DƯỢC HƯƠNG TRÙNG SINH

Có thể sinh ra một nữ nhi xinh đẹp như vậy, người làm phụ thân cũng được nở mày nở mặt. Chu Chưởng quầy lập tức nguôi giận. “Sao ngươi lại chậm chạp như vậy…”, vừa vân về râu, vừa nhíu nhíu mày tỏ vẻ trách móc nữ nhi: “Cũng không phải là đi dự tiệc, chúng ta đến đại hội dược kia mà….”

Chu Lệ nương tức giận đến run run, tay cầm lấy mép váy. Phụ thân nói đúng, đó chỉ là một đại hội dược, chỉ có thương nhân nhà buôn, làm gì có công tử nhà danh môn gia thế.

“Ta không đi, Tôn tiểu thư mời ta đến giúp nàng ấy làm hoa lụa rồi”. Chu Lệ Nương lập tức nói.

“Ngươi đứng lại đó!”. Chu chưởng quầy hét nàng đứng lại, lời nói mang mấy phần giận nữ nhi không thể thành Phượng Hoàng: “Cái gì mà hoa lụa, cái đó thì có bản lĩnh gì, còn không bằng ngươi phân biệt được mấy loại dược liệu cho tốt, đó mới là tiền vốn trong tương lai của ngươi! Ngươi cũng nên biết chút ít, tương lại đỡ bị con rể khinh thường, nam nhân đều có lòng tham rất lớn…”

Chu Lệ Nương nhăn mày, không thèm để ý bĩu môi nói: “Phụ thân lo cái gì, lúc chiêu nạp hiền tế, ngươi bắt hắn ký khế ước bán thân, như vậy thì cả một đời hắn nằm trong tay ta, còn sợ hắn khi dễ sao?"

Chu chưởng quầy dở khóc dở cười, duỗi tay điểm vào trán nữ nhi, nói: “Ngươi đó, thông minh phải dùng đến cái đầu.Tuy mặc dù không đúng đạo, nhưng cũng coi như là phương pháp tốt.”

"Ta nói phụ thân cứ yên tâm, ta thông minh như vậy không phải không biết dụng ý của phụ thân…” Chu Lệ Nương cười hì hì nói, quơ hai vòng tay ngọc bích xinh đẹp.

“Lại nói dóc…” Chu chưởng quầy sủng nịnh nhìn nữ nhi cười, nghĩ đến đại sự hôm nay, vội vàng đẩy nàng ra khỏi cửa: “Đi mau, Cố nha đầu ra cửa, ngươi nhớ kỹ mang nàng ta đi cùng, chớ có biếng nhác chạy đi uống trà ăn trái cây, đừng đi nhiều quá mấy hàng lặt vặt."

Chu Lệ Nương một mặt vâng dạ một tiếng, một mặt không kiên nhẫn xua tay “Phụ thân, ta biết, ta nhớ mà”.

Nàng giẫm lên ghế nhỏ bước lên xe ngựa, nhìn ngó chung quanh, hạ giọng nói với Chu chưởng quầy “Phụ thân, người đã chuẩn bị tốt chưa? Sẽ không có gì sơ xuất chứ?”

Chu chưởng quầy cười cười, giúp nữ nhi lên xe ngựa, nói “Tốt, khó có lúc nữ nhi ta phí tâm, yên tâm đi, cha đã chuẩn bị chu toàn, chỉ chờ đúng thời cơ thôi…”

Chu Lệ Nương cười, buông màn che xuống, xe ngựa chạy ra khỏi cửa chính.

Cố Thập Bát Nương vừa mới tạm biệt Cố Hải tại ngã ba, nhìn thấy chiếc xe ngựa khéo léo tinh xảo dừng ở bên mình.

"Thập Bát Nương, sao ngươi đi nhanh như vậy…”. Chu Lệ Nương cười xốc màn xe lên, vẫy tay: “Mau, đi lên đây”.

Cố Thập Bát Nương cười nhẹ, nói được rồi lên xe ngựa.

Mấy tiếng sấm vang ở phía chân trời xa xa, trời càng lúc càng âm u.

Đại hội dược thảo kỳ thật cũng chỉ là hội làng, chẳng qua có chút khác so với hội làng, đại hội dược ưu tiên dược liệu hơn.

Xe ngựa Chu Lệ Nương tiến vào cửa thành, còn chưa tới đến chợ bên cạnh liền dừng lại không đi tiếp được nữa.

“Tiểu thư, nơi này không vào được, các vị chịu khó đi bộ vào trong”. Tiểu ca đánh xe ngựa dừng lại nói.

Cố Thập Bát Nương đang muốn xuống xe, ngồi trong xe nàng đã sớm buồn chán đến cực độ.

“Được rồi”. Chu Lệ Nương bước xuống xe, nhìn trời, dặn đánh xe ngựa nếu trời mưa liền trực tiếp đánh xe tới đón các nàng.

Đánh xe ngựa tuy miệng liên tục đáp ứng, nhưng trong lòng nói thầm nếu đổ mưa xe ngựa càng không vào được phố.

So với trước kia, bố cục phân chia chợ, lúc này dược liệu đã tràn đầy mọi ngóc ngách, liếc mắt không thể nhìn hết được các thứ đã bày ra, đám người nhốn nháo, tiếng thét liên tiếp được hô to.

Chu Lệ Nương vén rèm lên, nhìn bên ngoài có quá nhiều người qua lại, nhìn không thấy đường, không khỏi nhíu mày.

"Thế này thì sao đi được đây…” Nàng hậm hực nói.

Trong dòng người, nổi bật lên là những người ăn vận bất phàm sặc mùi tiền, hướng tới chỗ nào cũng là chưởng quầy nhiệt tình đi ra tiếp đón, phần đông theo phía sau bọn họ chính là người bán dược, có người lưng cõng giỏ dược liệu, cũng có người dựng thẳng lỗ tai đơn thuần chỉ nhìn bọn họ nói chuyện.

Cố Thập Bát Nương nhìn những người này nói chuyện với nhau, trên mặt hiện tia kinh ngạc.

“Những người này đều là đại thương nhân buôn dược…” Chu Lệ Nương thấy vẻ mặt nàng, vội làm ra bộ dạng người trong nghề giới thiệu, một mặt lấy tay che mặt cầm quạt nhỏ chỉ: “Đây chính là nơi tới…” Nàng có lòng nói ra vài người đến từ nơi nào, nhưng đáng tiếc chính là nàng không nhận biết, chẳng qua may mắn nàng còn nhớ rõ Chu chưởng quầy hằng ngày có nói qua vài cái tên, nghĩ rằng Cố Thập Bát Nương không biết, liền chỉ lung tung.

“Trông kìa, đó là đại chưởng quỹ An Vạn Bảo Đường. Vạn Bảo Đường ngươi không biết nha? Là dược hành lớn nhất kinh thành đó, là nơi chuyên cung cấp dược liệu cho Thái Y viện” Chu Lệ Nương vẻ mặt hâm mộ nói.

“Làm nghề này cũng thật thực tế, con cháu trong nhà coi như một nửa làm quan, lại kiếm được nhiều tiền…”

Nàng nói xong, chợt thấy Cố Thập Bát Nương ở một bên phì cười, từ lúc các nàng quen biết tới nay, lần đầu tiên cô nương này cười ra tiếng, điều này làm cho Chu Lệ Nương có chút mất hứng.

Đây là đang cười nhạo nàng sao?

“Cô cười cái gì? Người ta tuy rằng không phải người đọc sách, nhưng có thể ra làm quan, trên đời này không phải chỉ có người đọc sách mới có thể làm quan” Nàng nói, thanh âm không áp chế được châm biếm.

Cố Thập Bát Nương hé miệng cười, lắc đầu nói: “Ta không phải cười cái này”

“Vậy cô cười cái gì?” Chu Lệ Nương không vui hỏi.

Cố Thập Bát Nương cười không nói, ánh mắt nhìn về phía đội ngũ rầm rộ kia, ở trong này nàng cũng nhận ra vài người, chẳng qua, những người này so với ấn tượng của mình trẻ hơn rất nhiều.

Vạn Bảo Đường nàng đương nhiên biết, Thuận Hòa đường sau này thành danh, mọi người hợp tác nhiều lần, chẳng qua, Chu Lệ Nương chỉ không phải là chưởng quầy Vạn Bảo Đường, mà là ông chủ lớn của Kiến Khang Bảo cùng thôn trang trồng dược. Thật không nghĩ tới dược hội tại thị trấn nho nhỏ này, nhân vật có tiếng đến không ít.

Chu Lệ Nương nhìn bộ dáng Cố Thập bát Nương, trong lòng hừ lạnh, còn cười, thời điểm ngươi khóc sắp đến rồi.

“Chúng ta cũng đến xem xem”. Nàng không quan tâm nói chuyện phiếm, lôi kéo Cố Thập Bát Nương đi dọc các quầy hàng: “Thập Bát Nương, cô

nếu bào chế dược liệu, tại sao phải chính mình tự đi tìm, ở trong này mua về bào chế tốt hơn so với cô tự đi hái không phải sao”.

Lời của nàng chưa nói xong, Cố Thập Bát Nương cũng hiểu được ý của nàng liền gật đầu: “Ừ, ta cũng có ý này!”

Chu Lệ Nương nháy mắt bỗng ngây người, miệng định tiếp tục khuyên bảo liền nuốt lại.

"Cô, cô… cô đã sớm nghĩ tới rồi à...” Nàng chỉ đành cười cười, xong chuyển đề tài.

Cố Thập Bát Nương nhìn nàng, che lấp ý cười trong mắt.

Đều muốn khuyên bảo mình bán dược liệu, như vậy, Chu chưởng quầy cùng Bành Nhất Châm là trùng hợp hay là cố ý đây? Hay chính mình đoán nhầm rồi, Bành Nhất Châm không phải cùng Chu chưởng quầy có khúc mắc, mà hai người liên hợp với nhau?.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi