DƯỠNG LONG HÓA THẦN - MẠC CA



“Chết tiệt, rốt cuộc là kẻ nào làm? Ta nhất định phải giết chết hắn!”





Lúc này, Elicia đã thật sự nổi giận. Bản thân nàng là một người có tính tình nóng nảy, lúc bình thường chỉ ở bên cạnh Triệu Vũ thì nàng mới ngoan ngoãn như vậy. Nhưng lúc này, sau khi Triệu Vũ vừa mới tỉnh dậy, đã có người dám đem Tiểu Long bắt đi. Cái chuyện này, nàng làm sao có thể chấp nhận được?



Lỡ như, Triệu Vũ cho rằng nàng không trung tâm, không có năng lực làm việc cho hắn thì làm sao bây giờ? Phải biết, toàn bộ thực lực của nàng có được như ngày hôm nay, đều là nhờ hắn ban cho. Với lại, trong người của nàng còn gieo xuống linh hồn khế ước của hắn. Nếu như một khi hắn nổi giận, hậu quả đó nàng không thể nào tưởng tượng được.



Cho dù nàng không sợ chết, nhưng bị chủ nhân hiểu lầm thì phải làm sao đây?



Càng nghĩ, trong lòng nàng càng thêm nóng nảy, càng muốn đem những tên đã bắt Tiểu Long và Tiểu Hổ đi băm thây thành vạn đoạn.



“Đi, đưa ta đến đó!”



Mà lúc này, Triệu Vũ rốt cuộc cũng không chờ đợi được nữa. Hắn trực tiếp bước chân xuống giường, ra lệnh cho Lôi Ân Đình dẫn theo mình đến nơi Tiểu Long bị bắt cóc.



Thấy như vậy, Elicia cũng chỉ có thể cắn răng đi theo phía sau. Mà Hổ Nương cũng không có lưu lại trong phòng, trực tiếp theo sau lưng mọi người. Nói như thế nào, Tiểu Hổ cũng là em trai của nàng. Mà Tiểu Long, là đứa nhỏ được nàng nhìn thấy nở ra, nàng có thể không lo lắng được sao?



Bốn người lặng lẽ rời khỏi khách sạn, đi xuống đường phố. Thành phố này có tên là thành phố Nô Lệ, quả thật không có gọi sai chút nào. Từ lúc xuống đường đi bộ chưa đến bay giờ, mấy người bọn họ đã nhìn thấy không ít những kẻ bị xiềng xích, bắt nhốt lại trong các lồng giam bằng gỗ xộc xệch. Thậm chí, còn có vài nhóm thiếu nữ, đủ các loại chủng tộc, bị lột trần bắt đứng ở trên một cái sạp gỗ chừng mấy chục thước vuông. Còn ở bên dưới, là một đám người cười đùa vui vẻ, thản nhiên đưa tay lên sờ mó, kiểm chứng, rồi bắt đầu ra giá đem các nàng mua về.



Nhìn thấy cảnh tượng này, mấy người thiếu nữ đều có chút nhíu mày. Nhưng hiển nhiên, chuyện này diễn ra rất thường xuyên ở trong thành phố. Thậm chí, trên toàn bộ Lang Sa đế quốc, đều có những nơi như vậy. Với thân phận của các nàng, muốn cứu được những người này là không hề thực tế. Cho dù các nàng có thể cứu được một người, hai người, nhưng các nàng có thể cứu được hết toàn bộ bọn họ hay sao?



Với lại, lúc này các nàng cũng đang rất gấp, nên chỉ khó chịu nhíu mày một cái, sau đó cũng không có để ý đến, nhanh chân rời đi.



Nhưng mà, khi nhóm người của Triệu Vũ vừa mới rẻ vào trong một góc hẻo lánh ở trên đường phố, bất chợt bọn họ nghe được một tiếng nũng nịu vang lên ở bên cạnh.



“Chủ nhân, xin ngài hãy thương xót, cho nô một ít tiền vàng. Nô nhất định sẽ làm ngài hài lòng!”



Đập vào mắt mọi người lúc này là một thân thể cực kỳ nóng bỏng. Chỉ có điều, quần áo trên người của nàng không những rách rưởi, bẩn thỉu, mà còn lưu lại rất nhiều vết tích của các cuộc hoan ái.



Chính vì thế, đám thiếu nữ đều nhìn nàng với anh mắt không hề thiện cảm. Mà Elicia thì lạnh lùng, trừng lấy người phụ nữ này, lạnh giọng nói ra: “Cút sang một bên, một ả tiện nhân như ngươi, cũng xứng để cho chủ nhân của ta chạm vào hay sao?”



Với ánh mắt của Triệu Vũ, hắn tất nhiên cũng nhìn ra được nữ nhân này đã ngủ với không ít đàn ông. Thậm chí, trong người của nàng còn lưu lại vết tích của bọn họ. Một người phụ nữ như vậy, cho dù đặt ở trước đây, hắn cũng không muốn chạm đến.




Chỉ có điều, sự xuất hiện của nàng, làm cho hắn có chút hiếu kỳ. Người phụ nữ này, nếu như được ăn mặc sạch sẽ, tuyệt đối là một thiếu phụ vô cùng đẹp đẽ. Với lại, khuôn mặt và mái tóc của nàng, hoàn toàn không phải theo phong cách của những thiếu nữ ở đây. Nàng có đặc điểm của một người phụ nữ phương đông, đôi mắt màu nâu, sáng rõ ràng. Cánh mũi không quá cao, nhưng cũng thẳng tấp gọn gàng.



Mặc dù nàng đã không còn là một người đàn bà trong sạch, nhưng trên người của nàng, vẫn còn một chút phong vị quyến rũ, gợi cảm. Nếu như là một người đàn ông bình thường, có lẽ lúc này đã khó nhịn được, mà đem nàng kéo vào một góc xó xỉnh nào đó, dùng thân thể của nàng phát tiết ra dục vọng của bản thân mình.



Đáng tiếc, kẻ trước mặt của nàng lúc này là Triệu Vũ. Hắn bên cạnh có nhiều mỹ nữ như vậy, còn cần đến một người đàn bà như vậy để thỏa mãn nhu cầu của mình hay sao?



Thế nhưng, nữ nhân này mặc dù đối mặt với dáng vẻ hung ác, không chút thiện cảm nào của Elicia, mà nàng ta vẫn không chút sợ hãi, còn rất thản nhiên cười lên hì hì, nói ra: “Hì hì, vị đại nhân này, ngài không nên tức giận như vậy. Nếu như ngài chê thân thể của ta không được sạch sẽ, thì ta có đứa con gái, nó đến hiện tại vẫn còn là trinh nữ, có thể thỏa mãn được yêu cầu của các ngài. Mẹ con chúng ta không cần nhiều, chỉ cần các ngài thương xót, cho chúng ta một ít lương thực, hoặc tiền vàng là được rồi!”



Nàng vừa nói, vừa nhanh chân chạy vào bên trong con hẻm nhỏ, như sợ đám người Triệu Vũ sẽ bỏ đi, nên chỉ qua vài cái hơi thở, nàng đã kéo theo một người nữa chạy ra ngoài.

“Chết tiệt, rốt cuộc là kẻ nào làm? Ta nhất định phải giết chết hắn!”





Lúc này, Elicia đã thật sự nổi giận. Bản thân nàng là một người có tính tình nóng nảy, lúc bình thường chỉ ở bên cạnh Triệu Vũ thì nàng mới ngoan ngoãn như vậy. Nhưng lúc này, sau khi Triệu Vũ vừa mới tỉnh dậy, đã có người dám đem Tiểu Long bắt đi. Cái chuyện này, nàng làm sao có thể chấp nhận được?



Lỡ như, Triệu Vũ cho rằng nàng không trung tâm, không có năng lực làm việc cho hắn thì làm sao bây giờ? Phải biết, toàn bộ thực lực của nàng có được như ngày hôm nay, đều là nhờ hắn ban cho. Với lại, trong người của nàng còn gieo xuống linh hồn khế ước của hắn. Nếu như một khi hắn nổi giận, hậu quả đó nàng không thể nào tưởng tượng được.



Cho dù nàng không sợ chết, nhưng bị chủ nhân hiểu lầm thì phải làm sao đây?



Càng nghĩ, trong lòng nàng càng thêm nóng nảy, càng muốn đem những tên đã bắt Tiểu Long và Tiểu Hổ đi băm thây thành vạn đoạn.



“Đi, đưa ta đến đó!”



Mà lúc này, Triệu Vũ rốt cuộc cũng không chờ đợi được nữa. Hắn trực tiếp bước chân xuống giường, ra lệnh cho Lôi Ân Đình dẫn theo mình đến nơi Tiểu Long bị bắt cóc.



Thấy như vậy, Elicia cũng chỉ có thể cắn răng đi theo phía sau. Mà Hổ Nương cũng không có lưu lại trong phòng, trực tiếp theo sau lưng mọi người. Nói như thế nào, Tiểu Hổ cũng là em trai của nàng. Mà Tiểu Long, là đứa nhỏ được nàng nhìn thấy nở ra, nàng có thể không lo lắng được sao?



Bốn người lặng lẽ rời khỏi khách sạn, đi xuống đường phố. Thành phố này có tên là thành phố Nô Lệ, quả thật không có gọi sai chút nào. Từ lúc xuống đường đi bộ chưa đến bay giờ, mấy người bọn họ đã nhìn thấy không ít những kẻ bị xiềng xích, bắt nhốt lại trong các lồng giam bằng gỗ xộc xệch. Thậm chí, còn có vài nhóm thiếu nữ, đủ các loại chủng tộc, bị lột trần bắt đứng ở trên một cái sạp gỗ chừng mấy chục thước vuông. Còn ở bên dưới, là một đám người cười đùa vui vẻ, thản nhiên đưa tay lên sờ mó, kiểm chứng, rồi bắt đầu ra giá đem các nàng mua về.



Nhìn thấy cảnh tượng này, mấy người thiếu nữ đều có chút nhíu mày. Nhưng hiển nhiên, chuyện này diễn ra rất thường xuyên ở trong thành phố. Thậm chí, trên toàn bộ Lang Sa đế quốc, đều có những nơi như vậy. Với thân phận của các nàng, muốn cứu được những người này là không hề thực tế. Cho dù các nàng có thể cứu được một người, hai người, nhưng các nàng có thể cứu được hết toàn bộ bọn họ hay sao?



Với lại, lúc này các nàng cũng đang rất gấp, nên chỉ khó chịu nhíu mày một cái, sau đó cũng không có để ý đến, nhanh chân rời đi.



Nhưng mà, khi nhóm người của Triệu Vũ vừa mới rẻ vào trong một góc hẻo lánh ở trên đường phố, bất chợt bọn họ nghe được một tiếng nũng nịu vang lên ở bên cạnh.



“Chủ nhân, xin ngài hãy thương xót, cho nô một ít tiền vàng. Nô nhất định sẽ làm ngài hài lòng!”



Đập vào mắt mọi người lúc này là một thân thể cực kỳ nóng bỏng. Chỉ có điều, quần áo trên người của nàng không những rách rưởi, bẩn thỉu, mà còn lưu lại rất nhiều vết tích của các cuộc hoan ái.



Chính vì thế, đám thiếu nữ đều nhìn nàng với anh mắt không hề thiện cảm. Mà Elicia thì lạnh lùng, trừng lấy người phụ nữ này, lạnh giọng nói ra: “Cút sang một bên, một ả tiện nhân như ngươi, cũng xứng để cho chủ nhân của ta chạm vào hay sao?”



Với ánh mắt của Triệu Vũ, hắn tất nhiên cũng nhìn ra được nữ nhân này đã ngủ với không ít đàn ông. Thậm chí, trong người của nàng còn lưu lại vết tích của bọn họ. Một người phụ nữ như vậy, cho dù đặt ở trước đây, hắn cũng không muốn chạm đến.



Chỉ có điều, sự xuất hiện của nàng, làm cho hắn có chút hiếu kỳ. Người phụ nữ này, nếu như được ăn mặc sạch sẽ, tuyệt đối là một thiếu phụ vô cùng đẹp đẽ. Với lại, khuôn mặt và mái tóc của nàng, hoàn toàn không phải theo phong cách của những thiếu nữ ở đây. Nàng có đặc điểm của một người phụ nữ phương đông, đôi mắt màu nâu, sáng rõ ràng. Cánh mũi không quá cao, nhưng cũng thẳng tấp gọn gàng.



Thế nhưng, nữ nhân này mặc dù đối mặt với dáng vẻ hung ác, không chút thiện cảm nào của Elicia, mà nàng ta vẫn không chút sợ hãi, còn rất thản nhiên cười lên hì hì, nói ra: “Hì hì, vị đại nhân này, ngài không nên tức giận như vậy. Nếu như ngài chê thân thể của ta không được sạch sẽ, thì ta có đứa con gái, nó đến hiện tại vẫn còn là trinh nữ, có thể thỏa mãn được yêu cầu của các ngài. Mẹ con chúng ta không cần nhiều, chỉ cần các ngài thương xót, cho chúng ta một ít lương thực, hoặc tiền vàng là được rồi!”



Nàng vừa nói, vừa nhanh chân chạy vào bên trong con hẻm nhỏ, như sợ đám người Triệu Vũ sẽ bỏ đi, nên chỉ qua vài cái hơi thở, nàng đã kéo theo một người nữa chạy ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi