DƯỢC HƯƠNG TRÙNG SINH

Nghe Chu Lệ Nương thăm hỏi, lại thấy nàng cầm một ít thảo dược, Cố Thập Bát Nương cảm thấy mình đúng là mang tâm tư của kẻ tiểu nhân.

Trên đời này dĩ nhiên có kẻ chỉ nhìn vào cái lý mà không nhìn vào tình thân, Chu Lệ Nương này chính xác là loại người này hay sao?

"Đúng rồi, Thập Bát Nương, qua mấy ngày nữa Hà Trung huyện tổ chức đại hội dược thảo, ngươi có biết không?" Đang nói chuyện phiếm, đột nhiên Chu Lệ Nương lại hỏi điều này làm cho tinh thần của Thập Bát Nương hơi chấn động.

"Cái này ta có nghe qua." Nàng gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người Chu Lệ Nương, nàng thầm nghĩ, dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi đầu, tâm tư vẫn chưa sâu xa, cảm xúc sốt sắng vẫn ít nhiều bộc lộ ra bên ngoài.

"Vậy ngươi có đi không?" Quả nhiên Chu Lệ Nương liền hỏi.

"Ta không đi, ta phải đi hái thuốc, với lại ta tới nơi đó làm cái gì chứ?"

"Thực ra, nơi đó, nơi đó rất náo nhiệt, nhiều thương nhân, chủ cửa hiệu thuốc bắc ở kinh đô cũng tới, Thập Bát Nương, dược của ngươi làm ra tốt như vậy, việc này, việc này...." Trên mặt Chu Lệ Nương chợt lóe một tia thất vọng, theo sát gần nàng ngồi xuống, chân thành nói.

"...Ngươi đi thì càng nhiều người biết đến, dược của ngươi không phải bán càng được giá hay sao? Tiến kiếm được cũng càng nhiều... Ngươi đi thử xem…” Nàng thân mật cầm lấy tay của Cố Thập Bát Nương hơi làm nũng: “Ta cùng ngươi đi, phụ thân của ta bắt ta cũng phải học dược”

"Phụ thân bắt ngươi học dược?" Cố Thập Bát Nương không thể tin nhìn Chu Lệ Nương

Chu Lệ Nương hình như có chút ngại ngùng, dù sao một cô nương học cái này là tự hạ thấp thân phận, nàng cũng không phải kiếm tiền nuôi gia đình. Chẳng qua hiện tại người trước mặt chẳng phải là nuôi gia đình mà phải hạ thấp thân phận hay sao, nàng vẫn nên dùng cách này để quan hệ giữa hai người tốt hơn.

"Đúng nha..." Chu Lệ Nương gật đầu "Thập Bát Nương... Hiệu thuốc bắc nhà ta tuy cực lớn, nhưng mà người hiểu ta không nhiều, ngươi cùng ta làm bạn đi."

Thanh âm mang mấy phần làm nũng, thực ra lời nói khiêm tốn nghe thế nào cũng thấy như đang khoe khoang, ý tứ châm chọc.

Cố Thập Bát Nương bất động thanh sắc, tựa hồ nghe không hiểu.

"Chẳng qua...Thập Bát Nương có phải cảm thấy qua lại với ta sẽ mất mặt?" Chu Lệ Nương sóng mắt lưu chuyển, thấp giọng nói, chợt lại than thở, gật đầu "Chắc là vậy rồi, ta là con nhà thương hộ, ngươi lại là người nhà quan gia sẽ không ..."

Cố Thập Bát Nương không khỏi nhìn.

"Thập Bát Nương, có hay không coi khinh ta?" Hai mắt Chu Lệ Nương hiện một tia buồn bã cùng với thất thần, duỗi tay cầm lấy cánh tay nàng, nhẹ nhàng nói.

Hành động của nàng rất thân mật, giống như các nàng là tiểu nữ nhi chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, trong phút chốc Cố Thập Bát Nương quả thật cho rằng như vậy, trong lòng cảm thấy ảm đạm.Nếu các nàng thật sự muốn có mối quan hệ bạn bè, người cùng người vì cái gì phải coi trọng lễ tiết?

Cố Thập Bát Nương thậm chí xúc động, nghĩ rằng nàng thẳng thắn thành khẩn một chút, kỳ thật các nàng không có cái gì đến mức hận thù không đội trời chung.

"Thật không thể đi cùng ta sao?" Chu Lệ Nương thấy nàng không trả lời thì không khỏi nôn nóng, nha đầu này chỉ một lòng muốn kiếm tiến, kiên trì nói muốn lên núi hái thuốc, mà không đi đại hội dược, vậy bọn hắn diễn thế nào?

Nhìn khóe mắt Chu Lệ Nương không che dấu được vội vã, trong lòng Cố Thập Bát Nương chợt lạnh, não bộ nhanh chóng sáng tỏ.

"Được, ta đi." Nàng gật đầu.

Chu Lệ Nương mặt mày hớn hở, khóe miệng Cố Thập Bát Nương cũng mang theo ý cười, hiện tại xem ra đại hội dược lần này chính là có người ngăn trở cũng không thể ngăn trở nàng.

Đi, nhất định phải đi, nàng nhất định muốn nhìn xem, bọn hắn định đối phó với nàng như thế nào, nàng cũng muốn biết, bản thân nàng là tiểu nữ nhi nhà nghèo thì có cái gì đáng giá để bọn hắn tính toán.

Mấy ngày kế tiếp, Cố Thập Bát Nương tiến hành bào chế Bò Cạp, dù sao nàng "đương nhiên" chỉ đứng ở một bên xem, thao tác cụ thể, các loại chi tiết nàng chỉ là chỉ điểm, lúc Cố Hải chú ý đến nương cùng muội muội bận rộn dưới bếp, trên bếp lò đã hong khô đến ba bốn cân Bò Cạp.

"Kỳ thật số lượng Bò Cạp bắt được nhiều hơn chỗ này, chẳng qua làm không thành, tính đến thời điểm này tối thiểu cũng đến mười cân..." Cố Thập Bát Nương nhìn Cố Hải giải thích.

"Thập Bát Nương, con xem lần này thế nào?" Tào thị từ trên bếp nhấc lên một con Bò Cạp khô khốc đưa cho Thập Bát Nương nhìn.

Cố Hải sém chút té xỉu, đừng nói phụ nữ bình thường nhìn thấy sợ hãi, chính hắn nhìn thấy nhiều bò cạp như vậy cũng cảm thấy run lên.

Tào thị thật ra cũng sợ hãi, nàng sắp ba mươi lăm, vẫn là lần đầu tiên tự đi bắt Bò Cạp,nấu Bò Cạp, chuyện này trước kia sợ rằng nàng có nằm mơ cũng hoàn toàn không dám mơ tới, chẳng qua, mẫu thân không thể trước mặt nữ nhi biểu lộ ra khuôn mặt này, chỉ cần nàng còn sống, nàng liền muốn chắn trước người nữ nhi, rừng gươm biển lửa độc dược khổ mấy nàng cũng muốn thử đầu tiên.

Cố Thập Bát Nương nhìn đôi tay đang run run đưa con Bò Cạp tới, cúi đầu che dấu đôi mắt đỏ, kiếp trước nàng chỉ biết trốn tránh phía sau lưng người nhà, còn sống trong thế giới riêng của nàng, nếu không phải trải qua việc này, nàng thật không nghĩ tới ấn tượng mẫu thân trong nàng là nhu nhược, có thể nói là vô năng mà lại có gan lớn như thế.

Người vẫn là người, hoàn cảnh vẫn là hoàn cảnh, nhưng trong mắt nàng hết thảy cùng ấn tượng kiếp trước quả là bất đồng.

Nàng ngẩng đầu, tiếp con Bò Cạp xem, sau đó cho vào trong miệng thưởng thức, Cố Hải ở một bên chỉ cảm thấy ngực bốc lên từng đợt nóng lạnh không rõ.

"Được, lần này còn nguyên hình dạng, hơn nữa không có tạp chất..." Cố Thập Bát Nương nói, thấy sắc mặt Cố Hải, không khỏi cười một tiếng.

Chính mình xem sư phó bào chế làm như thế, có thể không sánh bằng định lực ca ca, thời điểm đó nàng trực tiếp xoay người nôn mửa một trận.

"Được không, đến lúc đó mời người giám định một chút liền biết." Nàng vỗ vỗ tay nói.

Chỉ là đến lúc đó không biết mình có thể nhìn thấy vị Đổng lão gia thanh danh hiển hách kia không.

Mùng một tháng tám, trời đầy mưa, mặt trời bị che lấp, mọi người đều cảm thấy tinh thần sảng khoái, Tào thị đưa nữ nhi ra khỏi nhà, không quên đưa bọn họ mỗi người một cây dù.

"Hải ca nhi, nhớ ăn cơm trưa..."

"Thập Bát Nương, con cầm tiền này..."

Cố Thập Bát Nương lắc đầu "Không cần, con không cần tiền..."

"Hội bán nhiều thứ, con thích gì thì cứ mua..." Tào thị chua xót nói, sau ngày bị bệnh sau, nữ nhi không nghỉ ngơi cho tốt mà ngày đêm làm lụng vất vả, nháy mắt đã gầy hẳn một vòng.

Cố Thập Bát Nương lắc đầu, nàng cũng không phải trẻ nhỏ, đi ra ngoài mua sắm linh tinh, trừ lãng phí tiền bạc ra thì còn có công dụng gì?

Tào thị than thở, mấy ngày nay nàng cũng hiểu rõ tính khí nữ nhi, chính là nói một là một, rất quật cường.Nàng cũng không kiên trì, cầm tiền về, đến lúc đó nàng lại cho nữ nhi mua, hơn nữa nàng đã nghĩ kĩ, một lần bán củi, nhất định bỏ ra chút tiền mua thịt bồi bổ cho nữ nhi.

Thời điểm hai mẹ con đang nói chuyện, Thiên Kim đường Chu chưởng quầy không bình tĩnh ngóng nữ nhi rửa mặt chải đầu rồi trang điểm mới ra cửa.

"Đi xem xem, tiểu thư thế nào còn chưa ra? Đã qua giờ xuất phát rồi..." Chu chưởng quầy nôn nóng nói.

Một tiểu nha đầu vội nghe theo, Chu Lệ Nương lúc này bước ra, nàng trang điểm tỉ mỉ, vấn nguyên bảo tóc mai, cắm trâm hoa, cả người quần áo màu xanh biếc, nàng lại đang tuổi dậy thì, dáng xinh đẹp động lòng người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi