Khanh, tới khu thực phẩm chín.

Đợi hai người đi xa rồi, mấy cô gái mới che mặt nhỏ giọng nói: “Không ngờ chủ tịch Trang lại đi siêu thị mua đồ với trợ lý nhỏ, đúng là vừa ngọt ngào vừa gần gũi. Thời điểm chủ tịch Trang xếp đồ ăn vặt vào xe hàng, nhìn trông rất đẹp trai.”

“Dáng vẻ của trợ lý nhỏ khi cười lên thật dịu dàng, nhìn thấy chúng ta chụp ảnh cũng không trách chúng ta.” Cô gái nhìn video và ảnh chụp trong điện thoại, vừa sợ chia sẻ sẽ mang lại phiền phức cho Trang Khanh và Phù Ly, lại muốn chia sẻ để mọi người ăn đồ ăn cho chó, trong lòng thực sự đấu tranh dữ dội.

Biết bí mật nhưng không thể nói, đúng là vô cùng đau đớn.

Hai người mua rất nhiều đồ đạc, nhân viên thu ngân quét mã rất lâu, mới báo giá: “Tổng cộng là 4956 nguyên, cảm ơn đã chiếu cố.”

“Còn thiếu 44 nguyên?” Động tác lấy điện thoại của Trang Khanh dừng lại, tầm mắt của anh nhìn lướt qua giá hàng bên cạnh, phát hiện một hộp kẹo cao su vị dâu niêm yết giá 68 nguyên, thuận tay lấy một hộp, “Cộng thêm cả cái này nữa.”

Thương nhân bây giờ thực xấu bụng, sắp tới năm mới rồi mà còn bán kẹo cao su đắt như vậy. Nhưng vì bộ phụ kiện giường bằng tơ tằm kia, Trang Khanh vẫn nhịn đau mua đồ.

“Vâng ạ.” Trên mặt nhân viên thu ngân lộ ra nụ cười tủm tỉm, quét mã giá kẹo cao su, “Thanh toán xong, mời hai vị cầm lấy hóa đơn, tới khu quà tặng ở bên phải lấy quà.”

“Cảm ơn.” Trang Khanh dùng điện thoại trả tiền, xách túi hàng hóa lớn nhỏ, đi theo Phù Ly ra khỏi khu thanh toán.

Sau khi lấy các loại quà tặng kèm rồi, trên người hai người treo đầy túi đồ. Đi ra khỏi siêu thị, Phù Ly nghe thấy cửa hàng bên cạnh đang bật một bài hát, một người phụ nữ dùng giọng điệu vui vẻ hát, “Tay trái một con gà, tay phải một con vịt, trên lưng còn cõng một em bé mập mạp~”, cậu lập tức nói với Trang Khanh, “Dáng vẻ của chúng ta bây giờ có phải hơi giống như trong lời bài hát kia?”

“Người vợ nhà ai bước đi vội vã ~.”

“Thì ra cô ấy về nhà mẹ đẻ.”

Trang Khanh quay đầu nhìn cậu: “Có chút giống?”

Phù Ly: “…………”

Còn tiếp tục hiểu lầm như vậy, có lẽ cậu thật sự phải phụ trách Trang Tiểu Long. Cũng không biết những lời đồn kia truyền ra liệu có làm ảnh hưởng tới việc Trang Tiểu Long tìm vợ không? Phù Ly nghĩ cẩn thận, cảm thấy tu chân giới có lẽ không có nữ yêu nào xứng với Trang Tiểu Long cả, yêu quái mới thành niên vừa thành công vừa thoải mái, quan trọng nhất là, chuyện cưới vợ không thể vội vàng được.

Nhét tất cả đồ đạc vào trong cốp xe, Phù Ly tự ngồi vào ghế phó lái, nói với Trang Khanh: “Tại sao con người lại sáng tạo ra nhiều ngày lễ như vậy, bọn họ không thấy phiền sao?”

“Có lẽ là nhu cầu về mặt tình cảm của con người.” Trang Khanh khởi động xe, “Tình cảm của con người vô cùng phức tạp, đối với bọn họ mà nói, ngày tết chứa đầy tình cảm và vui vẻ, những ngày lễ này làm cho cuộc sống của bọn họ trở nên càng thú vị hơn.”

“Bây giờ tu chân giới cũng thích nghỉ tết với con người, cũng vì nguyên nhân này sao?” Phù Ly cởi áo khoác ngoài ra, treo lên cửa xe.

“Có lẽ là như thế, sống lâu rồi, sẽ cảm thấy buồn chán muốn tìm việc để làm, không có chủng tộc nào am hiểu chơi đùa hơn con người cả.” Trang Khanh nhìn Phù Ly, “Thắt đai an toàn vào.”

“Ừ.” Phù Ly thắt đai an toàn cẩn thận, nói với Trang Khanh: “Anh nói đúng, về phương diện chơi đùa này, quả thật không có sinh vật nào có thể so được với con người.”

Quay lại biệt thự, Trang Khanh đi thu dọn đồ trong nhà bếp và tủ lạnh, Phù Ly sắp xếp lại những thứ đồ mang từ siêu thị về, xem cái nào cần mang tới phi cung. Để lại toàn bộ quà tặng, đồ ăn vặt cũng để lại một phần, thịt sống và thịt chín đều mang theo.

“Hộp kẹo cao su này lớn thật.” Phù Ly nhìn thấy có một hộp kẹo cao su, cảm thấy làm việc nhà có chút nhàm chán, đang định mở ra ăn một cái. Sau khi mở ra, nhìn thấy bên trong có các gói nhỏ hình vuông, trong các gói nhỏ ấy không phải là kẹo cao su, mà là công cụ gây trở ngại sinh sản nào đó.

Phù Ly cầm lấy cái túi nhỏ hơi mỏng, vẻ mặt có chút phức tạp, Trang Khanh mua những thứ này làm gì?

“Trang Tiểu Long, anh mua cái này làm gì?” Thân là một yêu tu, Phù Ly cảm thấy hành vi giao phối khỏe mạnh cũng không phải là quá khó mở miệng. Chẳng qua cậu không hiểu, gần như mỗi ngày cậu đều ở chung với Trang Khanh, sao lại không biết anh sinh ra xúc động giao phối với ai.

Trang Khanh bỏ chân gà ngâm mà anh làm vào trong túi Càn Khôn, thấy Phù Ly giơ hộp kẹo cao su mà anh mua về, thuận miệng nói: “Mua cho cậu, hương vị dâu tây cũng rất được.”

Tay Phù Ly run rẩy, nhét cả hộp và gói vuông nhỏ vào trong túi Càn Khôn.

Lẽ nào đối tượng mà Trang Tiểu Long muốn giao phối là cậu?

“Sao thế?” Trang Khanh đưa đĩa hạch đào tới trước mặt Phù Ly, “Ăn hạch đào trước đi, tôi sẽ thu dọn xong ngay. Tôi vừa thuận tay lấy đấy, nếu như cậu không thích vị dâu tây, lần sau đổi sang loại khác.”

“Cái đó…….” Phù Ly có chút rối rắm, “Không phải là vấn đề khẩu vị.”

“Vậy là vấn đề gì?” Trang Khanh vội thu dọn đồ đạc, không có tinh lực thảo luận vấn đề kẹo cao su vị nào ngon hơn, “Ăn nhiều hạch đào một chút, bổ não.”

Phù Ly trợn mắt nhìn bóng lưng bận rộn của Trang Khanh, đặt đĩa lên trên đùi, vừa ăn hạch đào vừa lấy điện thoại ra, tìm tới một diễn đàn nghe nói có thể giải quyết được tất cả các vấn đề rắc rối.

Khi Phù Ly còn làm ở khách sạn Duyên Nguyệt, đã nghe đồng nghiệp Chương Sơn nhắc tới diễn đàn này, chẳng qua cậu không thích loại phương thức giao lưu mà không nhìn thấy mặt, cho nên trước giờ chưa từng gửi bình luận trên diễn đàn.

Nhanh chóng đăng kí tài khoản xong, Phù Ly tìm được khu giao lưu tình cảm.

Con thỏ uy vũ hùng tráng: Đi siêu thị với anh em tốt, anh ấy lén lút mua về một hộp bao cao su, còn nói là cho tôi, việc này nên xử lý thế nào?

Anh giai chanh: Chủ thớt là nam hay nữ?

Phù Ly thấy nhanh như vậy mà đã có người chú ý tới mình, vội vàng trả lời giới tính của mình.

“Chú Phong với chú Khang thích ăn mứt quả không?” Trang Khanh tìm được một hộp mứt quả mà phái Điền Viên tặng, đứng ở ngoài cửa nhà bếp nhìn Phù Ly, “Nếu như bọn họ không chê mứt quả này bình thường, tôi sẽ mang theo.”

Phù Ly gật đầu qua loa: “Được.”

Trang Khanh thấy Phù Ly bận nghịch điện thoại, cho rằng cậu lại chơi trò đẩy hộp, Tiêu Tiêu Lạc, nên không quấy rầy cậu nữa, bắt đầu tự mình quyết xem mang gì.

Phù Ly vừa làm mới trang, phía dưới bài post đã có mấy bình luận. Cậu có chút cảm động, cư dân mạng con người thật nhiệt tình.

Cua không ngon: Chuyện này còn muốn phải xử lý thế nào, đương nhiên vui vẻ lăn giường cùng anh ta rồi.

Đóa đóa hoa: Chủ thớt đừng nghe lầu trên nói bậy, bạn của cậu là đồng tính, anh ta mua bao cao su là để ám thị, chứng minh anh ta có ý về phương diện kia với cậu. Nhưng cậu thích anh ta không, có thể chịu đựng được ánh mắt của người ngoài không?

Nhìn bình luận này, Phù Ly cảm thấy ánh mắt của người xung quanh không phải là vấn đề, vấn đề chính là cậu coi Trang Khanh là anh em, không ngờ răng anh lại muốn ngủ cậu.

Tôi đẹp trai vô địch: Hai người đàn ông, nghĩ thôi đã thấy buồn nôn rồi.

Bên dưới là mấy cư dân mạng mắng người tên là “Tôi đẹp trai vô địch này”, trong lòng Phù Ly âm thầm tỏ ý mắng hay lắm. Chuyện như tình cảm đâu có phân biệt giới tính, con người và yêu quái còn có thể yêu, đàn ông và đàn ông, phụ nữ và phụ nữ có gì kỳ lạ đâu?

Tại phương diện này con người có chút hẹp hòi, còn không thoáng như những động thực vật tự nhiên khác.

Cái đuôi gấu trúc: Chủ thớt, là người từng trải, tôi cảm thấy cậu nên làm rõ ý của người bạn này. Nếu như cậu không thích anh ấy, xin hãy nói rõ ràng nhưng đừng làm tổn thương anh ấy, dù sao im lặng yêu một người đồng tính cần rất nhều dũng khí. Nếu như cậu cũng thích anh ấy, thì ở bên anh ấy đi, không cần phải sợ lời đồn nhảm, không phải sợ ánh mắt của người khác. Cuộc đời ngắn ngủi, tìm được một người yêu tâm đầu ý hợp cũng không dễ dàng.

Phù Ly quay đầu nhìn Trang Khanh, vấn đề này, hình như quả thực có chút nghiêm túc.

Cua không ngon: Theo tôi, trực tiếp ngủ cùng anh ta một lần, là biết yêu hay không yêu.

Phù Ly:….

Thì ra có một số người, lại đơn giản thô bạo như vậy.

Cậu vừa làm mới trang, lại có thêm rất nhiều bình luận, đa số đều là trêu chọc hoặc tò mò những chuyện đã xảy ra giữa cậu và Trang Khanh, chỉ có một bộ phận nhỏ chân thành đưa ra ý kiến. Quả nhiên hóng chuyện mới chính là bản chất của con người sao?

“Ăn xong rồi?” Trang Khanh đi tới nhìn thấy Phù Ly đã ăn sạch hạch đào, thuận tay đặt đĩa lên bàn trà, “Đi thôi, chúng ta tới phái Điền Viên lấy rau.”

“Ồ.” Phù Ly nhét điện thoại vào túi áo, vươn tay nắm lấy cổ tay Trang Khanh.

Ừ, có thể xác định sau khi cậu và Trang Khanh tiếp xúc thân thể, không hề phản cảm.

Trang Khanh cúi đầu nhìn tay áo mình, ban nãy anh cố ý thay áo sơ mi mới, giờ đây bên trên có thêm vài dấu vết.

“Phù Ly, ăn xong đồ nên rửa tay.” Trang Khanh cắn răng.

Phù Ly: “………”

Có lẽ là cậu nghĩ nhiều rồi, Trang Khanh khi tiếp xúc thân thể với cậu hình như cũng không có phản ứng đặc biệt nào.

Tác phong của phái Điền Viên cũng tương tự như tên của bọn họ, thích nhất gieo trồng, trồng rau, trồng cây, trồng hoa, trồng thuốc, cả tu chân giới này không có môn phái nào am hiểu trồng cây hơn bọn họ. Mỗi lần đón năm mới, đều có rất nhiều người đặt hàng ở phái Điền viên, mua gạo, rau, quả, làm năm mới phong phú hơn một chút.

Năm nay có chút khác so với những năm trước đây, trên dưới phái Điền Viên tuy rằng bận rộn chân không chạm đất, nhưng tưởng lão của môn phái vẫn tự mình tới chuẩn bị một đơn đặt hàng, bởi vì chủ nhân của đơn đặt hàng này là Trang Khanh. Nhiều năm tới bây giờ, Trang Khanh chưa bao giờ đặc biệt đặt đơn hàng của phái Điền Viên vào dịp đón năm mới, lần ngoại lệ này, làm cả phái Điền Viên không dám làm qua loa.

Những đệ tử trẻ tuổi loan truyền chuyện này ra ngoài, vì thế cả nửa tu chân giới đều biết, trưởng ban Trang trước giờ chưa từng mừng năm mới, năm nay lại mua đồ tết chuẩn bị qua lễ Trừ Tịch. Có người nắm bắt tin tức nhanh nhẹn lại hiểu chuyện, biết được tối muộn ngày hai chín Trang Khanh tới lấy hàng, liền ở lại phái Điền Viên không đi.

“Tới rồi, tới rồi.” Một đệ tử phái Điền Viên chạy vào sảnh chính, “Trưởng ban Trang và Phù đạo quân cùng nhau tới rồi.”

Những người tới xem kịch nháy mắt hiểu được, khó trách tác phong của trưởng ban Trang khác với năm ngoái, rồng có bạn đời đương nhiên phải khác.

Trang Khanh và Phù Ly nhìn thấy trưởng lão phái điền viên, trưởng lão giao rau và hoa quả đã đặt cho Trang Khanh, còn tặng thêm một hũ mứt quả cho bọn họ, “Bổn phái được trưởng ban Trang quan tâm nhiều, hũ mứt quả này cậu và Phù đạo quân cứ cầm đi ăn.”

“Cảm ơn trưởng lão.” Phù Ly ôm hũ mứt quả nói cảm ơn.

“Cậu khách khí quá.” Trưởng lão cười vô cùng nhã nhặn, “Lão hủ chúc hai vị đón tết vui vẻ, cảm tình ngày càng tốt.”

Phù Ly: “…..”

Cậu biết ngay, tin đồn này đã lan khắp tu chân giới.

“Cảm ơn.”

Trong lúc ngây người, cậu nghe thấy Trang Khanh nói như vậy.

Tác giả có lời muốn nói:

Kẹo cao su: Tôi rất bất hạnh~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi